Ngày bảy hàng tháng là ngày mà Hà An Ân trông mong nhất, vì đó chính là ngày cô được công ty phát lương.
Mới sáng sớm, Hà An Ân đã tới máy ATM, đút thẻ, nhập mật khẩu, vào mục số dư tài khoản, lòng vô cùng sung sướng, phấn khởi. Cô rút thẻ ra trong tâm trạng vui vẻ hạnh phúc nhất rồi chạy thật nhanh tới công ty gần đó.
Công ty mà cô đang làm là một tập đoàn đa quốc gia lớn số một số hai trong nước, chi nhánh phân bố rộng khắp cả nước, thậm chí có mặt tại Bắc Phi cho đến Nam Mĩ. Với một tập đoàn lớn như vậy thì tiền lương lẫn tiền thưởng đều rất hấp dẫn, cho nên khi vừa tốt nghiệp, Hà An Ân đã không đắn đo mà xin vào công ty này, trở thành một trong những nhân viên trong bộ phận tài chính. Sau ba năm không ngừng cố gắng, cô cũng từ một trợ lý kế toán nhỏ nhoi trở thành một cô kế toán không thể thiếu của bộ phận này.
Còn về lý do sao cô lại trở thành kế toán ư? Là thế này, tất cả là do nó có thể nhìn thấy tình hình tài chính của công ty, tính xem tiền thưởng cuối năm dự kiến có tăng không? Cho nên khi nhìn thấy doanh thu của công ty cứ tăng liên tục, cô cũng sẽ không kiềm chế được mà phấn khích theo!
Đeo thẻ nhân viên vào, cô vội chen vào cái thang máy đã kẹt cứng và nhìn bạn đồng nghiệp không kịp vào thang máy với ý xin lỗi, khẽ mỉm cười chào. Sau nhiều lần thang máy lên rồi dừng, dừng rồi lên, cuối cùng cô cũng tới phòng làm việc của mình.
“Chào buổi sáng, An Ân.” Vừa mới cất cái túi xách, những người đồng nghiệp thân thiết với cô đã vây quanh cô.
“Chào mọi người, sao hôm nay ai cũng trang điểm đẹp thế? Có cả… Ủa, hôm nay mọi người cùng đi dự tiệc hả?” Bộ phận tài chính được ví như một tu viện vậy, ngoài giám đốc ra thì còn lại tất cả đều là nữ, cho nên ngày thường ai nấy đều rất.. uhm … rất là mộc mạc giản dị. Thế mà hôm nay ai cũng trang điểm xinh đẹp như hoa, tính ra chỉ có cô là không khác gì, chỉ mặc bộ đồng phục vest đen và chiếc áo sơ mi trắng trông rất ngứa mắt.
“Tôi đã nói là An Ân sẽ quên rồi mà.”
“Cô ấy hả, trong mắt chỉ có hôm nay phát lương thôi, cùng với số dư trong tài khoản chứ gì nữa!”
Nghe đồng nghiệp không ngừng nhận xét về mình, Hà An Ân cũng chẳng tức giận, ngược lại còn cảm thấy mấy cô ấy nói cũng đâu có sai, sự thật rành rành như thế thì làm sao mà cô giận được cơ chứ!
Có điều cái việc mà mọi người nói cô “quên rồi” lại khiến cô rất tò mò.
“Các vị tiểu thư, xin mọi người hãy chỉ điểm bến mê, tiểu muội sẽ cảm kích lắm đấy!”
Tất cả bọn họ vốn biết cái cô Hà An Ân giữ của này, ngoài tiền ra thì chẳng quan tâm tới chuyện gì cả.
Cái cô này có thể vì 1 tệ mà bất chấp trời nắng chang chang, đi thêm ấy con phố để mua bữa trưa không hề ngon nhưng lại rẻ. Rõ ràng là có thể tự lái xe đi lại, nhưng muốn tiết kiệm tiền xăng nên ngày nào cũng mang đôi guốc cao gần một tấc chen chúc trên những chiếc xe buýt hay tàu điện ngầm.
Nhưng điều khiến họ không thể tin nhất là, vì đuổi theo một tên trộm không có mắt mà cô đã chạy bộ hơn nửa tiếng đồng hồ chỉ để lấy lại cái Ϧóþ chỉ có 10 tệ trong đó.
Cứ như vậy, những chuyện tưởng như không thể nghe thấy, nhìn thấy thì họ đã được chứng kiến từ Hà An Ân. Lúc đầu thì khó mà tin, qua ba năm đầy gian khổ, họ đã quen dần và tập được chiêu sắc mặt không đổi rồi.
Như được tâng bốc lên tận mây xanh bởi câu nói mát lòng mát dạ, các đồng nghiệp nữ vui vẻ giải quyết thắc mắc cho cái cô thần giữ của này: “An Ân à, cô quên rồi sao, giám đốc Hoàng của chúng ta đã tới tuổi về hưu rồi, thứ năm tuần trước là ngày cuối cùng ông ấy đi làm.”
Hà An Ân ráng mà nhớ lại, sau đó nói trong vẻ mặt bi thương: “Dúng rồi, tôi nhớ.”
Nhằm chia tay vị nguyên lão này, bộ phận tài chính các cô đã thống nhất, quyết định tặng cho ông ấy một cái kỷ niệm chương. Những 500 tệ xương máu lận, làm sao mà cô quên được cơ chứ!
Nhìn thấy sắc mặt của cô, các nữ đồng nghiệp tự hiểu nên lập tức quay đi chỗ khác, để trách nhiệm an ủi và giải thích thắc mắc cho một người.
Khẽ lườm mọi người bằng con mắt khinh thường, Phương Du Du nhận trọng trách liền vỗ vai Hà An Ân an ủi: “Ví của cô mất đi một lượng ‘máu’ lớn nên trưa nay tôi khao cô bữa trưa, ngoan nha!”
“Thật không vậy!” Đôi mắt đang tuyệt vọng bỗng trở nên long lanh, khiến người ta chịu không được liền vỗ nhẹ lên đầu cô.
Cũng vì cái khuôn mặt đáng yêu và ngây thơ vô tội vạ này, nên dù cô có cái tính xem tiền như mạng thì cũng chẳng ai ghét cô cho đành, và nghiễm nhiên cô trở thành thú cưng của chị em trong phòng.
Khi tâm trạng vui vẻ thì xoa đầu cô, vỗ má cô, còn tâm trạng không tốt thì sẽ xả vào cô. Chỉ cần không liên quan đến tiền bạc là tính cách của Hà An Ân liền lương thiện vô hại.
“Thiệt mà, thiệt mà!” Phương Du Du xoa đầu cô như xoa chú cún cưng vậy. “Hôm nay sẽ có giám đốc mới tới nhậm chức, nghe tiểu Trần bên phòng nhân sự nói, giám đốc nhậm chứ hôm nay là một thạc sĩ từ nước ngoài về, anh ta từng làm việc mấy năm trong công ty tài chính lớn nhất thế giới, cũng từng làm giám đốc ở đó, nhưng vì muốn về nước phát triển sự nghiệp nên mới từ chức ở nơi tương lai tươi sáng ấy mà về công ty mình làm giám đốc đó!”
Hà An Ân gật gật đầu, một người du học từ nước ngoài về với tương lai xán lạn, chỉ mới nghe tới đây thôi đã khiến cho bao cô gái chưa chồng mơ tưởng tới, chẳng trách hôm nay mọi người ai nấy không khoe иgự¢ thì cũng khoe chân.
Cô háo sắc ngắm nhìn những làn da trắng trẻo mịn màng, mấy khi cái tu viện này có khung cảnh tươi xinh thế chứ?
“A! Tôi thấy rồi nè, tiểu Trần đang dẫn một người đàn ông đi về phía này!” Một cô đồng nghiệp vừa lùi về sau và nói to.
Nghe thấy vậy, các nữ đồng nghiệp lập tức nhảy cẫng lên, kẻ thì chỉnh váy, người thì chỉnh lại иgự¢, chỉ có Hà An Ân nhàn hạ đi tới cửa, đứng đó và đợi mấy cô kia chỉnh trang xong cùng qua đấy xếp hàng đón mừng.
Nhìn ra ngoài thì quả thực tiểu Trần dẫn theo một người đàn ông đi về hướng này, càng lúc đến càng gần, Hà An Ân cũng lặng lẽ nhìn rõ tướng mạo của anh ta.
Mắt to mày rậm, sống mũi cao, môi mỏng quyến rũ, thoạt nhìn khác hẳn với những mỹ nam như hoa của Hàn Quốc đang được yêu thích hiện nay. Nhưng sự nam tính cùng với thân hình cao to lực lưỡng nhìn có cảm giác rất an toàn, cũng khiến người ta có một cảm giác muốn được dựa dẫm, che chở.
Bỗng nhiên, Hà An Ân nheo con mắt đang nhìn say sưa lại, chẳng biết tại sao cái anh chàng này càng nhìn càng thấy quen, khiến cô chịu không được phải lục lại trong kí ức xem xem rốt cuộc anh chàng này đã từng dính líu gì với cô, có liên quan gì tới tiền bạc của cô hay không ?
Người mà có thể khiến cô nhớ dai rất là hiếm, đại đa số là những người đã từng mượn tiền cô, nên cô mau chóng nhận ra người trước mặt ngay.
Năm cô học trung học năm thứ nhất (lớp 10 của ta), từng có một đàn anh trong trường nói là ví của anh ta bị mất cắp, nhưng do gia đình anh ta có việc nên phải về nhà gấp. Bởi vậy anh ta đã để lại thẻ học sinh của mình để thế chấp và mượn cô 200 tệ để bắt xe về nhà. Anh ta còn hỏi cả tên và lớp của cô. Anh ta bảo vì anh phải ra nước ngoài một chuyến, khi về nước sẽ đem tiền tới trả cho cô.
Lúc ấy, cô thấy đàn anh này là một học sinh nổi tiếng, giỏi nhất trường, bất kể cuộc thi nào thì tên anh cũng nằm ở đầu bảng. Vả lại dáng vẻ của anh ta quả thực là rất vội vã, bởi vậy nên cô cũng thật thà lấy từ trong Ϧóþ của mình ra tờ 200 tệ – tiền cơm và đi lại trong một tuần của cô – để đổi lấy thẻ học sinh của anh ta.
Tuy ngày hôm đó cái bụng cô đói meo nhưng vẫn cố chấp không mượn tiền của bạn bè và đi quãng đường hơn một tiếng đồng hồ để về nhà. Nhưng do trong lòng nghĩ tiền sẽ được trả ngay, vả lại cô cũng làm được một chuyện tốt, nên cũng không thành vấn đề.
Nhưng mãi tới khi cô đợi tên kia tới trả tiền nguyên một tháng ròng mà vẫn không thấy, cuối cùng do chịu không nổi nên cô mới tìm đến tận lớp của hắn để hỏi. Không ngờ là cái cô nhận được không phải 200 tệ cô đã cho mượn, mà là một tin xấu: anh ta đã chuyển trường đi rồi!
Như sét đánh ngang tai. Nghĩ lại mà xem, Hà An Ân cô đường đường là một thần giữ của mà lại bị người ta lừa gạt. Mặc dù chỉ có 200 tệ nhưng cũng đủ khiến lòng cô tan nát không nói nên lời rồi! Không ngờ hôm nay đã cho cô gặp lại tên đàn anh từng mượn tiền không trả này tại công ty, quả là lưới trời Ⱡồ₦g lộng. 200 tệ đã lâu không gặp của tôi ơi…
Cô lập tức chạy vội về chỗ ngồi của mình, lục lọi trong túi xách để tìm cái thẻ học sinh đã ngả màu vàng. Mấy năm nay cô luôn tự hỏi mình có thể tìm được anh ta hay không nên lúc nào cũng để cái thẻ ấy trong giỏ xách. Quả nhiên trời không phụ lòng người nên hôm nay cái thẻ này cũng trở nên hữu dụng.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người trong phòng tài chính, Hà An Ân lao về phía người đàn ông cao to vừa bước vào: “Đỗ Khang à, tôi tìm anh thật là vất vả!”
Câu nói mờ ám này khiến ai nấy đều ngỡ ngàng, mắt chữ a mồm chữ o nhìn đôi nam nữ này. Trong đầu tự động vẽ nên câu chuyện gọi là “gian tình”
Bị chặn đường rồi lại còn nghe phải những lời mờ ám này, Đỗ Khang nhíu mày nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.
Anh có thể khẳng định rằng, trong số những mối tình mà mình đã trải qua thì chắc chắn không có cô gái trước mặt. Anh cũng chẳng bao giờ có chuyện “tình một đêm” nên cô ta cũng chẳng phải người đã từng quan hệ chớp nhoáng với anh. Quan trọng nhất là anh chưa bao giờ bị mất trí nhớ, cho nên những tình huống đại loại như vậy rõ ràng là không thể xảy ra. Nhưng sao cô ta lại có thể gọi tên anh rõ mồn một như vậy…
“Sao anh có thể đối xử với tôi như thế hả?” Hà An Ân vừa nắm chặt tấm thẻ học sinh vừa chỉ trích: “Anh có biết rằng mấy năm nay tôi tìm anh cực khổ thế nào không? Sao anh lại có thể… Lại có thể bỏ đi như vậy được?”
Hà An Ân nói những lời càng mơ hồ khiến cho các nữ đồng nghiệp vốn đang háo hức chào đón giám đốc mới bỗng nhìn Đỗ Khang bằng ánh mắt khinh bỉ.
Vốn dĩ họ cứ nghĩ rằng Hà An Ân chỉ biết đến tiền, yêu tiền còn hơn yêu đàn ông, cho nên tới nay mới không yêu đương gì cả. Ai ngờ, thì ra là do cô ấy đã từng chịu sự tổn thương lớn như vậy, bị đàn ông ruồng bỏ, nên tới nay mới không dám yêu lần nữa.
Nhìn thấy cô bé giữ của được cưng chiều của cả phòng bị người ta chà đạp như vậy, tất cả bọn họ đều nuốt không nổi cục tức này. Vả lại Hà An Ân còn một lòng một dạ lưu luyến “tên phản bội” này khiến bọn họ càng thấy tức vì sự vô dụng của cô hơn.
Khi họ định người giữ chân, kẻ giữ tay, để kéo vật cưng tội nghiệp này về che chở, sau đó sẽ ra sức dạy dỗ tên đàn ông thối kia thì những lời nói sau đó của vật cưng lại khiến họ đau tim.
“Anh nợ tôi 200 tệ, định khi nào trả đây?” Hà An Ân lấy hết sức đưa cái thẻ sinh viên đang nắm chặt trên tay ra: “Đây là thứ anh đã thế chấp chỗ tôi, mau trả tôi 200 tệ!”
Một luồng áp thấp quái lạ tràn tới khiến mọi người im bặt, bầu không khí yên lặng như tờ.
Đỗ khang – người trong cuộc – khi nghe thấy những lời tố cáo này thì hai mắt trợn tròn với vẻ không dám tin, nhận cái thẻ gì đó làm bằng giấy từ tay cô, tỉ mỉ xem xét. Từ tấm hình đã xỉn màu, anh có thể nhận ra người trong hình quả là anh, đồng thời cũng nhận ra cô gái trước mắt. Cô đúng là cô bé đàn em mà anh đã từng mượn tiền lúc trước.
Nỗi xấu hổ bỗng ập đến, gần như khiến anh ૮ɦếƭ ngạt. Từ nhỏ tới giờ anh chưa bao giờ gặp phải tình huống nhục gần ૮ɦếƭ như vậy. Nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, sắc mặt không đổi mà lấy ví ra, từ chiếc ví căng đầy tiền rút ra hai tờ một trăm tệ đặt vào tay Hà An Ân.
Hai trăm tệ! Hà An Ân mừng rỡ đón lấy và ôm vào lòng.
Hai trăm tệ này đã khiến cô ngày nhớ đêm mong, cuối cùng cũng đã trở về cạnh cô, cô liền nở nụ cười tươi rói với cái người không còn mang nợ nữa: “Giám đốc Đỗ, chào mừng anh!”
Miệng thì cười, lại cộng thêm câu nói chào mừng của cô, các nữ đồng nghiệp vốn đang trơ người như tượng đá chợt hoàn hồn lại. Hòa bình lập lại, liền thu hết bộ mặt hung dữ, niềm nở chào: “Chào mừng anh, giám đốc Đỗ!”
Lướt mắt nhìn kĩ càng từng khuôn mặt, cuối cùng dừng lại trên người “cô gái 200 tệ” đang cười một cách cực kì vui vẻ, anh chậm rãi nói: “Chào mọi người, hy vọng sau này chúng ta có thể hợp tác tốt.”
Một cơn ớn lạnh từ từ hiện lên sau gáy khiến Hà An Ân run lên một cái. Cô ngẩng lên nhìn máy điều hòa, nhiệt độ cũng không phải thấp thì sao cô lại lạnh run lên nhỉ ?
——————————
Quan mới nhậm chức thì tích cực, Hà An Ân khẽ thờ dài một tiếng, nhìn bầu trời đã tối mịt bên ngoài. Các đồng nghiệp đa số đều đã về, người ở lại làm việc, chỉ có mình cô và Đỗ Khang đang ở trong phòng làm việc riêng.
Mặc dù tình huống làm quen không được hài hòa lắm, nhưng hầu hết các nhân viên nữ trong bộ phận tài chính đều bị giám đốc mới nhậm chức làm mê hoặc. Anh ta không những thưởng phạt phân minh mà còn rất hào phóng, cuối tháng nào cũng đều dẫn họ tới nhà hàng ăn cơm, thăm hỏi công việc cực nhọc của họ. Cộng thêm anh ta rất manly, rất nam tính, khiến người khác cảm thấy rằng nếu làm việc cho anh ta thì chắc chắn sẽ có kết quả tốt. Một người sếp tốt như vậy thì ai mà lại không thích cơ chứ? Dĩ nhiên là trừ cô Hà An Ân đang bị gây khó dễ ra.
Sao cô lại bị gây khó dễ chứ? Là Đỗ Khang làm khó cô sao? Hay là bắt bẻ công việc của cô trước mặt mọi người, khiến cô mất mặt? Thật ra thì tất cả đều không phải vậy.
Đỗ Khang không gây khó dễ gì cô cả, chẳng bắt bẻ cô trước mặt mọi người, thậm chí chưa từng nói lời nặng tiếng nhẹ với cô bao giờ. Lúc Đỗ Khang mời cơm, cô cũng có phần. Ngược lại, ăn toàn món ăn đắt tiền nên cô ăn còn nhiều hơn người khác, nhưng cô vẫn bị gây khó dễ.
Tuy Đỗ khang chưa bao giờ hạnh họe cô, nhưng lại tăng lượng công việc cho cô, khiến cho cô phải ngày đêm tăng ca. Mặc dù không bắt bẻ cô trước mặt mọi người, nhưng sẽ dùng những ngón tay thanh mảnh của mình chỉ ra chỗ sai của cô, sau đó dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn cô, khiến cô phải áy náy, xấu hổ muốn ૮ɦếƭ. Anh ta trước giờ cũng chưa bao giờ nói nặng với cô, là bởi vì nhân vật lớn như anh không thèm nói nhiều với kẻ tép riu như cô, chỉ cần nói vài ba chữ đã có thể bắt cô làm việc.
Anh ta làm như thế, chẳng phải gây khó dễ cho cô thì gọi là gì? Vấn đề là tiền lương và tiền thưởng của công ty này hấp dẫn hơn những công ty khác, hơn nữa tình cảm thắm thiết với các đồng nghiệp trong ba năm qua cũng khiến cô không đành lòng ra đi. Cho nên dù cho Đỗ Khang có không ưa cô hay làm khó cô đi nữa thì cô cũng vẫn không có dự tính sẽ từ chức.
Thu mắt lại không ngắm trời nữa, cô quay qua dán mắt vào màn hình máy tính, trên đó là những con số và chữ phân tích dày đặc, nhìn thấy mà khiến cô phải thở dài.
Cô vốn muốn về nhà sớm một chút để nghỉ ngơi, thậm chí lúc 6 giờ kém 15 cô đã cất dọn đồ đạc, định bụng 6h đúng là sẽ xách giỏ chuồn về ngay. Cô đã tăng ca đúng hai tuần liền, ngày nào cũng từ 9h sáng tới 10h tối, tinh thần và thể xác của cô đã mệt đến rã rời rồi.
Hôm nay phải khó lắm mới hoàn thành xong công việc Đỗ Khang giao, trong lòng cô chỉ mong chờ giờ tan ca mau mau tới thì lại đột nhiên nhận được điện thoại của Đỗ Khang. Công việc phân tích tình hình tài chính ba năm trở lại đây lại được đổ lên đầu cô, đạp đổ mong ước nhỏ nhoi của cô một cách vô tình.
Số liệu thì đã có sẵn rồi, nhưng để viết ra bản phân tích tỉ mỉ mà lại là ba năm, đó hẳn chẳng phải công việc nhẹ nhàng gì. Cho nên cô bê nguyên một đống tài liệu từ kho dữ liệu về trong ánh mắt đồng cảm xen lẫn thương xót của những người bạn đồng nghiệp, bắt đầu lao vào làm cái công việc khiến người ta phải kiệt quệ này.
“Bỉ ổi, đúng là bỉ ổi!” Hà An Ân vừa làm vừa rủa, dĩ nhiên tên bỉ ổi đó chính là tên Đỗ Khang đang gây khó dễ cho cô chứ ai.
Cô suy đi nghĩ lại, chỉ có một nguyên nhân khiến anh ta gây khó dễ cho cô, chính là vì cô đòi anh ta trả 200 tệ ngay trước mặt mọi người. Có điều cô không hiểu, thiếu nợ trả tiền là chuyện hết sức hiển nhiên, nhưng sao đến lượt cô đòi nợ thì lại bị người ta chỉnh một cách thảm hại như vậy, còn không dám ho he phản kháng nữa.
Đúng là làm dâu trăm họ mà.
Khó khăn lắm mới hoàn thành xong bảng báo cáo, rồi mất 10 phút để kiểm tra lại xem có bị sai sót chỗ nào không, Hà An Ân nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên tay, thì ra đã hơn 9h tối rồi. Nhưng cô không thấy đói chút nào, chắc là bận ngập đầu nên không biết đói là gì nữa.
Cô click chuột vào lệnh print, máy in chạy rè rè, in tài liệu ra. Cô sắp xếp lại cẩn thận rồi cho vào bìa hồ sơ, xong cắp nó đi tới trước phòng làm việc của Đỗ Khang, lịch sự gõ cửa.
“Giám đốc Đỗ.”
Đỗ Khang đang chăm chú xem tài liệu bỗng ngẩng đầu lên, mặt có vẻ ngạc nhiên, dường như là sửng sốt khi cô còn ở công ty vào giờ này. “Vào đi.”
Hà An Ân bước vào, đặt bảng báo cáo đã làm xong lên bàn làm việc của anh. “Giám đốc Đỗ, đây là báo cáo tài chính mà anh cần.”
“Báo cáo tài chính?”
“Phải, 5h50 phút hôm nay anh đã gọi điện thoại nói là muốn xem bảng báo cáo phân tích tài chính.” Cô nhắc nhở, khi nói tới mấy chữ “5h50 phút” thì nhấn mạnh, như đang nghiến răng nghiến lợi rủa thầm trong lòng: đồ đáng ghét, còn giả vờ giả vịt nữa.
“Tôi không hề nói là cô phải giao ngay trong ngay hôm nay.” Đỗ Khang im lặng một lát, rồi bình thản nói.
Hà An Ân cảm giác như nụ cười trên mặt mình như đơ lại. Đúng là Đỗ Khang không hề bảo cô phải giao cho anh ta ngay, nhưng cũng không cho cô thời hạn, hơn nữa khi nói, giọng anh giống như là cần xem gấp lắm vậy. Cô gào thét trong lòng nhưng ngoài mặt lại không dám thể hiện ra, ai bảo tên đáng ghét trước mặt này là sếp của cô chứ.
“Cũng không sao ạ, nếu tôi làm xong sớm thì anh có thể xem sớm một chút.” Trải qua sự tôi luyện vô tình của xã hội trong suốt 3 năm, bản lĩnh ngụy trang của Hà An Ân tuy chưa bằng những người lão luyện nhưng cô tự cho là cũng không kém, ít nhất sẽ không chống đối cấp trên một cách công khai, cho nên chỉ có thể thầm nghiến răng rồi vừa nói vừa cười.
“Hôm nay tôi sẽ không xem nó.” Nhưng cô không ngờ là Đỗ Khang lại chơi cô một vố đau đớn như thế.
Đây chẳng phải ức Hi*p người khác một cách trắng trợn sao? Hà An Ân cảm thấy máu nóng đã bốc lên tới não. Quả nhiên tên Đỗ Khang này không thích cô, thậm chí là ghét cô.
“Nếu không có việc gì khác thì tôi về trước đây.” Hà An Ân nhanh chóng quyết định trước khi mình phát hỏa với anh ta. Đấu không lại thì chỉ có nước đi chứ biết sao?
“Đợi chút đã.” Giọng nói trầm thấp của Đỗ Khang vang lên, ngăn bước chân đang định bước đi của cô.
“Còn chuyện gì sao ạ?” Đã 9 rưỡi gần 10 giờ rồi, còn có chuyện gì bảo cô làm nữa chứ?
Hà An Ân cảm thấy mình đúng là xui xẻo. Đấu không lại thì thôi, ngay cả bỏ đi cũng không có quyền nữa, trên đời này còn có công lý không đây?
“Đợi tôi 10 phút.”
10 phút? Đợi 10 phút làm cái gì? Hà An Ân nhìn anh bằng ánh mắt dấu chấm hỏi.
“Tôi cũng phải về, tiện đường đưa cô về luôn.”
Hà An Ân ngẩn người, sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì từ chối: “Không cần đâu giám đốc, công ty và nhà tôi đều rất gần trạm tàu điện.”
Thật ra, nếu là ngày thường, có xe miễn phí để đi thì chắc chắn Hà An Ân sẽ gật đầu đồng ý ngay mà không cần phải nghĩ, cho dù đó có là người cô ghét chăng nữa. Thế nhưng hôm nay cô đã bị đả kích quá lớn, sợ là lỡ như lên xe bị Đỗ Khang kích thích thêm chút xíu nữa thôi là sẽ nổi cơn tam bành, hóa thành quỷ dữ Ϧóþ ૮ɦếƭ anh.
“Không cần thật sao?” Giọng Đỗ Khang hết sức lãnh đạm, kiểu như ‘tôi chỉ hỏi cho có, cô đừng tưởng thật’.
“Phải, cảm ơn.” Gần như nghiến răng để nói cảm ơn, cô xoay người ra khỏi phòng làm việc, trở về chỗ của mình tắt máy tính, sau đó đi tới thang máy với tốc độ nhanh nhất, cứ như là phía sau có con quái vật gì đáng sợ lắm đang đuổi theo cô vậy.
Đỗ Khang từ phòng làm việc ra sau, vừa vặn nhìn thấy bộ dáng cuống quýt như chạy trốn của cô.
Anh tựa người vào khung cửa. Nói thật, đúng là anh cũng không thích hành vi đòi nợ công khai trước mặt mọi người của cô. Thử hỏi có người nào bị người ta nhìn với ánh mắt ‘nợ không chịu trả’ mà mặt không đổi sắc không? Nhất là anh không cố ý quỵt nợ cô.
Năm ấy ông ngoại anh đột nhiên bị tai biến, anh và người nhà vội vã lên máy bay sang Mĩ, ai ngờ trước đó ba mẹ anh cũng đã sớm quyết định cho anh sang bên đó du học nên anh vừa đi thì ông bà đã nhờ cậu làm thủ tục thôi học cho anh.
Mới đầu anh cũng canh cánh trong lòng là chưa trả được 200 tệ cho cô gái tốt bụng kia. Nhưng không may là anh vừa sang Mĩ, cần phải thích ứng với hoàn cảnh mới, nên sau đó lỡ quên mất 200 tệ kia đi. Mãi đến hôm ấy, cô gái năm xưa giờ đã trở thành cấp dưới của anh, còn bất ngờ nhào tới đòi nợ, anh mới nhớ thì ra mình còn khoản nợ chưa trả.
Thật ra anh cũng rất ngạc nhiên, 200 tệ mà có thể khiến một người nhớ mãi trong lòng thế sao? Nhất là với thu nhập của cô bây giờ, 100 tệ chắc chắn không phải là con số to tát gì. Thế nhưng sau khi tiếp xúc với các đồng nghiệp ở bộ phận tài chính, anh đã bắt đầu hiểu ra tại sao 200 tệ lại khiến cô nhớ mãi không quên như thế.
Cô là một người yêu tiền như mạng, đối với cô mà nói tiền có sức hấp dẫn đến nỗi có thể khiến cô nhớ kỹ mỗi một người thiếu nợ, có thể khiến cô làm ra những chuyện làm người ta phải cười sặc sụa như các đồng nghiệp kể. Thêm vào đó cô cũng có thể bất chấp hình tượng, khi người ta gác đũa trò chuyện thì cô còn ăn những món đắt tiền kia một cách hăng say.
Nhớ tới bộ dạng ăn đến nỗi phồng cả hai má của cô, y như con chuột lang đứa cháu anh nuôi thì Đỗ Khang không khỏi cong môi cười khẽ một tiếng.
Xoay người quay vào phòng làm việc, anh nhìn bảng báo cáo tài chính được sắp xếp gọn gàng kia, rồi nghĩ tới việc anh giao thêm việc cho Hà An Ân trong thời gian vừa rồi. Thật ra lúc đầu, anh cũng có ý chơi xấu cô, thêm cho cô chút ít công việc mà thôi, để trả thù chuyện cô làm anh mất mặt.
Nhưng anh ngàn lần không ngờ tới là cô hoàn toàn có năng lực để ứng phó với mọi công việc nhưng lại cố ý giấu tài, có thể làm được 10 điểm thì cố ý chỉ làm tới 7 điểm, khiến người ta tưởng cô chỉ là một nhân viên nhỏ nhỏ hết sức bình thường.
Thân là cấp trên, cũng là người có quyền lực đề bạt cấp dưới, đương nhiên anh sẽ gắng hết sức để khai thác năng lực của cô.
Ví dụ như bảng báo cáo tài chính trên tay anh, với quy mô của công ty này, cho dù là người có lão luyện cũng cần cả buổi trời để làm. Thế mà cô chỉ cần 3 tiếng rưỡi là làm xong. Điều này chứng tỏ cô gái này cam tâm làm một người bình thường, tích trữ một ít tiền tiết kiệm, nhận một khoản lương ổn định là đã hài lòng, hoàn toàn không tham vọng được nhiều hơn. Đáng tiếc là cô đã gặp phải anh.
Anh biết phó giám đốc bộ phận tài chính sắp về hưu, anh tính đề bạt Hà An Ân ngồi vào vị trí này. Nhưng để ngăn chặn lời ra tiếng vào của những người làm lâu năm hơn cô, không để cô phải chịu những tin đồn nhảm không hay, anh đành phải bắt cô chịu khổ ít ngày, khiến mọi người nghĩ là cô ‘gian nan vất vả lắm’ mới có thể ngồi vào vị trí phó giám đốc.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi đến độ sắp nằm xoài ra bàn nhưng vẫn cố gắng hoàn thành công việc của cô, anh tin là cô có thể làm được.