"Tiểu Ninh, con thật sự thích Lăng Mặc sao?" Lệ phu nhân nắm lấy tay con gái, khẽ hỏi.
"Mẹ, con thật sự rất yêu anh ấy, hai người cũng nhìn thấy rõ mà."
"Nhưng mà... liệu Lăng Mặc có thật lòng với con không? Dù sao nó cũng đã có con, mặc dù giống tốt đấy nhưng liệu...."
Thẩm Ninh bật cười, ba mẹ lo lắng cho cô, cô biết chứ. Có lẽ do anh hai chưa nói nên bọn họ vẫn chưa biết chuyện của 6 năm trước. Nhưng trong lòng cô đã xác định rồi, Lăng Mặc chính là người cô yêu và muốn sống với nhau đến cuối đời. Hơn nữa cô cũng muốn bù đắp cho U U những ngày tháng không thể ở bên bé con.
"Con cười gì chứ? Mẹ nói thật đấy. U U đúng là rất dễ thương nhưng chung quy vẫn không phải con ruột của con. Mẹ lại sợ Lăng Mặc vẫn còn tình cảm với mẹ của U U, như vậy sau này về bên đó, con phải chịu thiệt thì làm sao?" Lệ phu nhân lo lắng nhìn Thẩm Ninh, khó khăn lắm bà mới tìm lại được con gái, không muốn để con mình phải chịu thiệt thòi thêm nữa.
"Mẹ không thích U U sao?"
"Không phải, U U khả ái dễ thương như vậy, sao có thể không thích chứ. Nhưng mà..."
"Mẹ thích U U là được rồi. Còn về Lăng Mặc, con tin anh ấy."
Thẩm Ninh mỉm cười nói. Anh vẫn còn tình cảm với mẹ của U U vậy chẳng phải là còn tình cảm với cô sao? Nếu là trước kia cô nhất định sẽ rất buồn nhưng giờ nghĩ lại, cảm thấy bản thân đúng là quá trẻ con, lại đi ghen với chính mình.
"Con đã nói như vậy rồi thì mẹ cũng không phản đối nữa. Nếu Lăng Mặc dám bắt nạt con, con nhất định phải nói với ba mẹ đấy."
"Vâng."
Lệ phu nhân dặn dò cô thêm vài câu rồi mới chịu thả về phòng. Thẩm Ninh ôm chặt lấy mẹ mình, mặc dù nhận lại nhau chưa bao lâu nhưng cô có thể cảm nhận được tình yêu thương của bọn họ.
Lúc này tại phòng của Thẩm Ninh, Lăng Mặc chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, để lộ ra cơ bụng săn chắc, tóc còn ướt không ngừng nhỏ nước xuống xương quai xanh. Anh nhíu mày nhìn người đối diện, ánh mắt vừa không vui lại thêm phần ghét bỏ.
Lệ Tiểu Băng khẽ nuốt nước bọt, từ lúc thấy Lăng Mặc bước ra, cô ta không thể nào rời mắt khỏi cơ thể của anh được. Đây chẳng phải vóc dáng đúng tiêu chuẩn yêu cầu của cô ta sao, vừa nhìn liền không thể dứt ra. . truyện kiếm hiệp hay
"Cô sang đây làm gì?" Lăng Mặc lạnh nhạt nói, anh cực kỳ không thích ánh mắt của cô ta lúc này.
"Em sang đây đương nhiên để tìm anh." Lệ Tiểu Băng từ từ khoá cửa lại, mỉm cười nhìn anh.
Cô ta chính là không đợi được nữa, nếu còn chờ đợi thêm, cô ta sẽ mất đi người đàn ông này.
"Em không đẹp sao? Em không quyến rũ sao?"
Lệ Tiểu Băng từng bước tiến gần đến chỗ Lăng Mặc. Cô ta vừa nói vừa cởi chiếc áo khoác trên người vứt xuống đất, chiếc váy ngủ mỏng manh có thể nhìn xuyên qua nhanh chóng hiện ra trước mắt. Lệ Tiểu Băng nở nụ cười quyến rũ, đưa tay muốn ôm lấy cổ anh.
"Mặc, anh có biết không? Em thật sự rất yêu anh. Không ai có thể yêu anh hơn em đâu."
Vừa dứt lời, Lệ Tiểu Băng đã kiễng chân muốn hôn lên đôi môi mà cô ta thèm khát từ lâu.
10cm... 5cm... 3cm... chỉ còn một chút nữa thôi, cô ta sẽ đạt được mục đích của mình. Đàn ông đều không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của một người phụ nữ, đặc biệt còn là người tự nguyện cởi sạch quần áo dâng lên trước miệng anh ta.
"A... Lăng Mặc... em đau..."
Tiếng la thất thanh vang lên, Lăng Mặc một tay nắm chặt lấy mặt cô ta, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo. Lệ Tiểu Băng vừa đau vừa sợ, cô ta run rẩy muốn đẩy ra nhưng càng đẩy, lực tay của anh lại càng mạnh hơn.
Đợi đến khi Thẩm Ninh về đến cửa phòng đã thấy Lệ Tiểu Băng bị cuốn như con nhộng đang run rẩy được người hầu khiêng đi.
"Tiểu Băng sao vậy? Sao lại thành ra như thế?" Thẩm Ninh khó hiểu nhìn Lăng Mặc đang nhàn nhã ngồi trên ghế.
"Cô ta nửa đêm hoá trang thành con nhộng muốn cho em xem nhưng em không có ở đây nên cô ta kêu người khiêng về phòng rồi." Lăng Mặc hờ hững nói.
"Thật vậy sao?" Thẩm Ninh hoang mang nhìn ra ngoài cửa. Sao cô không biết Lệ Tiểu Băng lại có sở thích kỳ quái như vậy chứ?
Lăng Mặc đi đến ôm lấy eo cô, biểu cảm vô cùng hờn dỗi. Bị Lệ Tiểu Băng kia đụng vào người, hại anh lại phải đi tắm thêm một lần nữa.
"Em quan tâm cô ta mà không thèm quan tâm đến anh sao?"
"Anh có bị làm sao đâu."
"Anh bị đau."
"Sao? Anh đau ở đâu?"
"Ở đây." Lăng Mặc đặt tay cô lên ngực trái: "Và ở đây nữa."
Thẩm Ninh theo mắt anh nhìn xuống ngay, mặt cô ngay lập tức đỏ lên. Lăng Mặc mỉm cười vui vẻ, ôm lấy cô đè xuống giường.
Tiếng thở gấp gáp rất nhanh liền vang lên, Thẩm Ninh nhìn người đàn ông trên thân thể mình, cô đã chấp nhận anh rồi thì sẽ không bao giờ hối hận.
Sáng hôm sau, Lệ Tiểu Băng xuống dưới nhà ăn sáng, thấy trên cổ Thẩm Ninh có vết hôn, cô ta liền cảm thấy tức giận. Nói về nhan sắc, cô ta cũng không hề thua kém Thẩm Ninh, tại sao lại không thể quyến rũ nổi Lăng Mặc chứ?
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Lăng Mặc đang nhìn mình, Lệ Tiểu Băng mới vội vàng rời mắt khỏi Thẩm Ninh.
Nhã Khanh gọi điện đến, nhắc nhở cô ta đừng quên mất kế hoạch, Kim Cẩm Nhi bên kia đã không thể chờ được nữa. Lệ Tiểu Băng cười nhạt, chỉ sợ không phải Kim Cẩm Nhi không thể chờ mà là Nhã Khanh không thể chờ thì đúng hơn.
"Kéo dài thêm ngày nào, Thẩm Ninh sẽ có thêm thời gian để nhớ ra. Lăng Mặc đã tìm được bác sĩ đến chữa cho cô ta rồi, cô hãy mau hành động đi."
"Tôi biết rồi. Lăng phu nhân, chúng ta đều là người trên cùng một chiếc thuyền, sau này nhất định phải chiếu cố con dâu này thêm đấy." Lệ Tiểu Băng nhếch môi nói.
"Đợi cô thuyết phục được Lăng Mặc rồi hãy nói."
Lệ Tiểu Băng nắm chặt điện thoại trong tay, chỉ cần Thẩm Ninh biến mất, cô ta không tin không có được anh. Đừng tưởng cô ta không biết suy nghĩ trong lòng của Nhã Khanh kia, bên ngoài tỏ vẻ thanh cao, bên trong lại mơ mộng đến con trai của chồng. Lăng gia có nữ chủ nhân như Nhã Khanh, đúng là xui xẻo mấy kiếp.
Suy nghĩ một chút, cô ta lại gọi đến một số lạ khác, người bên kia vừa nghe máy, cô ta đã lập tức ra lệnh.
"Cả người lớn lẫn đứa bé đều phải giết, tôi không muốn ba người đó sống sót trở về."
Thẩm Ninh, đừng trách tôi độc ác. Có trách thì trách cô bỗng nhiên nhận lại ba mẹ, cướp mất vị trí đại tiểu thư Lệ gia của tôi. Trách cô lại là vợ của người đàn ông mà tôi yêu, còn sinh ra đứa bé đáng ghét đó. Sau này tôi sẽ thay cô có được tất cả bọn họ.
Tập đoàn Hoàng Đằng, tầng 48. Lăng Mặc đang xem lại hồ sơ về Kim thị. Kim thị cũng đã sắp phá sản, nghe nói Kim Nghị đã bệnh tới không dậy nổi, Kim phu nhân muốn dùng cháu trai để moi tiền của Trần tổng nhưng ông cũng là một lão cáo già, chỉ mất chút tiền thuê luật sư liền có thể giành được quyền nuôi con trai.
"Lăng Mặc, bác sĩ cậu tìm đã đến rồi, bây giờ có thể lập tức điều trị." Lâm Triết đi vào báo cáo.
"Được. Sắp xếp thời gian để ông ta khám cho Thẩm Ninh."
"Chúng ta vẫn chưa có tin tức của Kim Cẩm Nhi, tôi chỉ sợ cô ta lại âm mưu hãm hại Thẩm Ninh."
"Mong là cô ta đừng làm điều gì ngu ngốc, nếu không..."