Trong một phòng riêng của nhà hàng cao cấp, Kim Cẩm Nhi không còn giữ hình tượng sang trọng như trước mà hùng hổ ăn uống. Cô ta vì trốn tránh người của 3 thế gia mà không dám ghé vào đâu ăn uống, bây giờ đã đói đến hoa mắt.
Người bên cạnh nhướng mày nhìn, trong mắt thoáng tia khinh thường.
"Tiểu Băng, em không ăn sao?" Kim Cẩm Nhi vừa nhai vừa quay sang hỏi.
"Nghe nói.... ba của Tiểu Kiêu mà chị nói chính là Lăng Mặc." Lệ Tiểu Băng nhẹ nhàng nói.
Động tác của Kim Cẩm Nhi dừng lại, cô ta đặt đũa xuống, cảm thấy khó xử với Lệ Tiểu Băng, trong mắt hiện lên tia lo sợ.
"Tiểu Băng, chị.... chị...."
"Thực ra Tiểu Kiêu không phải là con của Lăng Mặc đúng không? Nếu không tại sao Lăng gia lại muốn truy sát chị."
Kim Cẩm Nhi khó khăn gật đầu. Nếu Tiểu Kiêu thật sự là con trai của Lăng Mặc thì giờ cô ta đâu cần chạy trốn khổ sở như này, đến một bữa cơm no cũng không có. . Truyện Phương Tây
Thấy Kim Cẩm Nhi gật đầu chắc chắn, Lệ Tiểu Băng mới thở phào một cái. Khi biết chuyện trong lòng cô ta vẫn luôn lo lắng, bây giờ thì có thể yên tâm xuống tay với Kim Cẩm Nhi rồi.
"Em có một chỗ ở vô cùng kín đáo, chị hãy qua đấy tránh tạm đi, đợi mọi chuyện ổn thỏa rồi tính tiếp." Lệ Tiểu Băng vắt chéo chân, nghịch chiếc nhẫn trên tay.
"Em... em thật sự muốn giúp chị sao?" Kim Cẩm Nhi không khỏi ngạc nhiên, bây giờ chỉ có kẻ ngốc mới chịu đưa tay giúp cô ta.
"Em với chị tình cảm như thế nào, tất nhiên là phải giúp rồi."
Tất nhiên là phải giúp rồi, Kim Cẩm Nhi này vẫn còn có chỗ dùng được. Đợi cô ta lợi dụng xong rồi sẽ ngay lập tức thủ tiêu, ai bảo Kim Cẩm Nhi dám đổ vỏ lên người Lăng Mặc, còn cố tình giấu giếm cô ta. Nhớ đến lúc cô ta tâm sự người trong lòng cho Kim Cẩm Nhi, lại cảm tức giận không thôi, uổng công cô ta coi Kim Cẩm Nhi là chị em tốt.
Kim Cẩm Nhi đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Lệ Tiểu Băng, vẫn còn cảm thấy cô ta là người chị em tốt đáng tin cậy.
Sau một hồi cảm động, Kim Cẩm Nhi liền đem mọi chuyện kể hết cho Lệ Tiểu Băng nghe, cũng không quên thêm mắm thêm muối nói xấu Thẩm Ninh.
"Hoá ra Thẩm Ninh với Lăng Mặc thật sự quen nhau, trước còn từng là vợ chồng, U U cũng là con gái của bọn họ." Lệ Tiểu Băng cắn môi dưới không vui nói.
Cô ta sớm đã nghi ngờ nhưng không nghĩ tới khả năng này, bảo sao Lăng Mặc và U U lại bám chặt lấy Thẩm Ninh như vậy, cô ta đến một kẽ hở cũng không thể chen vào.
"Chị cũng mới về nước nên không biết tại sao cô ta lại biến mất 5 năm, nhưng không ngờ lại là đại tiểu thư của Lệ gia. Mọi chuyện chị biết đều đã kể hết rồi".
"Chị yên tâm, Lệ gia đã có em lo liệu rồi."
Nhắc đến đại tiểu thư Lệ gia, Lệ Tiểu Băng lại càng khó chịu. Cô ta ghét nhất là bị người khác đem ra so sánh với Thẩm Ninh. Nếu Thẩm Ninh biến mất, vị trí đại tiểu thư chẳng phải là của cô ta hay sao?
"Vậy còn Cố gia và Lăng gia thì sao?" Kim Cẩm Nhi lo lắng hỏi.
"Lăng gia thì đã có người giúp chúng ta, một mình Cố gia cũng không thể làm gì được."
"Lăng gia có người đồng ý giúp chúng ta sao?"
Lệ Tiểu Băng nhếch môi cười, người muốn Thẩm Ninh biến mất vĩnh viễn không chỉ có hai người họ thôi đâu.
Nhờ có sự trợ giúp của Lệ Tiểu Băng, Kim Cẩm Nhi thành công trốn thoát khỏi sự truy lùng của cả 3 thế gia. Lệ Tiểu Băng chỉnh lại tóc, cũng nên đến thăm người chị kia rồi.
Bệnh viện Thẩm Ninh nằm là bệnh viện Lăng Y làm việc, phòng của cô cũng là loại thượng hạng rộng lớn tiện nghi. Lệ Tiểu Băng vừa mở cửa đi vào đã thấy ngay Thẩm Ninh đang ngồi đọc sách, cô ta điều chỉnh lại cảm xúc, tươi cười đi đến.
"Chị, chị đã đỡ hơn chưa? Em có mua một ít hoa quả đến thăm chị đây." Lệ Tiểu Băng giơ túi hoa quả lên mỉm cười nói.
"Cảm ơn em, chị đã đỡ nhiều rồi." Thẩm Ninh gấp quyển sách lại đặt sang một bên.
"Kim Cẩm Nhi kia đúng là đáng chết, lại dám làm hại chị."
Thẩm Ninh cười cười, nếu cô không nhầm thì Lệ Tiểu Băng chơi rất thân với Kim Cẩm Nhi, bây giờ đã trở mặt rồi? Anh hai nói đúng, Lệ Tiểu Băng thật sự rất giả tạo.
"Lăng Mặc đâu rồi, em tưởng anh ấy ở đây chăm sóc chị chứ?" cô ta nhìn xung quanh tò mò hỏi.
"Anh ấy đi đón U U đến đây rồi."
"Nói ra U U cũng thật đáng thương, còn nhỏ mà mẹ đã bỏ đi để Lăng Mặc một mình chăm con đúng là vất vả."
Thẩm Ninh nghe vậy chỉ cười trừ một tiếng, cũng không đáp lời. Lệ Tiểu Băng thăm dò, thấy Thẩm Ninh không có biểu hiện gì khác lạ thì khẽ mỉm cười, quả nhiên đúng như người kia nói, thật sự là mất trí nhớ.
Ý đồ đã đạt được, Lệ Tiểu Băng cũng không muốn nán lại lâu, hỏi thăm qua loa vài câu rồi rời đi. Thẩm Ninh ngồi trên giường nhìn cô ta qua cửa sổ, ánh mắt trở nên suy tư.
"Mami… mami...." U U vừa vào đã ôm chặt lấy cô.
"U U, con đang làm mami đau đấy." anh khẽ lên tiếng nhắc nhở.
"Mami, người còn đau lắm không, U U xót lắm." tay nhỏ đưa lên sờ nhẹ trên đầu cô, đau lòng nói. Papa cũng thật là, mami bị thương nặng như vậy cũng không cho nó đến thăm, hại nó ở nhà lo lắng đến rụng cả mấy sợi tóc.
"Mami không sao." Thẩm Ninh cọ cọ lên má U U thể hiện nỗi nhớ.
Lăng Mặc giật mình nhìn cô, định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng. Cả hai người kia cũng không chú ý đến, tiếp tục tâm tự với nhau.
Những ngày Thẩm Ninh ở trong viện dưỡng thương, người quen đến thăm đều đã đến hết, Diệp Tử còn muốn ở lại chăm sóc cô nhưng Lăng Mặc lập tức kêu Lâm Triết xách cô ta về. Bên ngoài, Kim gia cũng chẳng được yên ổn ngày nào. Kim Nghị vì chuyện của Kim thị mà tức giận đến suýt ngất, lại thêm việc Kim Cẩm Nhi trốn đi, để lại Kim gia gánh hậu quả khiến ông ta không chống đỡ nổi.
Bên ngoài Kim gia lúc này không có một ai, vô cùng yên tĩnh nhưng chỉ cần một động thái nhỏ thôi, lập tức 3 thế gia còn lại sẽ đều biết hết.
"Thế nào rồi, đã có tin tức gì của Cẩm Nhi chưa?" Kim Nghị vừa về đến nhà đã lập tức hỏi.
Mọi người đều lắc đầu, Kim Cẩm Nhi này cũng thật có bản lĩnh, không trốn thì thôi, vừa trốn liền trốn thật kỹ, không để một ai tìm được.
"Ông xã... liệu có phải Cẩm Nhi đã bị bọn họ bắt được rồi không?" Kim phu nhân không giấu nỗi lo lắng kéo tay áo chồng mình.
"Hừ nếu được như vậy thì tốt, bọn họ bắt được nó rồi sẽ không gây khó dễ cho Kim gia nữa."
"Ông.... ông có còn là ba của Cẩm Nhi nữa không, sao có thể nói lời độc ác như vậy."
"Chính vì bình thường bà nuông chiều nó quá nên giờ nó mới hại chúng ta thê thảm như vậy. Nếu có thể tìm thấy nó, tôi cũng sẽ trói nó lại đưa đến trước mặt Lăng Mặc tạ tội." Kim Nghị hất tay bà ta ra lạnh nhạt nói.
Ông Kim ngồi trên ghế trầm tư, bây giờ chỉ mong con bé không làm điều gì dại dột nữa.
Lệ gia, Lệ Tiểu Băng nhìn ba mẹ bận rộn chuẩn bị đồ vào thăm Thẩm Ninh thì khó chịu nhưng bên ngoài vẫn nở nụ cười thật tươi.
"Nhà có đầu bếp, mẹ cần gì phải tự mình làm."
"Tiểu Ninh ấy à, con bé thích nhất là đồ ăn mẹ nấu, ba cũng phụ mẹ làm một ít bánh ngọt đem vào cho con bé." Lệ phu nhân cười nói, lại không biết đã vô tình làm Lệ Tiểu Băng thấy tổn thương.
"Ba cũng vào bếp sao?" cô ta cứng nhắc hỏi.
"Nói như vậy nhưng cũng chỉ vào bếp có 3 lần thôi, 2 lần trước là làm đồ ăn cho mẹ và Tiểu Ngôn, lần này là lần thứ 3."
Lệ Tiểu Băng nắm chặt tay thành nắm đấm, xem ra Kim Cẩm Nhi sắp có chỗ phải dùng đến rồi.