Suốt bữa ăn, Lăng Y chẳng để tâm mấy, thỉnh thoảng lại lén nhìn Lệ Tử Ngôn. Hình như có chút gầy đi thì phải, công việc ở Lệ thị bận quá sao? Bỗng Lệ Tử Ngôn liếc mắt nhìn Lăng Y khiến cô ta vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Sau bữa cơm, mọi người đều ngồi lại phòng khách nghe Lăng Thiên hát. Lâm Từ nhìn người mình yêu, càng nhìn ánh mắt càng trở nên dịu dàng. Giọng hát của Lăng Thiên thật sự rất hay, năm đó anh ta coi như cũng không chọn sai, để Lăng Thiên có thể thực hiện ước mơ của bản thân.
"Lăng Mặc, cậu nên tự hào về em trai của cậu đi." Lâm Từ vỗ vai Lăng Mặc cười ha hả.
"Cũng bình thường thôi, đầy ngoài đường." Lăng Mặc không để tâm, dựa người ra sau ghế thản nhiên nói.
"Cậu đúng là độc ác, người vừa có tài có sắc như em ấy không phải ra đường là kiếm được đâu. Cậu đúng là độc miệng, bảo sao ai cũng ghét."
Lăng Mặc quay sang nhìn Lâm Từ chằm chằm.
"Bác Lâm." U U kéo tay áo Lâm Từ.
"Sao vậy?"
"Sau này bác lấy chú của cháu, vậy sẽ là em rể của ba cháu đấy."
Lâm Từ khẽ nuốt nước bọt, quay sang cười với Lăng Mặc một cái. Anh ta 35 cái thanh xuân rồi, còn ế thêm một thời gian nữa, xương sẽ yếu, da sẽ nhăn, sẽ thành một ông già mất.
"Nghe thấy gì chưa, em rể." Lăng Mặc nhếch môi cười.
"Phụt... ha ha ha..." Lâm Triết không nhịn liền bật cười thành tiếng, từ bác sĩ riêng chuyển sang thành em rể, đúng là khôi hài.
Lâm Từ lườm em trai một cái, ai cũng bắt nạt anh ta. Đúng là chỉ có Lăng Thiên mới tốt với anh ta thôi.
Trời đã dần về khuya, mọi người ai nấy cũng phải về nhà. Thẩm Ninh thấy Lăng Y không đi xe, liền ngỏ ý muốn cô đi cùng với Lệ Tử Ngôn.
"Không cần đâu, như vậy không tốt lắm. Chị bắt taxi về là được." Lăng Y khách khí từ chối, lại lén quan sát sắc mặt của Lệ Tử Ngôn, thấy anh ta vẫn bình thản không quan tâm, trong lòng bỗng cảm thấy có chút hụt hẫng.
"Giờ này đã khuya rồi, chị đi taxi một mình không an toàn đâu." Thẩm Ninh mỉm cười nói, lén kéo nhẹ áo Lệ Tử Ngôn: "Đúng không anh hai."
Lệ Tử Ngôn vốn không có ý định để Lăng Y lên xe nhưng thấy Thẩm Ninh nhìn mình nhìn vậy, đành quay sang nói với Lăng Y.
"Lên xe đi."
Không khí trên xe vô cùng yên tĩnh, Lệ Tử Ngôn không lên tiếng, Lăng Y cũng không biết nên nói gì.
"Nhà cô ở đâu?" Lệ Tử Ngôn bỗng lên tiếng, mắt vẫn chăm chú lái xe.
"Anh đưa tôi đến bệnh viện là được." Lăng Y khẽ mỉm cười.
Cuối cùng suốt cả đường đi, hai người cũng không nói được với nhau quá hai câu. Lăng Y lén nhìn Lệ Tử Ngôn nhưng anh ta dường như không mấy quan tâm, không khí vô cùng ngại ngùng. Vừa đến nơi, Lăng Y mở cửa bước xuống xe, có chút không nỡ nhìn Lệ Tử Ngôn.
"Cảm ơn anh, lần sau tôi sẽ mời anh ăn cơm."
"Không cần."
Lệ Tử Ngôn cũng không nhìn lấy một cái, lập tức đạp ga phóng đi. Lăng Y nhìn theo bóng dáng chiếc xe khuất dần, trong lòng bỗng thấy hụt hẫng. Trong mắt Lệ Tử Ngôn, cô ta giống như không tồn tại vậy, lần nào gặp cũng đều tỏ ra lạnh lùng xa cách.
Mấy ngày nay, ngoài chuyện của Lăng Thiên ra, mọi người đều bàn tán về Kim thị. Lăng Mặc ngả người ra sau ghế nhắm mắt dưỡng thần, Lâm Triết đứng bên cạnh báo cáo tình hình của Kim thị.
"Sao ông Kim vẫn chưa đến tìm cậu? Ông ấy định đứng nhìn tâm huyết cả đời sụp đổ hay sao?" Lâm Triết nhíu mày khó hiểu hỏi.
Lăng Mặc nhếch môi cười. Kim thị sắp phá sản vậy mà ông Kim vẫn có thể nhẫn nại không đến tình anh. Ông ta biết rõ nếu lần này đến cầu xin thì ơn cứu mạng năm đó sẽ không còn nữa, cũng đồng nghĩa sau này anh có làm gì thì cũng không cần phải nể mặt ông ta nữa.
