Bà xã chớ giở trò - Chương 13

Tác giả: Tạp Nhi

Sự kiện của Chu Đại Tràng truyền khắp toàn bộ trường học, vô tình tăng lên uy danh của Kim Bối Nhi, đồng thời cũng mang đến rắc rối lớn cho cô, học sinh trong trường, phàm là con gái đều tìm cô hỏi thăm tất cả những chuyện có liên quan đến Cổ Việt Di, thậm chí ngay cả hiệu trưởng cũng quan tâm cô nhiều hơn một phần.
Bởi vì có thầy giáo ở đó thấy hội trưởng hội phụ huynh Chu Á Đức xuất hiện như gió lốc, khi nhìn thấy Cổ Việt Di thì cung kính chào hỏi, mà Cổ Việt Di chỉ nói một câu đã khiến Chu Á Đức sợ tới mức toàn thân run lên, cho nên hiệu trưởng đối với thân phận của Cổ Việt Di càng cảm thấy tò mò.
Kim Bối Nhi cảm nhận sâu sắc áp lực và sự đáng sợ của lời đồn.
“Bối Nhi, sau khi tan học, chúng ta cùng đi xem phim nha?” Mĩ Mĩ thúc giục Kim Bối Nhi.
“Xem phim?” Kim Bối Nhi đầu tiên là vui mừng, nhưng lập tức chuyển thành bộ mặt tức giận vì gặp nạn.
“Uh, chúng ta đã lâu không cùng nhau xem phim.” Tú Tú ở bên cạnh ẫm ĩ xem vào.
Cần gì nói xem phim, cô bây giờ giống như lính nhập ngũ, chuyện thứ nhất sau khi tan học về nhà chính là tìm Cổ Việt Di báo cáo cô đã về nhà.
Cổ Việt Di nói, trong khoảng thời gian trước khi thi đại học phải huỷ hết toàn bộ hoạt động giải trí, mệnh lệnh này phải đợi thi xong mới có thể bãi bỏ.
“Nghe nói bộ phim Tân Thượng Đương rất được khen ngợi” Mĩ Mĩ cực lực đề cử.
“Uh, không xem thật sự rất đáng tiếc.” Tú Tú cũng gia nhập đội hình thuyết phục.
Kim Bối Nhi nghe xong có chút động lòng, “Nhưng trong nhà có lệnh, trước khi thi phải huỷ bỏ tất cả loại hình giải trí.”
“Trong nhà? Cậu muốn nói đến chú bây giờ đang ở cùng cậu hả?” Tú Tú hỏi thăm.
Kim Bối Nhi gật đầu mạnh “Đúng vậy, chính ông chú đã ra lệnh.”
Để tránh những rắc rối nhiều không đếm được, Kim Bối Nhi lén lút sửa lại quan hệ của cô và Cổ Việt Di, tuy rằng không trải qua sự đồng ý của Cổ Việt Di, nhưng tin rằng anh ta hẳn sẽ không phản đối mới đúng.
Trước kết hôn hai người từng có hiệp nghị, cô phải giấu diếm quan hệ hôn nhân với Cổ Việt Di.
Mĩ Mĩ suy tư một lát, “Cậu có thể lừa chú ấy, dù sao một bộ phim cũng chỉ có hai tiếng hơn”
“Đạo cao một thước, ma cao một trượng, bằng trí óc của Kim Bối Nhi cậu còn sợ không lừa được chú ấy hai tiếng sao?” Tú Tú ở một bên tác động.
Kim Bối Nhi do dự suy nghĩ.
“Cậu quên rằng vai nam chính là người cậu thích nhất sao.” Tú Tú dụ dỗ lần nữa.
Nghĩ đến nam chính tươi cười mê người trong màn hình lớn, Kim Bối Nhi vốn dĩ không thể chống cự sự dụ dỗ kia. “Được, chúng ta đi xem phim.”
Cổ Việt Di suy nghĩ, từ sau khi Bối Nhi và anh kết hôn, hai người ở cùng một chỗ, ngoại trừ chuyện của Chu Thái Thường, Bối Nhi vẫn tuân thủ những quy định anh đặt ra.
Đồng thời anh còn phát hiện trong vẻ bề ngoài bướng bỉnh của Bối Nhi, cô có một cá tính trẻ con lương thiện, trong nhà cũng vì tiếng cười của Bối Nhi mà bắt đầu không còn lạnh lẽo, anh phát hiện bản thân càng ngày càng chờ mong đến giờ tan tầm về, càng ngày càng muốn về nhà sớm một chút, càng ngày càng muốn gặp cô sớm một chút. Cho dù cả người mỏi mệt về đến nhà, anh vẫn vô cùng vui vẻ lắng nghe những chuyện thú vị đã xảy ra trong trường học của cô, lẳng lặng nhìn cô trước mặt mình vui vẻ, bộ dáng mở miệng cười, một ngày mỏi mệt hòa tan trong tiếng cười sôi nổi của cô rồi lặng lẽ tan biến.
Anh quyết định hôm nay cho cô một bất ngờ, đó là về nhà sớm hơn cô, Bối Nhi có thể không cần dùng điện thoại báo cáo với anh, mà là trực tiếp gặp mặt báo danh.
Trên đường về nhà, anh cố ý mua dâu tây và hamburger Mc Donalds mà cô thích ăn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bây giờ chắc là cô đang trên đường về nhà.
Cổ Việt Di đoán Bối Nhi hiện tại ở đoạn đường nào, đột nhiên di động ở trên mặt bàn rung động, đồng thời phát ra tiếng nhạc tuyệt vời.
Cổ Việt Di mở di động ra, trong màn hình lập tức xuất hiện hình ảnh của Kim Bối Nhi.
“Hi, tôi tan học.”
“Tôi biết, bây giờ em đang ở đâu? Sắp về nhà chưa” Vui vẻ trong mắt Cổ Việt Di đã muốn lan đến bên miệng.
“Hôm nay tôi sẽ về nhà trễ một chút.” Kim Bối Nhi thảnh thơi nói.
Trễ một chút? Ý cười bên miệng Cổ Việt Di bỗng chốc biến mất, nghi ngờ nhìn màn hình, “Em muốn đi đâu?”
“Tôi và hai bạn học bây giờ đang ở thư viện đọc sách, hai giờ sau sẽ về nhà.” Kim Bối Nhi duy trì bình tĩnh, giả bộ bình thản ung dung.
“Ở thư viện đọc sách?” Cổ Việt Di quan sát hoàn cảnh phía sau cô trong màn hình, “Được, hai giờ sau chúng ta gặp ở nhà.”
Kim Bối Nhi không nghĩ rằng có thể giấu diếm Cổ Việt Di dễ dàng như vậy, cười trộm bản thân mình thông minh. “Được, hai giờ sau tôi nhất định sẽ về đến nhà.” Cô vui vẻ ra mặt ngắt điện thoại.
Trong màn hình di động, phía sau Kim Bối Nhi xuất hiện người qua đường, trong tay cầm bắp rang, có đem theo Côca, cô vẫn dám nói mình ở thư viện đọc sách? Rõ ràng là mở to mắt nói nói dối.
Vì chứng minh phỏng đoán của mình, anh lập tức khởi động chức năng tìm kiếm, căn cứ biểu hiện trong bản đồ di động, vị trí của cô là ở một rạp chiếu phim.
Cổ Việt Di hơi nhếch môi tắt di động, “Cô bé đáng giận, ngang nhiên dám gạt tôi.”
Vừa xem phim xong, Kim Bối Nhi lập tức chạy về nhà, y theo lời hứa hai giờ sau về nhà, tuy rằng chỉ trộm hai tiếng đồng hồ, nhưng đối cô mà nói lại có thể trút được sự hậm hực bị giam cầm nhiều ngày.
Kim Bối Nhi dường như không có việc gì đi vào cửa, xẹt vào đáy mắt là gương mặt đang căng ra, từ trong ra ngoài hoàn toàn lạnh như băng, làm cho cô nhịn không được cả người run lên, nhất là ẩn sâu trong đôi mắt kia hình như có một đám lửa giận đang cháy.
Trong lòng Kim Bối Nhi chấn động mạnh, thật cẩn thận nhìn anh, “Chú về nhà rồi?”
“Ừ.” Ánh mắt Cổ Việt Di lạnh như biển bắc cực.
Kim Bối Nhi chột dạ lảng tránh ánh mắt của anh, đôi mắt của cô trong lúc vô tình nhìn thấy dâu tây và hamburger trên bàn, tất cả đều là món cô yêu nhất.
Tươi cười rạng rỡ lan khắp gương mặt cô, nhịn không được dụ dỗ nhảy đến trước bàn, “Là chú mua về cho tôi sao?” Cô ngồi xổm bên cạnh bàn nhanh chóng mở hộp dâu tây ra.
“Tất cả đều là của em.” Giọng của anh lạnh như mùa đông ở bắc cực.
Cõi lòng Kim Bối Nhi đầy vui sướng mỉm cười nhìn anh, “Cám ơn.”
Cổ Việt Di không đáp lại nụ cười của cô, ánh mắt lạnh như băng không chút cảm tình đánh giá cô, “Em đi thư viện đọc sách thật sao?”
Kim Bối Nhi đang cao hứng phấn chấn lấy một trái dâu tây đỏ tươi ướƭ áƭ bỏ vào trong miệng, nghe giọng nghi ngờ của anh bỗng dưng bị sặc, “Chú, chú nói cái gì? Hôm nay tôi ở thư viện…” cô liên tục khụ vài tiếng.
“Còn muốn gạt tôi?” Một giọng nói nguy hiểm mang theo sự hoài nghi của Cổ Việt Di vang lên.
Chẳng lẽ anh đã phát hiện cô nói dối? Không thể nào? Không có khả năng…
Chẳng lẽ anh không chỉ có thần cơ diệu toán, còn cộng thêm Thiên Lý Nhãn hay Thuận Phong Nhĩ?
“Tôi… Không có lừa chú nha?” Kim Bối Nhi chột dạ nhìn trộm anh.
“Nói! Em đi đâu?” Đôi mắt kia đã sắp phun ra lửa.
Đôi con ngươi lạnh lẽo kia làm cho da đầu cô tê rần, nhưng cô sẽ không ngốc đến tự tát vào miệng mình, thừa nhận với anh mình đã nói dối.
“Tôi đi thư viện có cái gì đáng tò mò.” Kim Bối Nhi vẫn đang kiên trì tới cùng.
Ánh mắt Cổ Việt Di thoáng buồn, lửa giận kinh người phụt ra, “Em nói dối!”
Mặt Kim Bối Nhi bỗng nhiên tái nhợt, hai mắt to như hạt châu thiếu chút nữa rớt ra, “Tôi, tôi, tôi, tôi không nói dối.” Cô thấp thỏm không yên bắt đầu lắp bắp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc