Biết không thể tiếp tục giấu giếm Thẩm Ninh, Lệ Tử Ngôn cuối cùng nói ra hết mọi việc năm đó. Nhưng việc anh ta biết được cũng chỉ có như vậy, Thẩm Ninh càng nghe lại càng không dám tin. Vậy mà cô và Lăng Mặc lại thật sự quen biết nhau từ 6 năm trước, thậm chí còn kết hôn rồi sinh ra U U. Nghĩ đến tất cả mọi người đều biết nhưng không chịu nói với mình, Thẩm Ninh bỗng cảm thấy tức giận.
"Sao anh lại không nói với em ngay từ đầu?" cô nhìn Lệ Tử Ngôn khẽ trách anh ta.
"Anh khó khăn mới tìm được em, lại không muốn em phải chịu đau khổ như trước nên mới… Nếu không phải em cứ nhất quyết muốn về nước mở cửa tiệm bánh ngọt, anh cũng không có ý định sẽ để em về đây đâu. Em xem, vừa gặp lại Lăng Mặc, em đã bị người ta đẩy ngã phải nhập viện rồi. Anh không muốn những chuyện như thế xảy ra nữa." Lệ Tử Ngôn cúi đầu, anh ta biết Lăng Mặc không làm gì sai nhưng chung quy vẫn từ anh mà ra.
"Nhưng anh cũng không nên giấu em như vậy. U U là con gái em, 5 năm qua con bé chắc chắn đã rất cô đơn."
Nghĩ đến U U trắng trẻo đáng yêu thường ngày quấn lấy cô, trong lòng Thẩm Ninh lại cảm thấy chua xót. U U nhất định đã biết cô chính là mẹ nó nên vừa gặp mới gọi cô là mami.
"Bảo bối, anh...."
"Đừng có gọi em là bảo bối. Anh đúng là xấu xa, biết rõ còn cố tình ngăn cản em với Lăng Mặc ở cạnh nhau." cô lườm anh ta một cái.
Lệ Tử Ngôn uất ức, anh ta đúng là muốn ngăn thật đấy nhưng hai ba con tinh ranh kia cũng đâu có vừa, một người biên một người diễn, không phải vẫn là bế em gái anh ta đi được rồi sao.1
"Được rồi, anh ra ngoài đi, em cần ở một mình." Thẩm Ninh đẩy Lệ Tử Ngôn ra ngoài, cũng không cho anh ta nói, trực tiếp đóng cửa lại.
Lệ Tử Ngôn gãi đầu, định quay người rời đi, lại thoáng thấy một bóng dáng sau tường. Anh ta đi qua đó kiểm tra, không phát hiện được gì thì mới quay về phòng.
Thẩm Ninh vỗ vỗ hai má, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, những gì Lệ Tử Ngôn kể khiến cô rất kích động. Nếu như những điều đó là sự thật vậy người trong bức ảnh phòng ngủ của anh chẳng phải là cô sao? 5 năm qua, Lăng Mặc vẫn chưa từng quên cô.
"Anh ấy... vẫn luôn đợi mình trở về." Thẩm Ninh ôm chặt lấy gối lăn qua lăn lại trên giường, nghĩ đến như vậy liền tủm tỉm cười.
Hôm sau tại một quán cafe, một người phụ nữ đeo kính râm, ăn mặc sang trọng đi vào bên trong, nhìn xung quanh một lượt, đến khi nhìn thấy người cần tìm thì kiêu ngạo đi đến. Cô ta bỏ kính ngồi xuống ghế, ánh mắt hờ hững nhìn người đối diện.
"Lăng phu nhân quả là đúng thời gian, hẹn 9 giờ mà 10 giờ hơn mới đến." Lệ Tiểu Băng mỉm cười, giọng nói lại vô cùng mỉa mai.
"Tôi dù sao cũng là nữ chủ nhân của Lăng gia, đâu có rảnh như Lệ tiểu thư được." Nhã Khanh không nhìn Lệ Tiểu Băng, quay sang nói với nhân viên: "Cho tôi một ly cappuccino."
Lệ Tiểu Băng mỉm cười, cố gắng nén cơn giận trong lòng. Nhã Khanh này ỷ mình là mẹ kế Lăng Mặc, có chút quyền trong Lăng gia liền không để cô ta vào trong mắt. Nếu không phải cô ta suy nghĩ chuyện tương lai sau này sẽ gả vào Lăng gia thì còn lâu mới nín nhịn.
"Lăng phu nhân nói đúng, mọi việc ở nhà đều có ba mẹ và anh hai lo liệu, bọn họ nói tôi chỉ cần sống hạnh phúc vui vẻ là được."
"Có Thẩm Ninh ở đó, cô vẫn có thể sống hạnh phúc vui vẻ sao?"
Nụ cười trên môi Lệ Tiểu Băng cứng lại. Cô ta uống một ngụm cafe, cố gắng khiến bản thân trông thật bình tĩnh.
"Cả hai đều là con gái của ba mẹ, sao không thể sống hạnh phúc vui vẻ chứ."
"Mặc dù đều là con gái nhưng một người là con ruột, một người lại chỉ là con nuôi. Thế nào cũng sẽ có chút đối xử khác biệt đúng không Lệ tiểu thư."
"Đó là ngôi nhà duy nhất của tôi, bọn họ là người thân duy nhất của tôi, tôi chỉ muốn mọi người được hạnh phúc." Lệ Tiểu Băng chống cằm khẽ mỉm cười.
"Thôi đi, bản chất của cô như thế nào tôi còn không rõ sao. Nếu cô ngây thơ hồn nhiên thật thì đã không làm hại Thẩm Ninh rồi." Nhã Khang cười nhạo cô ta.
Bên ngoài ngây thơ hồn nhiên vô hại, bên trong lại thâm độc chẳng khác nào rắn rết. Nếu ba mẹ nuôi biết cô ta muốn giết chết đứa con gái ruột của bọn họ thì không biết sẽ cảm thấy như thế nào.
"Không phải Lăng phu nhân cũng muốn con dâu biến mất đấy sao? Thẩm Ninh… hình như sắp nhớ lại rồi."
"Cái gì?" Nhã Khanh kích động nói lớn, thấy mọi người nhìn mình thì vội nói nhỏ: "Cô nói thật sao?"
Nếu không phải tối hôm qua, cô ta vô tình nghe được Thẩm Ninh và Lệ Tử Ngôn nói chuyện thì cũng không biết được. Bây giờ Thẩm Ninh đã biết được tất cả mọi chuyện, muốn quay lại với Lăng Mặc chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhã Khanh cũng nhìn ra Lệ Tiểu Băng không nói dối. Cô ta cắn nhẹ môi dưới, không ngờ Thẩm Ninh lại sắp nhớ ra, nếu vậy chẳng phải tội lỗi 5 năm trước của cô ta sẽ bị vạch trần sao? Không được, cô ta tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
"Cô định như thế nào?" Nhã Khanh nhìn Lệ Tiểu Băng, trong lòng lại có chút nôn nóng.
"Đương nhiên là khiến Thẩm Ninh biến mất vĩnh viễn."
Lệ Tiểu Băng cũng không tỏ ra ngoan hiền nữa, độc ác nói. Cô ta không biết tại sao Nhã Khanh lại muốn hợp tác với mình nhưng cô ta có thể thấy chuyện Thẩm Ninh nhớ lại khiến Nhã Khanh lo lắng.
"Nhưng Thẩm Ninh được tận ba thế gia bảo vệ, chỉ sợ thuê người ngoài, lúc bị phát hiện ra, chúng ta sẽ bị liên lụy."
"Chẳng phải còn một người nữa cũng hận Thẩm Ninh đấy sao, đến lúc phải dùng cô ta rồi." Nhã Khanh nhếch môi cười.
Thẩm Ninh ơi Thẩm Ninh, nếu cô cứ cả đời mất trí nhớ thì tôi cũng sẽ không ra tay.
Bên ngoài Hoàng Đằng, Thẩm Ninh đi đi lại lại, suy nghĩ không biết có nên vào gặp Lăng Mặc hay không. Cô vừa muốn gặp anh lại sợ không biết phải nói như thế nào. Dù sao cũng là cô quên mất anh, trong lòng cảm thấy có lỗi.
"Thẩm Ninh?" Lâm Triết vừa từ ngoài về, thấy Thẩm Ninh đứng đó liền lên tiếng gọi cô.
"Sao cô lại ở đây vậy? Đến tìm Lăng Mặc sao?"
"Anh ấy có ở đây không?" Thẩm Ninh hỏi nhỏ.
"Có đấy. Để tôi đưa cô lên đó." Lâm Triết cười nói.
Đi theo Lâm Triết lên đến tầng 48, Lăng Mặc đang ngồi làm việc, cửa thang máy mở ra cũng không để ý, cứ nghĩ là Lâm Triết vào.
Thẩm Ninh nhìn anh, vừa lo lắng vừa hồi hộp. Bây giờ phải nói gì đây? Nói cô đã biết tất cả nhưng vẫn chưa nhớ ra được sao?
"Lăng.... Lăng Mặc."
Tay cầm bút khẽ sững lại, Lăng Mặc ngẩng đầu lên nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng, không gian yên tĩnh khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
"Lăng...."
Còn chưa đợi Thẩm Ninh nói xong, Lăng Mặc đã đứng bật dậy đi đến ôm chặt lấy cô vào lòng. Anh còn tưởng sau khi Lệ Tử Ngôn đưa cô rời đi, cô sẽ không còn đến gặp anh nữa.
Hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau, Thẩm Ninh vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm mà cô nhớ mong mấy ngày qua.
"Mặc, em xin lỗi." Thẩm Ninh bỗng nhiên nói.
Trái tim Lăng Mặc khẽ run rẩy, tay ôm cô lại càng chặt hơn. 5 năm qua anh nhớ cô đến phát điên, gặp được rồi lại phải kiềm chế, có trời mới biết anh đã phải chịu đựng nỗi đau trong lòng lớn như thế nào.
Thẩm Ninh ngẩng đầu nhìn anh. Lăng Mặc nhìn đến đôi môi kia, ánh mắt càng trở nên ôn nhu hơn, cúi đầu muốn hôn cô.
"Chú Lâm đừng bịt mắt cháu, cháu còn chưa xem xong mà."