Ngày trước, một tay ông Kim đưa Kim thị cạnh tranh ngang ngửa Lăng thị. Một người như vậy, chỉ tiếc sinh ra đám con cháu không ra gì, phá hoại sự nghiệp bao năm của Kim gia.1
"Phải rồi, sáng nay Kim phu nhân đã dẫn cháu trai bà ta đến tìm Trần tổng. Chắc bà ta nghĩ có đứa trẻ đó thì ông ta sẽ giúp đỡ Kim thị."
"Cậu sai rồi." Lăng Mặc mở mắt, ngồi thẳng dậy: "Đến kẻ ngốc cũng biết Kim thị không thể cứu, bà ta chỉ đang muốn dùng cháu trai để kiếm thêm chút tiền dưỡng già mà thôi."
Lúc này tại Trần thị, Trần tổng híp mắt nhìn đứa bé trước mặt, trong lòng có chút không tin. Ông ta lấy vợ bao nhiêu năm, bên ngoài cũng có không ít tình nhân nhưng không có lấy một người có thai. Bác sĩ cũng đã nói ông ta rất khó có con, bao năm qua ông ta cũng đã từ bỏ rồi. Vậy mà giờ lại có người đưa một đứa bé trai đến nói là con của ông ta? Ai mà tin được chứ.
"Kim phu nhân, Trần thị của tôi không so sánh được với mấy tập đoàn đó đâu. Tôi cũng không phải người dễ tin lời người khác."
"Trần tổng, ông nhìn kỹ lại xem, Tiểu Kiêu có đến 7 phần là giống ông đấy."
Trần tổng nhìn kỹ lại, cảm thấy đúng là có hơi giống. Nhưng người giống người không phải là chuyện hiếm gặp, vẫn là phải có bằng chứng mới đáng tin.
"Kim phu nhân, tôi sẽ đưa Tiểu Kiêu đi xét nghiệm ADN, nếu nó thật sự là con trai tôi, tôi sẽ không bỏ rơi nó."
"Được, được. Chỉ là con gái tôi cực khổ mới sinh ra được Tiểu Kiêu, liệu..." Kim phu nhân ấp úng nói.
"Con gái bà? Cô ta đang bị truy bắt khắp nói kìa, tôi có lòng tốt mới chấp nhận thằng bé, nếu đổi lại là người khác, ngay cả gặp bà cũng không gặp được đâu."
"Trần tổng, làm người đừng quá nhẫn tâm, dù sao con gái tôi cũng là người sinh con trai cho ông. Nếu ông không chịu bỏ ra một khoản tiền hợp lý thì đừng hòng đưa thằng bé đi đâu."
Kim phu nhân đập bàn đứng đậy, cuối cùng bà ta cũng lộ ra mục đích chính của mình. Nếu đã không thể dựa dẫm vào ai thì bà ta chỉ còn cách tự cứu lấy bản thân mà thôi. Nếu như không có tiền, sau này bà ta biết sống như thế nào? Chịu khổ cùng Kim gia sao? Bà ta không muốn như vậy.
Trần tổng không ngờ bà ta lại lật mặt nhanh như thế, trong lòng liền cảm thấy tức giận. Nếu thật sự là con trai của ông ta, bằng mọi giá ông ta cũng phải đưa về nhà nuôi dưỡng.
"Được, sau khi có kết quả xét nghiệm, nếu đúng là con trai tôi, tôi sẽ đồng ý đưa tiền."
"Trần tổng đúng là thức thời đấy." Kim phu nhân nhếch môi cười, đổi một đứa cháu lấy về một khoản tiền lớn, đây đúng là ông trời cho bà ta một con đường sống mà.
Trong phòng, Lệ Tiểu Băng vừa uống rượu vừa nghe người đầu dây bên kia nói chuyện, thỉnh thoảng mới lên tiếng để đối phương biết bản thân vẫn đang còn nghe máy. Cô ta lắc nhẹ ly rượu, ánh mắt hiện lên tia thiếu kiên nhẫn. Nhã Khanh này bình thường kiêu ngạo ít nói, bây giờ lại vì muốn đẩy Thẩm Ninh vào chỗ chết mà nói nhiều, nhiều đến mức cô ta cũng cảm thấy khó chịu.
"Lăng phu nhân, chuyện này bà đã nhắc đi nhắc lại 3 lần rồi."
"Tôi cũng chỉ muốn đảm bảo kế hoạch sẽ diễn ra tốt đẹp thôi. Sao, cô chê tôi nói nhiều?" Giọng của Nhã Khanh có chút không vui.
"Lăng phu nhân suy nghĩ chu toàn, tôi đương nhiên không chê. Kế hoạch đều đã chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ cần chờ thả Kim Cẩm Nhi đang điên loạn nữa mà thôi." Lệ Tiểu Băng nhếch môi cười nhạo.
"Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật mãi mãi, cô biết phải làm gì rồi đấy."
"Tôi đã biết."
Kim Cẩm Nhi ơi là Kim Cẩm Nhi, đừng trách cô ta vô tình. Có trách thì trách chính bản thân Kim Cẩm Nhi, lại dám đánh chủ ý lên người đàn ông của cô ta. Nể tình chị em tình thâm trước đây, cô ta sẽ chăm sóc Kim gia, tạo dựng hình tượng người tốt.
"Cô tốt nhất đừng có chủ quan, nếu không khi mọi chuyện thất bại, cô sẽ là người bị liên luỵ đầu tiên đấy."
Nhã Khanh nói xong liền tắt máy. Lệ Tiểu Băng ném điện thoại sang một bên, ánh mắt bỗng chốc thay đổi, cô ta ngửa cổ uống cạn ly rượu trong tay.