Cạch... Lăng Mặc không thèm trả lời, lập tức khóa trái cửa.
U U đứng bên ngoài, trái tim non nớt như tan nát. Lớn đầu rồi còn đi giành mami với nó, đúng là đáng ghét.
"Để U U ngủ một mình như vậy có ổn không? Hay là..."
Thẩm Ninh vừa định mở cửa lại bị Lăng Mặc ôm chặt lấy eo, xoay một vòng liền ngã xuống giường. Anh đè lên người cô, hơi thở bắt đầu trở nên nóng bỏng.
"Không sao, chúng ta mãi mới có thể được ở riêng tư, quan tâm kẻ thứ ba đó làm gì." Giọng nói khàn khàn vang lên: "Bà xã, anh đói rồi."
"Không phải vừa ăn tối sao? Để em ra nấu cho anh bát mì." Thẩm Ninh còn chưa kịp đẩy anh ra, Lăng Mặc đã giữ chặt lấy tay cô.
"Thực ra em có một bản lĩnh rất lớn. Chỉ cần nhìn thấy em, anh lại muốn đè em dưới thân mà ăn sạch sẽ."
Mặt Thẩm Ninh đỏ lên, cô xấu hổ quay sang nhìn chỗ khác, để lộ ra chiếc cổ trắng trẻo xinh đẹp. Lăng Mặc nuốt nước bọt, không kiềm chế được mà hôn xuống. Thẩm Ninh bị đôi môi lạnh của anh chạm vào cổ mà khẽ run rẩy, cô ôm chặt lấy anh, khẽ rên nhỏ. Tiếng rên lọt vào tai Lăng Mặc càng khiến dục vọng trong lòng anh sôi sục hơn.
Ánh trăng chiếu vào phòng, hai thân thể quấn chặt lấy nhau triền miên ân ái.
Sáng hôm sau, U U vẻ mặt không vui ngồi đối diện Lăng Mặc đang cười như được mùa. Lăng Mặc tâm trạng vui vẻ quay sang nhìn con gái.
"Sao vậy, hôm qua con không ngủ ngon sao?"
"...."
"Đêm qua papa ôm mami ngủ ngon lắm."
"...."
"Trời hôm nay đẹp thật, chắc tại được ngủ cùng mami con đấy."
"Papa đáng ghét." U U đánh mấy cái lên người anh: "Không phải đã hợp đồng 2, 4, 6 mami sẽ ngủ với con sao?"
"Hồi nào chứ. Hợp đồng là phải giấy trắng mực đen, hai bên thỏa thuận đóng dấu ký vào. U U, đây là bài học đầu tiên ba dạy con, sau này ra đường tránh để người ta lừa." Lăng Mặc xoa đầu con gái, nhếch môi cười.
Người ngoài chưa kịp lừa đã bị người trong nhà lừa rồi.
"Papa không thương U U sao?" U U giở tuyệt chiêu, đôi mắt to tròn long lanh nhìn chằm chằm Lăng Mặc.
Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ không kìm lòng được trước gương mặt khả ái của U U, chỉ có điều Lăng Mặc lại chẳng phải người bình thường.
"Yên tâm, đợi ba mẹ sinh thêm đứa nữa, con không sợ không có người thương." Lăng Mặc nói xong liền đứng dậy đi vào phòng: "Bà xã ơi, U U nói muốn có thêm em bé...."
Cửa phòng lạnh lùng đóng lại, U U ngây người nhìn, một lúc sau liền hậm hực vào phòng, leo lên giường trùm kín chăn. Nó nhất định là con ghẻ rồi!
Hôm nay Thẩm Ninh muốn dẫn U U đến trung tâm thương mại chơi, sẵn tiện mua chút đồ rồi đến Lăng gia. Nghe nói ông nội Lăng nhớ bé con, ngày nào cũng gọi điện nhắc Lăng Mặc. Nhưng anh lại bận việc ở Hoàng Đằng, chỉ có thể để Thẩm Ninh dẫn con gái đi.
Trung tâm thương lại rộng lớn, Thẩm Ninh dắt tay U U vào một cửa hàng quần áo dành cho trẻ em. Thẩm Ninh đưa cái nào, U U thử cái đó. Nhân viên bán hàng đứng một bên xuýt xoa, bộ nào bé con mặc lên đều đẹp hết, muốn chọn được cũng rất khó nghĩ. Cuối cùng hai mẹ con cũng chọn được vài bộ đẹp nhất.
Thẩm Ninh nhìn U U, càng nhìn lại càng yêu hơn. Trước đây luôn nghĩ không biết ba mẹ cực phẩm nào mới sinh ra được đứa nhỏ đáng yêu như thế này, không nghĩ tới lại là chính bản thân mình. Không có mẹ ở bên 5 năm, bé con thật sự đã chịu nhiều thiệt thòi rồi.
"U U, chúng ta đi mua chút đồ rồi sang nhà cụ nội nhé."
"Mami, người mua cái gì mềm mềm thôi."
"Tại sao vậy?" Thẩm Ninh khó hiểu hỏi.
"Răng của cụ nội rụng hết rồi, hôm trước con thấy cụ lắp răng giả đấy." U U chỉ chỉ vào răng.
Thẩm Ninh bật cười, cảm thấy cũng có lý. Hai người vừa bước ra khỏi cửa hàng liền bắt gặp cảnh một nam một nữ đang mỉa mai một người phụ nữ khác. Mà người đàn ông kia nhìn lại vô cùng quen mắt.
"Lục Vũ anh nhìn xem, cô vợ cũ của anh trông như một bà thím vậy, ăn mặc thật quê mùa, không còn là tiểu thư danh giá nữa nên không có tiền mua đồ mới sao? Thật là tội nghiệp." Tử Băng ôm cánh tay Lục Vũ, nhìn người trước mặt mỉa mai nói.
"Cô đừng có mà ăn nói quá đáng." Hạ Yên Chi nhỏ giọng nói.
"Tôi có nói sai sao? Cũng may Lục Vũ sáng mắt bỏ cô sớm, nếu không cũng bị Hạ gia các người liên luỵ rồi."
Hạ Yên Chi nắm chặt tay, sau khi Lục Vũ trở mặt liền nhanh chóng hoàn thành thủ tục ly hôn, lúc đó cô ta mới biết đến sự tồn tại của tiểu tam này. Tử Băng này cũng thật có bản lĩnh, kỹ năng trên giường phải tốt như thế nào mới khiến Lục Vũ âu yếm không nỡ bỏ suốt 5 năm qua. Càng đáng hận hơn là hôm nay cô ta còn bị thứ trà xanh này mỉa mai mà không thể nói được gì.
"Anh ta là loại người khốn nạn, ăn cháo đá bát. Anh ta có thể đá tôi để theo cô thì cũng có thể đá cô để theo người khác."
"Hừ vẫn còn hơn cô. Anh ấy đã ở bên tôi hơn 5 năm, còn cô đã được một phần của tôi chưa?" Tử Băng kiêu ngạo, dựa đầu vào vai Lục Vũ.
"Được rồi, em chấp cô ta làm gì. Đi thôi, anh không muốn mất hứng." Lục Vũ thấy Hạ Yên Chi cúi đầu im lặng thì quay sang nói. Dù sao cũng từng là vợ chồng, anh ta cũng không muốn gây khó dễ.
"Nghe theo anh hết."
Nhưng khi hai người họ vừa đi qua Hạ Yên Chi, Lục Vũ lại bắt gặp mối tình đầu của mình. Thẩm Ninh nắm tay U U đứng trước một cửa hàng nhìn chằm chằm về phía bọn họ, xem ra đã chứng kiến tất cả.
"Thẩm Ninh...." Lục Vũ khẽ gọi tên cô.
Hạ Yên Chi nghe vậy cũng vội quay lại nhìn, thấy thật sự là Thẩm Ninh, trong mắt hiện lên tia phức tập khó nói lên lời.
Lục Vũ từ từ đi đến chỗ cô. Vẫn là khuôn mặt ấy, hình như còn xinh đẹp hơn cả lúc trước. Cô chính là mối tình đầu của anh ta, nếu sau này không phải bị đồng tiền cám dỗ, có lẽ giờ này hai người đã trở thành vợ chồng.
"Thẩm Ninh, nghe nói em đã về nước, còn là Lệ đại tiểu thư, xem ra là thật." Lục Vũ mỉm cười nói. Nếu như biết trước thân phận của Thẩm Ninh, anh ta có chết cũng sẽ không bỏ rơi cô để chọn Hạ Yên Chi.
"Tôi trở về hay không có liên quan gì đến anh sao, Lục Vũ?" Thẩm Ninh lạnh nhạt nói, giọng điệu vô cùng xa cách.
"Chỉ là em trở về, anh thấy vui thôi."
Tử Băng nhìn Lục Vũ tươi cười với Thẩm Ninh thì bắt đầu ghen ghét. Người phụ nữ này lại là ai đây, có con rồi còn muốn câu dẫn người đàn ông của cô ta à?
"Lục Vũ, đây là ai thế? Đừng nói với em là tình nhân cũ của anh nha. Người ta sẽ ghen đó." Tử Băng nũng nịu nói.
Thẩm Ninh nghe mà nổi da gà, ngay cả U U đứng bên cạnh cũng không kiềm chế được mà ớn lạnh. Người phụ nữ này nhất định là ăn cả tấn mật ong lẫn khuôn mặt dày thì mới có thể nói ra giọng điệu kiểu đó.
"Mami, bà cô này là ai thế? Già rồi nên lẩm cẩm sao?" U U quay sang nhìn Thẩm Ninh, vẻ mặt vô cùng ngây thơ.
"Ranh con, mày nói ai là bà cô hả?" Tử Băng tức giận lườm U U.
"Em im đi, đừng có nói nữa, chúng ta đi về." Lục Vũ đương nhiên biết đứa bé này là ai, nó cũng giống như ba nó, cả hai đều không thể đắc tội.
"Về? Lục Vũ, không phải chúng ta đến đây mua túi xách sao?"
"Câm mồm. Muốn mua thì tự đi mà mua." Lục Vũ hết kiên nhẫn quay sang quát cô ta rồi quay người rời đi.
Tử Băng cắn môi dưới, lườm hai mẹ con Thẩm Ninh một cái rồi vội vàng chạy theo Lục Vũ.
"Thẩm Ninh, xin lỗi."