Bà Xã Của Tôi Ai Dám Theo Đuổi - Chương 08

Tác giả: Thất Quý

Tào Thiệu Trạch nhào tới trên người cô, đè hai cánh tay cô lại, hai người cơ hồ là dính vào nhau, thân thiết ôm cô. Anh lần nữa hôn lên môi cô, giống như muốn đem toàn bộ nhiệt tình của cô hút ra, sau đó anh từ từ hôn lên sau tai cô, rồi xương quai xanh, cuối cùng ngậm lầy nhũ thịt đang khẽ run.
"Ưm a. . . . . ." Anh thế mà lại dùng răng cắn cô!
"Anh đừng. . . . . ."
Anh lại vô cùng dịu dàng hôn nụ hoa bị anh cắn đau, lấy lưỡi liếm qua giống loại an ủi, nhưng cảm giác đau nhạy cảm ở nụ hoa vẫn còn, lại lập tức quý trọng, sự kích thích còn làm người nổi điên hơn so với trêu đùa đơn thuần.
Lý Ý di chỉ cảm giác tê tê ngứa ngứa, với tốc độ ánh sáng chui vào trong mỗi một lỗ chân lông thật nhỏ trên người cô, xông vào trong máu của cô, đánh thẳng vào mỗi giây thần kinh của cô.
"Không cần. . . . . ." Anh bất đắc dĩ dùng chiêu độc, đè cô thật chặt, sau khi được thân thể cô hưởng ứng, ann lại liếm cắn bụng cô.
"Lần này hình như nhạy cảm hơn nhiều." Tào Thiệu Trạch đang ʍúŧ bụng cô, ngẩng đầu trêu cô, nói: "Là bởi vì biết sẽ xảy ra chuyện gì, nên thân thể tự động làm công tác chuẩn bị sao? Nhìn xem, chỉ mới vuốt ve thôi, mà em đã thần chí không rõ."
"Em mới không có thần chí không rõ." cô suy yếu phản bác, "Anh làm như vậy có ý nghĩa gì sao?"
"Ý nghĩa? Em làm sao lại nghĩ đây là chuyện không có ý nghĩa? Thân thể và tâm của anh đều khát vọng em, tất cả phản ứng chẳng lẽ chỉ là Dụς ∀ọηg đơn thuần thôi sao?" Tào Thiệu Trạch kịp thời ngừng lại, một khi tranh cãi với cô sẽ nói mãi không ngừng, trước mắt, anh không có thời gian này.
Anh vuốt ve bụng cô, da thịt trơn nhẵn làm cho anh lưu luyến không rời, nhìn cô dưới sự vuốt ve của anh như một Tiểu Miêu (con mèo) nhẹ nhàng run rẩy, Dụς ∀ọηg nơi hạ thân anh đã tỉnh giấc. Anh thừa nhận đàn ông có Dụς ∀ọηg , nhưng nhục dục chỉ có thể mang đến vui vẻ nhất thời mà không thể thỏa mãn anh. Nhưng lúc cô hàng phục để anh vuốt ve thì cho dù không có chiếm được thân thể của cô, nội tâm của anh cũng đã rất thỏa mãn.
"Ý Di, em hình như rất hưởng thụ." Anh cười khẽ.
"Em mới không có!"
"Nói chuyện phải có căn cứ , đây không phải là tác phong của em" Anh hôn bụng cô, dùng đầu lưỡi vòng quanh rốn cô, trên người anh rỉ ra một tầng mồ hôi thật mỏn, một bàn tay mò xuống bắt lấy đùi dưới váy cô.
"A!" Người Lý Ý Di như có dòng điện chạy qua, bàn tay anh hơi thô dán lên làn da mềm mại trong đùi cô, còn tiếp tục bá đạo dời lên trên, cách chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ sờ lên nơi mềm mại phái nữ của cô.
Anh nóng bỏng, cô run rẩy tạo thành đối lập rõ rệt, rõ ràng là bàn tay có lực như vậy, lúc này lại như lông hồng cọ nơi mềm mại của cô, cô khó chịu uốn é, thân thể có một cảm giác trống rỗng đáng sợ, anh cố ý trêu chọc cô, làm cô bởi vì không chiếm được mà đói khát.
Anh dùng một ngón tay ở trên ҨЦầЛ ŁóŤ gãi qua lại, vẫn không quên khoe khoang hành vi ác liệt của anh, "Ý Di, nhìn bộ dạng của em rất khổ sở, nơi này lại ẩm ướt , là do quá nóng sao? Anh giúp em làm lạnh nhé."
"Không cần!" Cô biết mình ngăn cản cũng vô ích.
Anh ૮ởเ φµầɳ lót của cô xuống, đem váy đẩy lên tới hông của cô, nằm ở ɠιữα đùι cô, anh giống như nhà Khoa Học Gia đang nghiên cứu phát hiện mới, "Nhìn xem, nơi này của em đã ướt thành như vậy rồi."
Ngón tay Tào Thiệu Trạch quét về phía đoá hoa run rẩy của cô, mật dịch trong suốt tràn ra, "Ngoài miệng em nói đây là chuyện không có ý nghĩa, nhưng bộ dạng em lại rất nóng lòng, chẳng lẽ là lần trước chúng ta trao đổi quá thành công, nên em nghiện?"
"Làm sao có thể!" Cô biết rõ anh đang kích cô, nhưng nghe được vẫn mặt dfỏ tim đập, anh tại sao có thể nói ra những lời này!
"Anh mau dừng tay lại!"
"Sau đó em đem những thành quả trao đổi kia dùng để hành động thực tế rồi sao? Thí nghiệm trên người Thiệu Vĩ Minh rồi sao?" Miệng anh nhân tiện nhắc tới người đàn ông kia.
Trong lòng Tào Thiệu Trạch vẫn tồn tại vướng mắc này, vừa nghĩ tới cô làm tất cả đều vì lấy lòng Thiệu Vĩ Minh, thì động tác cũng trở nên cường ngạnh hơn.
Anh vạch ra nụ hoa phấn hồng của cô, lấy tay bấm hoa hach ướt nhẹp đã trở nên kiều diễm ướƭ áƭ, "Anh ta có khen em toàn thân đều có "tư vị nữ nhân" hay không? Nếu nói như vậy, em hẳn là thiếu anh một cái nhân tình đấy."
"Ách a!" Lý Ý Di theo phản xạ gập lại hai chân, nhưng anh làm để cho cô được như ý, không chỉ nằm giữa hai chân cô, cái tay khác còn tìm được hoa huy*t không lưu loát của cô, lại còn đột ngột đi vào.
Cô thét lên, bị dị vật kích thích làm cô chỉ muốn cầu xin tha thứ, "Em không có, em mới không cùng anh ta làm chuyện đó!"
"Cái gì?" Tào Thiệu Trạch sửng sốt, cô nói cô không làm chuyện này với Thiệu Vĩ Minh, làm sao có thể?
"Em không phải là không quan tâm chuyện như vậy ư, hơn nữa em còn vì anh ta mà đặc biệt đi quầy rượu học tập."
"Em cũng không biết tại sao, chỉ là. . . . . . Chỉ là không có không khí. . . . . ." Lý Ý Di không được tự nhiên nói: "Cho dù có không khí đó, nhưng cảm giác rấtkì quái , vô luận như thế nào cũng không tiến hành được . . . . ."
Cô cũng không biết phải làm sao, ở chung một chỗ với Thiệu Vĩ Minh thì vô luận là ôm hay là hôn cũng không có bất kỳ cảm giác gì, cô cũng từng cố gắng, nhưng không có tác dụng.
"Là lạ?" Ngón tay Tào thiệu trạch ở trong cơ thể cô kéo ra đưa vào, làm chảy ra nhiều hơn mật dịch, "Thứ gì là lạ, em rõ ràng nhạy cảm như vậy, giống như dụ dỗ người phạm tội . . . . . ."
"Nhưng, ở cùng với anh ấy sẽ không như vậy, em cũng không có biện pháp."
Cô dưới tình thế cấp bách vô tâm thổ lộ ra sự thật, là một loại cổ động cực lớn đối với Tào Thiệu Trạch.
Chính cô còn chưa có phát giác ra sao? Ý của cô là cô đối với người khác sẽ không như vậy, nhưng đối với anh mới như vậy, cô còn chưa có phát giác được hàm ý trong lời nói của bản thân sao?
"Em nói làm chuyện như vậy có ý nghĩa gì, dĩ nhiên không phải vì nối dõi tông đường, cũng không phải để lấy lòng đàn ông, ý nghĩa, chính em đã nói ra rồi?"
"Ừ a!" Lý Ý Di sợ hãi kêu, bởi vì anh đột nhiên đem ngón tay từ trong cơ thể cô rút ra, đem hai chân cô để lên bả vai ann, đồng nghĩa với việc hai chân đàng mở rộng ra biểu diễn trước mắt anh, "Anh làm cái gì! Mau dừng tay!"
"Dừng tay? Em nói sau khi nghe nhưng lời đó thì anh nghĩ thế nào, anh còn có thể dừng tay sao!" Tào Thiệu Trạch khắc chế không được tâm tình kích động.
Cô còn làm ra biểu tình nghe không hiểu anh đang nói gì, làm anh vừa nóng vừa giận, Dụς ∀ọηg bành trướng làm anh muốn nổ tung, anh không có gì lo lắng nữa, anh cũng không phải là tư mình đa tình, mà cô đã làm ra lựa chọn.
Anh đem Dụς ∀ọηg bành trướng khổng lồ của anh đặt trước miệng nhỏ phấn hồng, cô sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, nhưng anh biết, cô phải qua cửa ải này.
"Ý Di, anh yêu em!" Anh thẳng tiến đi vào, hung khí phân thân ngay ngắn đâm vào miệng huyệt nhỏ hẹp của cô. Trong lúc nhất thời khoái cảm nổ tung cùng thân thể xé rách đau đớn đồng thời dâng lên, hai người một thét lớn, một gầm nhẹ, Lý Ý Di biết phụ nữ lần đầu tiên sẽ rất đau, nhưng cô không nghĩ tới sẽ đau đến mức này.
Anh vô cùng khổng lồ, mà cô lại quá mức nhỏ hẹp, va chạm như vậy khiến hai người đều khó chịu.
Tào Thiệu Trạch cũng nhẫn nhịn, bị xoắn đoạn đau đớn, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán anh nhỏ xuống, anh động cũng không dám động, bởi vì anh biết anh vừa động cô sẽ đau hơn.
Cô đau đến chảy ra nước mắt, anh trong lòng âm thầm thề, đây là lần duy nhất anh để cho cô chảy nước mắt.
"Em làm sao lại không hiểu, thân thể của em đã thay em lựa chọn, em đối với người khác không có cảm giác, chỉ có anh là bất đồng, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ nội tâm em cũng không kháng cự anh, nói rõ người của em nguyện ý tiếp nhận anh, nói rõ em yêu anh!"
Cô yêu anh? Lý Ý Di bất động, một phần nguyên nhân là cô không có không gian suy nghĩ, hạ thân xé rách đau đớn thoáng chậm lại , trong cơ thể là trống rỗng cùng tê ngứa.
Cô theo bản năng ưỡn thẳng lưng, đi mè nheo cơ thể xa lạ kia an ủi, động tác của cô bị Tào Thiệu Trạch thu vào trong mắt, cô vô dụng cùng thống khổ, cô cũng muốn anh.
"Ý Di, không nên bị tư tưởng của mình vây khốn, thỉnh thoảng cũng nên truy tìm cảm giác của bản thân, mặc dù đây không phải đạo lý gì, nhưng nó sẽ làm em vui vẻ." Anh đem phân thân chậm chạp rút ra, lúc sắp rời đi cô lại đỉnh nhập vào, "Em cũng khát vọng anh, cần anh, không phải sao?"
"Ừ a a!" Cô ngửa đầu cao giọng ՐêՈ Րỉ.
"Cùng anh ở chung một chỗ mới là tự nhiên nhất , em có thể ở trước mặt anh thể hiện toàn bộ con người thực của em, không cần bất kỳ thay đổi hay che dấu gì, khi đó em sẽ vui sướng nhất , giống như hiện tại, thời điểm em xinh đẹp nhất là vì anh mà nở rộ!" Anh mồ hôi như mưa, biết cô đã có thể dần dần thích ứng anh, anh cũng bắt đầu không kìm nén Dụς ∀ọηg của bản thân nữa.
Cô là của anh, vô luận thân thể hay là tâm anh đều muốn, muốn hoàn toàn! Anh ra sức, hy vọng có thể dốc hết tất cả tâm ý của anh cho cô biết.
Anh đang trong cơ thể cô chạy nước rút, anh ôm cô nhỏ yếu lại quật cường, cắn vành tai của cô, nghe trong miệng cô bật ra tiếng thở dốc đầy Dụς ∀ọηg.
Anh thật vui vẻ, nếu như cô có thể thừa nhận tình cảm cô đối với anh đã vượt qua tình bạn bình thường, vậy có lẽ anh sẽ vui vẻ đến cứ như vậy mà ૮ɦếƭ.
"Nhìn xem, chúng ta ở chung một chỗ, không phải là chuyện rất tốt đẹp sao?" Tào Thiệu Trạch nhanh chóng kéo ra đưa vào , cảm thấy hoa huy*t của cô co rúc lại càng lúc càng nhanh, anh biết cô sắp lên cao trào.
"Ừ. . . . . . A. . . . . ." Lý Ý Di hưởng ứng anh, cũng không có nghĩa cô nghe rõ anh đang nói gì.
"Đây là em đáp ứng anh? Điều này nói rõ em đón nhận tâm ý của anh, đúng không?" Anh chợt ôm chặt cô, cô mất hồn cao gọi ở bên trong, anh tạo cho cô cao trào đầu tiên trong đời.
Chưa bao giờ cảm thụ qua cảm giác như vậy, thậm chí khoái cảm không dám tưởng tượng, là bởi vì trong иgự¢ là người mình yêu, mới hạnh phúc cùng thỏa mãn như vậy sao?
Tào Thiệu Trạch ôm Lý Ý Di, anh không buông được, cho dù ánh mặt trời bẻn ngoài có đốt anh thành tro bụi anh cũng không buông ra, đây có lẽ là mùa hè bọn họ ở nơi này làm chuyện điên cuồng nhất, nhưng anh không hối hận, mà anh cũng sẽ không để cô hối hận.
Nhưng Tào thiệu trạch không nghĩ tới, chỉ có chính anh cho rằng bọn họ đã tâm ý tương thông rồi, chỉ có anh cho là Lý Ý Di chấp nhận tình cảm của anh, cũng chỉ có anh nghĩ cuối cùng cô cũng lựa chọn anh.
Tất cả đều là anh bị sốt, ai kêu cô cuối cùng vẫn còn nói với anh, cô không thể làm bạn gái của anh.
Một giây đó anh giống như rơi vào hầm băng, Tào thiệu trạch không chịu nổi khi từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục, chỉ muốn hôn mê bất tỉnh.
Tại sao? Anh rất muốn hỏi, chẳng lẽ là anh tự mình đa tình?
Anh không tin, khi bọn họ ở chung một chỗ thì rất hài hòa, hạnh phúc, anh không thể tin tưởng đây chỉ là do anh đơn phương cảm nhận, nếu như không phải cô tâm cam tình nguyện, cho dù anh t*ng trùng lên não khó mà tự khống chế, nhưng cuối cùng cũng sẽ không thật sự muốn cô.
