Bà Xã, Anh Ở Đây! - Chương 82

Tác giả: Khang Pom

Lăng Mặc và U U mấy ngày qua đều chăm sóc Thẩm Ninh vô cùng chu đáo, cũng đủ để vợ chồng Lệ phu nhân nhìn ra anh có tình cảm với con gái bọn họ. Nhưng Lệ Tử Ngôn từ đầu đến cuối đều có thành kiến với Lăng Mặc, lần nào gặp nhau cũng không dùng ánh mắt dễ chịu để nhìn.
Nhìn mọi người vây quanh Thẩm Ninh, Lệ Tiểu Băng cắn môi dưới, cô ta không thể cứ dậm chân mãi như vậy được. Nếu để mọi người biết chuyện năm xưa của Thẩm Ninh và Lăng Mặc, cô ta sẽ không còn một cơ hội nào nữa.
"Ba, mẹ, con không đồng ý." Lệ Tử Ngôn nghe đến mấy lời ba mẹ nói liền lập tức phản đối.
"Con xem, Lăng Mặc hình như rất có tình cảm với Tiểu Ninh mà con bé cũng vậy, U U cũng rất đáng yêu, tại sao lại không được?" Lệ phu nhân khẽ nói.
"Dù có như thế nào con cũng không đồng ý việc này, đợi Thẩm Ninh khoẻ lại, con sẽ đưa con bé sang nước ngoài."
"Thằng nhóc cứng đầu này, con tự mình quyết định, đã hỏi qua ý Thẩm Ninh chưa?" Lệ gia chủ nhíu mày nói.
"Ý con đã quyết rồi, tất cả đều là vì muốn tốt cho con bé mà thôi."
Nói xong, Lệ Tử Ngôn liền rời đi. Anh ta không muốn chuyện năm đó lại lần nữa lập lại. Thẩm ninh yếu ớt, năm lần bảy lượt xảy ra chuyện như vậy tất cả đều vì Lăng Mặc. Sao anh ta có thể nhẫn tâm nhìn em gái mình phải chịu tổn thương như vậy chứ.
Từ khi Thẩm Nhi nhập viện, Lệ gia và Lăng gia cũng có nhiều cơ hội gặp nhau hơn. Ông nội Lăng nói chuyện, cảm thấy vô cùng ưng ý với vợ chồng Lệ gia chủ. Hai nhà càng thân thiết, Lệ Tiểu Băng càng có cớ gặp mặt Lăng Mặc hơn. Ông nội Lăng thích Thẩm Ninh như vậy chắc chắn cũng thích cô ta.
"Ông nội Lăng, đây là trà tươi mới hái xuống hôm nay đấy, có phải uống rất ngon không?" Lệ Tiểu Băng rót trà, híp mắt cười.
"Ha ha ha ngon lắm." ông nội Lăng cười lớn gật đầu, cảm thấy cô bé này cũng không tệ.
Dạo này Lệ Tiểu Băng liên tục đến Lăng gia chơi, cố gắng lấy lòng những người quan trọng trong gia đình. Ngoài một người biết bộ mặt thật của cô ta còn lại ai nấy đều bị vẻ ngoài đáng yêu thuần khiết của cô ta đánh lừa.
"Ông nội Lăng, dạo này sao cháu không thấy Lăng Mặc về đây vậy?" cô ta ngồi xuống phía đối diện, nhìn xung quanh khẽ hỏi.
"Nó còn bận chăm sóc Tiểu Ninh Ninh, nào có về đây."
Lệ Tiểu Băng cười trừ một tiếng, cô ta có chỗ nào kém Thẩm Ninh đâu chứ.
Trên lầu, Nhã Khanh nhìn Lệ Tiểu Băng nói chuyện vui vẻ với ba chồng thì khẽ nhếch môi cười gian xảo.
Đêm xuống, Thẩm Ninh ngồi trên giường thất thần nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ. Ngay cả khi Lăng Mặc bước vào cô cũng không phát hiện ra. Anh đi đến ôm lấy cô từ phía sau, vùi đầu vào hõm cổ cô ngửi lấy mùi thơm quen thuộc. Thẩm Ninh khẽ giật mình nhưng cũng không đẩy anh ra, lại cảm thấy có chút quen thuộc khó nói lên lời.
Cả hai đều im lặng chìm vào trong suy nghĩ riêng của bản thân, bỗng Thẩm Ninh đột nhiên lên tiếng.
"Có phải trước đây chúng ta từng quen nhau không?"
Lăng Mặc ngạc nhiên buông cô ra, có phải cô đã nhớ ra gì rồi không? Nhưng nhìn đến ánh mắt mơ hồ của cô, anh lại cảm thấy thất vọng.
"Nếu anh nói là phải thì em có tin không?"
"Em... không biết." cô rũ mắt không dám nhìn thẳng vào anh.
Mỗi lần ngủ, giấc mơ kỳ lạ đó lại xuất hiện, vừa hạnh phúc vừa đau khổ khiến cô chỉ muốn quên đi. Nhưng đến khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con vang lên, cô lại không cam tâm. Khi tỉnh lại, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như thật sự đã quên đi chuyện quan trọng nào đó.
Anh hỏi cô có tin anh không, Thẩm Ninh thật sự không biết phải làm thế nào. Nếu đúng là như vậy, chẳng phải cô đã quên đi điều quan trọng nhất của cuộc đời mình hay sao.
Lăng Mặc lần nữa ôm lấy cô vào lòng, Thẩm Ninh hỏi như vậy chứng tỏ cô đã dần nhớ lại được chút gì đó, đợi cô khoẻ hẳn, anh sẽ đưa bác sĩ đến xem bệnh cho cô. Nhưng mà nếu nhớ ra được chắc cô sẽ hận anh lắm. Lăng Mặc nghĩ mà nở nụ cười buồn.
"Thẩm Ninh, anh yêu em."
Sáng hôm sau, Lăng Y thông báo Thẩm Ninh đã có thể xuất viện. U U vui vẻ giúp cô chuẩn bị đồ để về nhà. Trên xe ô tô, U U quấn lấy Thẩm Ninh kể tội của Lăng Mặc, nói anh bắt nạt nó khiến cô liên tục bật cười. Đến khi nhìn chung cư trước mặt, Thẩm Ninh mới ngẩn người. Suốt quãng đường vừa rồi cô không hề nhận ra đây là đường đến nhà của anh.
"Sao lại đến đây?" cô quay sang hỏi Lăng Mặc.
"Mẹ vợ nói em đã quen được anh chăm sóc rồi nên anh đã xin phép đưa em đến đây ở mấy ngày."
"Ai... ai là mẹ vợ của anh chứ." Thẩm Ninh đỏ mặt.
"Trước sau đều như nhau mà." Lăng Mặc cười cười.
Một nhà ba người vừa cười đùa vừa đi lên tầng. Nhưng vừa đến trước trước cửa nhà đã bắt gặp ngay ánh mắt không vui của Lệ Tử Ngôn. Anh ta khoanh tay, dựa người vào tường nhìn ba người họ.
Tính qua mắt thằng này à, cứ mơ đi!
"Anh hai, sao anh lại ở đây?" cô ngạc nhiên nhìn.
"Anh có nhà ở đây. Còn em, sao em lại ở đây?" Lệ Tử Ngôn nhướng mày.
"Anh có nhà ở đây luôn sao?"
"Đừng có đánh trống lảng."
"Khụ... em..." cô ho khan hai tiếng.
"Cô ấy sẽ ở nhà tôi." Lăng Mặc lên tiếng giải thích thay cô.
Lệ Tử Ngôn đứng thẳng người đi một vòng quanh ba người họ, cuối cùng nắm lấy vai em gái, híp mắt nhìn Lăng Mặc.
"Không có cái mùa xuân tươi đẹp ấy đâu." anh ta kéo tay em gái vào nhà đối diện, đóng sầm cửa lại.
Hai phút sau, cánh cửa lại mở ra, Lệ Tử Ngôn giật lấy vali của cô trong tay Lăng Mặc, lườm anh một cái.
"Có tôi ở đây, đừng hòng dụ dỗ con bé." nói xong liền trực tiếp vào nhà khóa trái cửa.
Lăng Mặc và U U nhìn nhau, dù sao cũng ở nhà đối diện, vẫn còn hy vọng làm ăn được gì đó.
Thẩm Ninh ở nhà của Lệ Tử Ngôn nhìn ngó xung quanh, trong lòng không khỏi cảm thán. Đúng là nhà không có bàn tay phụ nữ, trông mộc mạc đến đáng sợ. Kết cấu nhà cũng không khác nhà của Lăng Mặc, có lẽ lâu rồi Lệ Tử Ngôn không sống ở đây nên cảm thấy mọi thứ hơi lạnh lẽo.
"Anh hai, anh mua nhà này từ bao giờ vậy? Sao em không biết."
"Mua từ 5 năm trước rồi." Lệ Tử Ngôn hờ hững nói.
Thẩm Ninh nhún vai, kéo vali vào trong sắp xếp đồ đạc.
Có Lệ Tử Ngôn ở giữa ngăn cản, Lăng Mặc muốn tiếp cận cô càng thêm khó hơn. Hai ba con nhìn nhau đã 10 phút mà vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó.
"Đã đến nước này, chỉ còn cách sử dụng mĩ nhân kế mà thôi." U U đứng dậy nói.
"Con không biết bác của con không thích phụ nữ sao?"
"Cái đó không quan trọng, chủ yếu là người nào mới có thể thu phục được bác ấy."
"Lấy đâu ra mĩ nhân đây?" Lăng Mặc nhíu mày suy nghĩ.
U U hất mặt, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
"Lăng U U, đừng nói là con đấy, con mà cũng coi là mỹ nhân sao?" Lăng Mặc bật cười, lập tức phủ nhận.
Mặt U U đen lại, cúi xuống kéo ống quần Lăng Mặc lên, mạnh tay nhổ đi một sợi lông chân.
"LĂNG U U." anh ôm lấy chân quát lên, con cái nhà chỉ chực chờ ba không để ý là nhổ lông chân.
Cuối cùng, dưới đầu óc thông minh của Lăng Mặc và sự quyến rũ chết người của U U, hai ba con quyết định sẽ giành lại Thẩm Ninh.
"Nào U U, tối rồi đấy, đến nhà bác con thể hiện bản lĩnh đi nào."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc