Mất một lúc Thẩm Ninh mới đến được nơi Kim Cẩm Nhi đã nói. Thấy một người phụ nữ đang nhìn về phía vách núi, Thẩm Ninh lập tức nhận ra đó là Kim Cẩm Nhi. Cô ta nghe thấy tiếng động liền quay người lại nhìn cô, nở một nụ cười nham hiểm.
Thẩm Ninh nhìn xung quanh, phát hiện không thấy U U đâu, trong lòng liền cảm thấy bất an. Kim Cẩm Nhi xảo quyệt này, rốt cuộc lại muốn giờ trò gì?
"Thẩm Ninh, cô đến rồi." Kim Cẩm Nhi mỉm cười nói.
"Kim Cẩm Nhi, tôi đã đến đây một mình theo lời của cô, mau thả U U ra."
"Cô đúng là rất yêu thương con bé đó nhỉ? Phải rồi, dù sao cũng là đứa trẻ do cô cùng Lăng Mặc sinh ra, sao có thể không thương được."
"Ý cô là gì?"
Thẩm Ninh nhíu mày, không hiểu cô ta muốn nói đến điều gì.
"Ý gì? Thẩm Ninh, cô dám đánh đập con trai tôi, tôi bắt con gái cô có gì là sai chứ? Con bé đó giống cô, đều đáng ghét như nhau." Kim Cẩm Nhi tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Ninh, trong mắt hiện lên tia thù hận.
Đánh đập con trai cô ta? Đứa bé đó sau lần gặp ở Lăng gia, cô cũng không còn gặp lại lần nào nữa. Hơn nữa nó chỉ là một đứa trẻ, sao cô có thể ra tay đánh đập được chứ? Kim Cẩm Nhi này rốt cuộc là nghe ai nói như vậy?
"Không phải..."
"Lần đầu tiên gặp Lăng Mặc, tôi đã thích anh ấy rồi. Tôi theo đuổi anh ấy 2 năm, là 2 năm đấy cô có biết không? Tôi đã thích anh ấy lâu như vậy, rõ ràng sắp thành công lại bị cô từ đâu chen vào, anh ấy liền lạnh nhạt vô tình với tôi. Cô lại còn may mắn sinh được con cho anh ấy, còn tôi thì sao? Tôi lại phải sinh con cho một ông già đáng tuổi ba mình." Kim Cẩm Nhi đang nói bình thường bỗng điên cuồng hét lớn: "Rõ ràng là tôi đến trước, tại sao ông trời lại bất công như vậy chứ? Tại sao cô lại xuất hiện rồi cướp anh ấy của tôi?"1
"Kim Cẩm Nhi, cô bình tĩnh lại đi..."
"Tôi đang rất bình tĩnh đấy. Con gái của cô cũng thật là giống Lăng Mặc nhưng đôi mắt lại đặc biệt giống cô. Mỗi lần nhìn thấy nó, tôi đều muốn móc mắt nó ra."
"Cô... cô đã làm gì U U rồi?"
Thẩm Ninh nắm chặt tay thành nắm đấm, cô tiến lên vài bước tức giận nhìn Kim Cẩm Nhi.
Những chiếc xe đen nối đuôi nhau phóng nhanh trên đường. Cảnh sát không ai dám ngăn cản, còn thổi còi chỉ huy những chiếc ô tô đang tham gia giao thông dạt sang hai bên nhường đường, đèn tín hiệu luôn được bật sang màu xanh, một đường thẳng đến dưới chân núi.
Lăng Mặc suốt đường đi đều nhíu mày, trong lòng không ngừng lo lắng cho sự an toàn của Thẩm Ninh và U U. Kim Cẩm Nhi kia là kẻ điên, cô ta có thể vì tức giận mà đẩy ngã cô phải nhập viện thì bây giờ cũng có thể làm ra chuyện độc ác hơn. Nếu hai người họ xảy ra chuyện, anh sẽ khiến Kim gia phải chôn cùng.
"Lăng Mặc, chúng ta sắp tới nơi rồi." Lâm Triết ngồi phía trước khẽ nói.
Thẩm Ninh, em và con nhất định phải đợi anh! Lăng Mặc nhìn ra bên ngoài, tay nắm đã nắm thành nắm đấm.
"Yên tâm đi, con gái của cô vẫn an toàn, nhưng còn phải xem cô có bản lĩnh cứu con gái mình không đã."
"Kim Cẩm Nhi, tôi khuyên cô tốt nhất nên tự thú đi, cô làm vậy sai lại càng thêm sai."
"Ha ha ha thật buồn cười, chẳng qua là cô sợ chết nên mới nói vậy thôi." Kim Cẩm Nhi cười lớn, nhìn về phía sau Thẩm Ninh.
Lúc này cô mới nhận ra không biết từ bao giờ, đằng sau mình đã có thêm vài người nữa, trong đó có cả U U đang bị trói. Thẩm Ninh nhìn con gái bị ném xuống đất, trong mắt hiện lên tia đau lòng nhưng vẫn không dám manh động.
Mấy tên mới đến đặt một chiếc áo có gắn bom xuống đất, sau đó lùi lại về phía bên cạnh Kim Cẩm Nhi. Cô ta nhướng mày nhìn Thẩm Ninh, giọng nói cực kỳ mỉa mai.
"Nếu cô dám mặc chiếc áo này lên người rồi nhảy xuống vách núi, tôi sẽ tha cho con gái cô. Thế nào, có dám không?"
"Được." Nhìn U U, trong lòng cô giống như đã quyết tâm.
"Ha ha ha hay lắm, đúng là tình cảm mẫu tử. Vậy mau mặc vào rồi nhảy xuống vách núi đi."
"Cả cô cũng vậy, Kim Cẩm Nhi."
Người đàn ông bên cạnh bỗng lên tiếng. Kim Cẩm Nhi ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Sao... sao lại cả tôi nữa? Có nhầm lẫn gì không vậy?" Cô ta hoang mang nhìn ông ta, mong rằng ông ta sẽ nói đây chỉ là sự nhầm lẫn.
Nhưng người đàn ông vẫn lạnh lùng đứng đó nhìn, trên môi nở một nụ cười kỳ quái. Anh ta rút súng chĩa thẳng vào đầu Kim Cẩm Nhi, ánh mắt độc ác kia rõ ràng là đang không nói đùa.
"Không hề nhầm lẫn đâu, đây là mệnh lệnh của người đó." Tên cầm đầu nói.
"Sao lại như vậy? Chúng ta cùng một phe cơ mà. Người đó đã nói chỉ cần giải quyết xong hai mẹ con bọn họ, người đó sẽ giúp tôi chạy trốn sang nước ngoài, tại sao lại..."
Kim Cẩm Nhi lắc đầu không dám tin. Cô ta làm đến bước đường này cũng là ý của Lệ Tiểu Băng, chẳng phải hai người họ là chị em tốt sao? Tại sao lại muốn hại cả cô ta chứ? Chẳng lẽ ngay từ đầu, mục tiêu của Lệ Tiểu Băng không chỉ có mình mẹ con Thẩm Ninh sao?
Không, chuyện này nhất định không phải là thật. Lệ Tiểu Băng đã giúp cô ta trốn thoát, sao có thể ra tay với cô ta được.
"Tôi muốn nói chuyện với người đó... mau cho tôi nói chuyện với người đó." Kim Cẩm Nhi hét lên, muốn tìm điện thoại trên người người đàn ông nhưng lại bị anh ta đẩy mạnh ra ngã xuống đất.
"Người đó sẽ không nghe điện thoại của cô nữa đâu. Cô yên tâm chết là được rồi."
"Không... không đâu... không thể có chuyện này được. Chúng tôi đã bàn bạc kỹ lưỡng rồi, sao có thể có chuyện này được. Nhất định là do mấy người làm, là mấy người lừa tôi."
Cô ta đứng dậy hét lớn. Cô ta làm nhiều việc như vậy, đã không còn có thể quay đầu được nữa. Vậy mà Lệ Tiểu Băng kia lại ruồng bỏ cô ta. Đáng chết... tất cả đều đáng chết...
Nhìn Kim Cẩm Nhi điên cuồng như vậy, trong lòng Thẩm Ninh cũng không cảm thấy thương xót. Cô ta bán mạng cho người ta, kết quả lại bị người ta tính kế, cảm giác này đúng là không thể chịu đựng được. Quay sang nhìn U U, thấy bé con vẫn đang nằm bất động, cô vừa định nhân lúc hỗn loạn bước đến đó nhưng lại bị những người khác nhìn thấy, chỉ có thể đứng im đó nhíu mày quan sát.
"Kim Cẩm Nhi, ngay từ đầu, người đó đã không muốn cô sống rồi." Tên cầm đầu lạnh nhạt nói, cũng không chút đồng cảm với cô ta. Chỉ cần giải quyết xong ba người này, số tiền bọn họ nhận được đủ để ăn tiêu cả đời.
"Được rồi."
Tên cầm đầu đẩy Kim Cẩm Nhi đến chỗ Thẩm Ninh, chĩa súng vào hai người uy hiếp.
"Mau mặc cái áo này vào rồi nhảy xuống vách núi đi. Còn con bé này, tôi sẽ tiễn nó theo cùng hai người luôn."
Thẩm Ninh nhíu mày, bọn chúng có đến 7,8 người, cô không thể vừa mang U U vừa chạy trốn được. Bây giờ chỉ còn cách kéo dài thời gian được phút nào hay phút ấy mà thôi.
"Nhanh lên." Anh ta quát lên, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
"...."
Cô vừa định nhấc chân bước đến chỗ chiếc áo, Kim Cẩm Nhi bỗng dưng phát điên lao về phía tên cầm đầu. Nhưng sức lực của cô ta không đủ, nhanh chóng bị hất ngã, hai người phía sau đánh liên tục lên người cô ta, miệng không ngừng chửi rủa.
"Mau dừng lại, các người sẽ đánh chết cô ta mất."
Thẩm Ninh vừa dứt lời, tên cầm đầu đã dí thẳng súng vào giữa trán cô. Chỉ cần anh ta bóp cò, cô sẽ lập tức mất mạng.
"Mục tiêu đã vào tầm ngắm."
"Bắn."