Nguyên nhân, đương nhiên là anh sợ cô sẽ hận anh, cho nên anh để ý tìm hiểu tình cảm của cô, vô luận như thế nào anh cũng không thể tin tưởng cô cuối cùng sẽ cự tuyệt anh.
Không yêu? Làm sao có thể! Nhưng khi anh như khí phụ(người chồng bị bỏ rơi) đuổi theo cô hỏi lý do, cô thà quay đầu bước đi, cũng không cho anh một lý do dù lý do ấy chỉ là hơi có sức thuyết phục cũng không.
Vậy giữa bọn họ coi là cái gì? Một cuộc trò chơi tạo người trong mùa hè sao? Kết quả cô rất thong dong mà anh lại không buông được?
Tào Thiệu Trạch hoàn toàn hồ đồ, anh nhìn chằm chằm túi hoa quả Lý Ý Di mang tới, nhìn tận ba ngày, nghĩ muốn từ những thứ kia nhìn ra một chút đầu mối. Chẳng lẽ đối với cô mà nói, thói quen còn quan trọng hơn so với tình yêu sao? Trừ lý do đó ra, anh nghĩ không ra bất kỳ lý do nào có thể giải thích việc Lý Ý Di trong lòng nghĩ khác mà ngoài miệng lại nói khác.
Cô đã thành công, cô thành công để cho anh tỉnh lại, dùng phương thức khác hoàn toàn dự tính.
Ba ngày sau Tào Thiệu Trạch đi ra khỏi cửa nhà, cảm giác anh suy nghĩ tiêu cực mà đem bản thân vây khốn, sẽ chỉ làm cô cách anh càng ngày càng xa.
Nếu như đối với cô mà nói thói quen quan trọng hơn so với bất kì cái gì, như vậy anh càng không thể nghĩ tiêu cực trốn tránh cuộc sống, anh muốn khôi phục lại trạng thái trước kia, anh muốn kiên trì không ngừng giống như ruồi bọ xoay chung quanh cô, trừ khi cô chính miệng nói không muốn gặp lại anh, nếu không anh sẽ tới nhà cô dến hoa mắt mới thôi.
Đem anh "chuyển" thành một phần trong sinh hoạt của cô, cho đến khi sự hiện hữu của anh cũng trở thành "Thói quen" của cô.
Tác phong làm việc của Tào Thiệu Trạch là tiến công, không ngừng tiến công, bất kể tất cả tiến công, mà Lý Ý Di thì ngược lại với anh.
Từ nhỏ cô không cảm thấy có thứ gì đáng sợ, thành tích học tập của cô rất tốt, cho nên không thể giải thích vì sao bạn học của cô trước khi đi thi lại cầu thần bái phật hi vọng bài thi ngoài ý muốn bị lửa thiêu hết. Cô không tin quỷ cũng không tin thần, có một lần lạc đường ở trong bệnh viện cô đi nhầm vào nhà xác, ngày đó cô mặc chiếc váy trắng, ngược lại người trông coi nhà xác bị doạ sợ hết hồn.(bó tay với chị) ^:)^
Nhưng bây giờ cô biết mình sợ cái gì rồi, cô sợ gặp lại Tào Thiệu Trạch, cô sợ nhìn vào mắt của anh, sợ anh nói bất kỳ vấn đề gì với cô.
Bởi cô biết, anh sẽ nói vấn đề cô không trả lời được, không phải là không có đáp án, chỉ là khó mở lời với anh.
Những lời nói ngày đó,tình yêu dịu dàng làm cô đau lòng, tất cả đều làm cô sợ, cho nên mấy ngày qua cô bất chấp tất cả vùi đầu vào trong công việc, chỉ sợ một phút rảnh rỗi, trong đầu sẽ hiện ra hình ảnh ngày đó anh yên lặng tỏ tình, cô sẽ đắm chìm trong lời tỏ tình, bởi vì trái tim cảm thấy ấm áp mà thống khổ.
Anh muốn cô làm bạn gái của anh? Cô không hối hận khi cùng anh xảy ra quan hệ, tuyệt đối không hối hận, hoặc là giống như anh nói, trong lòng cô, đã sớm chấp nhận anh trở thành người đàn ông của cô, cô thậm chí không có cảm xúc mâu thuẫn gì, chỉ là cảm thấy иgự¢ của anh rất ấm áp, cảm thấy anh coi trọng cô làm người ta trầm mê.
Nhưng cô không thể trở thành bạn gái của anh, không thể trầm mê vào trong иgự¢ anh, cô không muốn bản thân cũng trở thành một trong những tác phẩm nghệ thuật kiêu ngạo của anh, anh nói từ "Yêu" ấy là dạng nguy cơ trùng trùng, một khi lâm vào cũng rất có thể vạn kiếp bất phục.
Anh mê luyến một điểm nào đấy trên người cô, điểm này cô vẫn rất rõ ràng, nhưng lúc cô thật biến cô thành một tấm hình, treo trên vách tường trong nhà anh, giống những người khác trưng bày ở đó thì sẽ có một ngày anh mê luyến quá khứ, thấy rõ đằng sau điểm sáng ấy thật ra cô là một người phụ nữ không thú vị, thì ma pháp gia trú trên người cô sẽ biến mất.
Anh yêu tới nhiệt liệt lại si mê, khi anh nhìn ai thì bất luận kẻ nào cũng sẽ bị thâm tình trong mắt kia làm rung động, nhưng cô lại không thể để cho bản thân tin tưởng phần thâm tình này thật sự là vì cô.
"Ý Di, con lúc nào thì mới đi mua máy mới?"
"Hả?" Lý Ý Di chợt hồi hồn, mẹ của cô đang đứng bên ngoài phòng rửa tay, trong mắt tràn đầy không kiên nhẫn.
Xem ra người nào lại chọc giận bà, người kia nhất định sẽ rất thảm, Lý Ý Di nghĩ.
"Làm cái gì vậy, mẹ bây giờ mới biết soi gương cũng có thể soi đến mất hồn? Thời kỳ trưởng thành của con đã qua nhiều năm thật sao!"
"Con gần đây đang nghiên cứu Trung y, chỉ là muốn quan sát kiểm tra chức năng mắt mà thôi." Lý Ý Di che giấu, còn nhanh chóng từ phòng rửa tay ra ngoài.
"Con thẹn thùng cái gì à?" Mẹ Lý một câu đã nói toạc ra , chưa bao giờ cho cô bậc thang, "Thiệt là, này, con lại muốn trốn đi đâu? Mẹ đang hỏi con không nghe thấy sao? Con không phải nói điện thoại di động bị mất sao, vậy lúc nào thì mới đi mua?"
"Mấy ngày nữa đi, gần đây công việc của con rất bận không có thời gian." Lý Ý Di qua loa tắc trách nói.
"Vậy thì rút ra thời gian đi mua di, Thiệu Trạch rất đáng thương!"
Cô sửng sốt, dùng ánh mắt kì quái nhìn mẹ cô, cô không có nói chuyện này với mẹ, chắc không phải mẹ lắp máy nghe lén trên người cô chứ?
"Mẹ làm sao biết anh ấy?" Cô chỉ có thể hỏi.
"Nếu như một người mỗi ngày đều gọi đến nhà 5, 6 cuộc điện thoại, muốn không biết cũng phải biết á!" mẹ Lý liếc cô một cái, "Gọi điện thoại di động cho con không được, người ta dĩ nhiên liền gọi tới trong nhà, mới đầu mẹ chỉ là hiếu kỳ chuyện con cũng có bằng hữu nên hàn huyên với nó mấy câu, không nghĩ tới đối phương thật là một đứa trẻ tốt."
"Mẹ, mẹ thật là càng nói càng hồ đồ, hơn nữa mẹ làm sao có thể cùng bằng hữu của con nói chuyện phiếm mà không nói cho con biết!"
Mấy ngày nay anh đều gọi cho cô sao? Lý Ý Di không khỏi phiền não.
"Mẹ làm sao biết con lâu như vậy còn chưa đi mua điện thoại di động, lại nói nếu như nói cho con, về sau cơ hội nói chuyện phiếm cùng Thiệu Trạch không phải sẽ ít đi." Mẹ của cô nói rất chi chuẩn xác, còn nói: "Đừng quên có rãnh rỗi dẫn nó về nhà cho mẹ nhìn một chút, mọi người làm quen trước một chút ngày sau chung ᴆụng mới có lợi nha."
"Cái gì ngày sau chung ᴆụng."
"Nếu không con mới vừa rồi soi gương đến ngẩn người là đang suy nghĩ đến người nào? Mấy ngày nay cũng mất hồn mất vía , còn làm mất di động là vì cái gì?" mẹ Lý lại lần nữa nói trúng tim đen, "Lần này không tệ, mẹ liền nhận nó thôi."
"Mẹ, bạn trai của con là Thiệu Vĩ Minh, mẹ sẽ không quên chứ." Thật là càng nói càng giống thật rồi, Lý Ý Di than thở, tại sao lúc cô đang phiền cứ cùng cô nói cái này?
"Thiệu Vĩ Minh? Con còn cùng tiểu tử kia ở chung một chỗ à?" Mẹ Lý kinh hãi, "Ý Di, con mắt con lệch đi nơi nào rồi, đã tiến tới với một thanh niên tốt không muốn, lại cùng cái tên Thiệu Vĩ Minh đó dây dưa không rõ hay sao?"
Lý Ý Di không biết mẹ của coi làm sao dựa vào mấy cuộc điện thoại, liền biết đối phương là người tốt, nhưng cô phải để cho mẹ cô thất vọng, "Thiệu Vĩ Minh mặc dù không tốt, nhưng cùng anh ấy ở chung một chỗ rất dễ dàng, con cảm thấy như vậy rất tốt."
"Đây là kiểu phương pháp gì?" Mẹ Lý hỏi.
Cô suy nghĩ một chút, "Đại khái chính là anh làm gì tuỳ anh, bản thân tự nhiên cũng không bị quấy rầy, con sẽ không phải cả ngày lo lắng cho anh ấy, cũng có lòng tin có thể khiến cho quan hệ tiến triển tốt. Tóm lại, chính là nắm chắc, không có gì buồn phiền ở nhà, cho dù có xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tình cảm của chúng con xảy ra vấn đề, cũng không vì vậy mà đảo loạn cuộc sống của con, cho nên nói cùng anh ấy ở chung một chỗ là tương đối thoải mái."
"Vậy ở chung một chỗ với Thiệu Trạch, sẽ làm con không được thoải mái sao?"
"Cũng không phải không được thoải mái, nhưng mà không giống nhau, hoàn cảnh sinh hoạt của anh ấy và con khác nhau quá xa." Lý Ý Di nói: "Cùng anh ấy ở chung một chỗ, lòng của con lúc nào cũng treo lơ lửng, sẽ lo lắng rất nhiều chuyện. Anh ấy là người rất tốt, con không muốn làm cho anh ấy không vui, nhưng lại rất sợ có một ngày bản thân không vui vẻ, chỉ cần nghĩ đến ngày đó, trong иgự¢ giống như có một lực lượng vô hình ép con không thở nổi, như vậy quá mệt mỏi, anh ấy, làm cho con cảm thấy quá mệt mỏi."
Một vật trắng trắng , mềm mềm gì đó mang theo thanh âm của gió vun ✓út bay về hướng cô, đập vào trên đầu cô, Lý Ý Di theo bản năng tiếp được vật từ trên đầu rơi xuống kia, cúi đầu xem xét phát hiện là gối ôm trên ghế sa lon nhà cô, người dùng hung khí ném cô, không thể nghi ngờ chỉ có thể là mẹ cô đang đứng ở bên cạnh sofa.
Cô dùng ánh mắt hỏi mẹ tại sao cầm ôm gối ném cô, mẹ Lý giận lại ném cô thêm một cái, "Con nha đầu này thật là không biết giống ai! Cái gì gọi là mệt mỏi? Con rất lớn tuổi sao, sợ mệt mỏi như vậy? Nếu như mẹ của con là ta đây có thể gặp được một người để mẹ mệt mỏi như vậy, thì mẹ cũng không có hôm nay!"
"Cái gì?"
"Con muốn tìm một người đàn ông không cần phụ trách cứ việc nói thẳng, không cần làm ra dáng vẻ giống như Thiệu Trạch làm ra chuyện gì có lỗi với con có được hay không? Nói cho cùng con là sợ bị nó bỏ rơi mà thôi, tiểu quỷ nhát gan!"
Cái gì. . . . . . Dám nói cô là tiểu quỷ nhát gan! Lý Ý Di kinh ngạc nhìn mẹ, mẹ đối với chuyện của cô luôn luôn dửng dưng, không quan tâm, còn tưởng rằng cô làm cái gì mẹ cũng sẽ không có ý kiến.
Hôm nay xem ra, trước kia mẹ để mặc cô là bởi vì cảm thấy không cần thiết trông nom, vậy mà hôm nay liền đến mẹ cũng không nhìn nổi rồi.
Cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Lý Ý Di nhìn mẹ mình thở phì phò không để ý cô, cô đem gối ôm thả lại trên ghế sa lon, rồi nhìn gối ôm đến ngây ngô.
Tào Thiệu Trạch thật chưa làm qua chuyện gì có lỗi với cô, cho dù có chút chuyện tương đối nóng động chút, nhưng đó cũng là do cô ngầm cho phép, nhưng cô lại lần nữa đả kích anh, tránh anh, ngay cả điện thoại mất cũng không đi làm cái mới, một phần lý do trong đó cũng là sợ nhận được điện thoại của anh.
Anh đã làm chuyện gì không thể tha thứ, cô lại ђàภђ ђạ anh như vậy? Bởi vì cô sợ cùng hắn ở chung một chỗ cũng không thể lâu dài mới tránh né anh, nhưng cô không nghĩ bởi vì liên lạc với cô không được mà nóng nảy, Tào Thiệu Trạch đã trêu ai chọc ai.
Cô chỉ muốn tìm một người đàn ông bình thường, tạo thành một gia đình không tốt không xấu, sinh một vài đứa bé khỏe mạnh, vậy mà cũng trở nên xa xôi .
Cái gọi là đàn ông bình thường căn bản không tồn tại, có chỉ là yêu hoặc không yêu, cho đến khi cô gặp được, yêu một người đàn ông, mới phát hiện ra tương lai của cô, ngay từ lúc gặp gỡ anh đã thay đổi.
Cô cố gắng vặn lại con đường, tự nói với trái tim cô không thể rơi vào loại tình cảm biển cạn đá mòn, duy trì hiện trạng đối với cô mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng cuối cùng cô lại thấy rõ hiện thực, cô cũng chỉ là cô gái bình thường, không phải người máy.
Cô sẽ sợ hãi tình yêu, cũng sẽ đau lòng cho người đàn ông cô yêu, mẹ của cô mới nói anh mỗi ngày đánh 5, 6 cuộc điện thoại, cô cũng đã ngăn không được muốn chạy đi tìm anh rồi, như vậy cô còn thể nào cùng người khác tạo dựng một cái gia đình hư không? Mà đứa bé lớn lên trong gia đình như vậy, có thể khỏe mạnh sao?
A, lời như vậy Tào thiệu trạch trước kia cũng từng nói với cô, khi đó cô chỉ đem nó trở thành gió thổi bên tai, cảm thấy chủ ý của anh vô cùng hoàn mỹ, vô cùng lý tưởng hóa, vậy mà hôm nay ngược lại cô bị chủ nghĩa lý tưởng của anh tẩy não, cô phải làm thế nào mới tốt?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc