"Theo kết quả xét nghiệm.... là quan hệ cha con."
Bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng. Kim phu nhân không nghĩ thật sự thành công, liền cười phá lên, đúng là không uổng công bà ta chi ra một số tiền lớn, cuối cùng cũng có thể để cháu ngoại đường đường chính chính đổi sang họ Lăng.
"Đấy, tôi đã nói rồi, Tiểu Kiêu với Lăng Mặc chính là cha con ruột." Kim phu nhân cười ha hả xoa đầu cháu trai.
Ở đây chẳng ai vui nổi ngoại trừ người Kim gia, ngay cả ông Kim cũng không khỏi bất ngờ, Tiểu Kiêu thật sự là con trai của Lăng Mặc sao? Cứ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy nhưng đây là do quản gia Lăng tự mình làm, kết quả chắc không có vấn đề gì.
Thẩm Ninh cụp mắt, trong lòng cảm thấy đau đến khó chịu, vậy mà lại thật sự là con của Lăng Mặc. Nghĩ đến anh và Kim Cẩm Nhi đã từng ân ân ái ái trên giường, trái tim Thẩm Ninh nhói lên, chính cô cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Chẳng lẽ chỉ mấy ngày gặp mặt, cô đã có tình cảm với anh rồi sao? Thẩm Ninh cô từ khi nào dễ dãi như vậy.
"Lăng Mặc, kết quả cũng đã có rồi, giờ anh đã tin em chưa? Tiểu Kiêu thật sự là con trai của anh." Kim Cẩm Nhi nhìn anh, trong mắt không giấu nổi niềm vui sướng.
"Quản gia, có chắc chắn không?" ông nội Lăng vẫn không tin, nhíu mày nhìn quản gia.
"Là quản gia của mấy người đích thân làm đấy, còn có thể không chắc chắn sao? Tôi thấy Lăng gia là muốn vứt bỏ con cháu mình thì có." Kim phu nhân hừ hừ hai tiếng, không vui nói.
Những người ở đây có mắt đều có thể nhìn thấy Tiểu Kiêu không hề giống Lăng Mặc một chút nào, đâu có như U U, giống từ ngoại hình đến tính cách, ngay cả Lăng Viên cũng có chút khí thế của người Lăng gia. Nhưng kết quả đã có, bọn họ cũng không dám nhiều lời.
"Lăng gia không vứt bỏ con cháu, Kim phu nhân đừng hiểu lầm." Lăng Quân đứng dậy nói.
"Như vậy Tiểu Kiêu nhà chúng tôi bây giờ là người Lăng gia, có phải nên đón nó về đây sống không? Tôi nói trước, Cẩm Nhi là mẹ của Tiểu Kiêu, là người sinh người thừa kế cho Lăng gia, nó không thể không có danh phận." Kim phu nhân nhìn Lăng Quân thẳng thừng nói. Cơ hội này không đến lần thứ hai, phải nhanh tay mới được.
Nhã Khanh đứng một bên cười nhạo, bà ta nghĩ mình là ai chứ, tưởng bước chân vào Lăng gia dễ lắm sao? Cho dù vậy, cô ta vẫn cứ là nữ chủ nhân duy nhất ở đây.
"Mẹ...." Kim Cẩm Nhi kéo kéo tay Kim phu nhân, lại nhìn Lăng Mặc nhẹ nhàng nói: "Em không cần danh phận, chỉ cần được ở bên Tiểu Kiêu là đủ rồi."
"Con gái ngốc." Kim phu nhân đau lòng nói: "Con cứ không biết nghĩ cho bản thân như vậy làm sao mẹ yên tâm được."
Mọi người nhìn mẹ con Kim phu nhân tự biên tự diễn nhập tâm đến nổi da gà, ngay cả diễn viên lão luyện như ông nội Lăng cũng nhìn không nổi.
"Tiểu Kiêu, gọi ba đi. Đó là ba của con đấy." Kim Cẩm Nhi đẩy con trai về phía Lăng Mặc.
Tiểu Kiêu mới chỉ 6 tuổi nhưng đã học được toàn bộ tính xấu của mẹ và bà ngoại, cũng biết người ba này cực kỳ quan trọng nên tươi cười chạy đến trước mặt Lăng Mặc.
"Ba...."
"....."
Phụt... U U không nhịn được bật cười thành tiếng. Nó là con một, tương lai sẽ là chị cả, làm gì còn có thêm một người anh em cùng cha khác mẹ này.
"U U, con cười gì vậy?" Thẩm Ninh hỏi nhỏ.
"Con chỉ cảm thấy buồn cười thôi, hoàng thượng chưa vội, thái giám đã vội."
Thẩm Ninh không hiểu nó định nói gì nhưng cũng không hỏi tiếp. Cô ngẩng đầu nhìn Lăng Mặc, từ nãy đến giờ không thấy anh lên tiếng, là không biết nói gì hay đã ngầm thừa nhận?
"Đưa người lên đây." Lăng Mặc liếc vệ sĩ bên cạnh.
"Vâng."
Ngay sau đó đã có hai người áo đen dẫn theo một người đàn ông trung niên đi đến. Vừa nhìn, Kim phu nhân liền nhận ra đó là bạn cũ làm ở bệnh viện, người được bà ta nhờ vả làm giả kết quả xét nghiệm. Trán bà ta bắt đầu toát mồ hôi lạnh, những gì bọn họ làm từ nãy đến giờ trong mắt Lăng Mặc đều là xem kịch, ngay từ đầu anh đã biết tất cả mọi chuyện rồi?
"Lăng Mặc, người này là ai vậy?" Lăng Quân lên tiếng hỏi.
"Ông ta chính là người làm giả kết quả xét nghiệm."
Lời vừa nói ra khiến mọi người đều sững sờ, ông nội Lăng cũng ngạc nhiên, quản gia làm việc đều cẩn thận vậy mà cũng bị người khác động tay vào sao?
"Lăng Mặc anh nói gì vậy? Cái gì mà làm giả kết quả xét nghiệm chứ..." Kim Cẩm Nhi chưa từng gặp ông ta nên cũng không biết đây là người mẹ mình nhờ vả.
"Nói đi." Lăng Mặc lạnh nhạt nói, ánh mắt sắc bén nhìn người đàn ông đang không ngừng run rẩy.
"Xin tha mạng... xin tha mạng cho tôi, là Kim phu nhân.... là bà ta cho tôi một khoản tiền kêu tôi đánh tráo kết quả xét nghiệm... tôi... tôi chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi..." người đàn ông sợ hãi quỳ xuống, còn chưa đánh đã khai ra kẻ chủ mưu.
Lúc này Kim Cẩm Nhi mới hoảng sợ. Cô ta lén nhìn mọi người một cái, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của họ, trong lòng càng thêm sợ hãi. Mọi chuyện làm kín đáo như vậy tại sao Lăng Mặc lại biết chứ?
Thì ra thật sự không phải con của anh, suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Thẩm Ninh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Thẩm Ninh nhìn Kim Cẩm Nhi, cô ta cũng xinh đẹp yêu kiều, tại sao cứ nhất định phải đâm đầu vào anh, làm ra việc xấu như vậy rồi tự hại mình.
"Kim phu nhân còn gì để nói nữa không?" Lăng Quân tức giận nói. Lại dám mang một đứa trẻ không rõ lai lịch đến đây nói là của Lăng gia, đúng là gan lớn.
"Cho… cho dù không đánh tráo kết quả thì Tiểu Kiêu vẫn là con trai của Lăng Mặc. Đêm đó hai đứa nó rõ ràng đã..." Kim phu nhân mặt dày bao biện.
Ông Kim thở dài lắc đầu, đã đến nước này rồi vẫn không ngừng làm sai, càng nói càng thêm tội. Ông ta biết ngay mọi chuyện không đơn giản như vậy mà.
"Lăng Mặc, anh là không muốn thừa nhận chuyện chúng ta đã xảy ra quan hệ sao?"
"Vốn dĩ chưa từng, tại sao lại phải thừa nhận. Lâm Triết, đem những tấm ảnh lúc đó lưu lại được đưa cho Kim tiểu thư xem đi."
Lâm Triết hiểu ý, lấy trong một túi hồ sơ ra rất nhiều những tấm ảnh liên quan đến đêm đó. Kim Cẩm Nhi run rẩy nhìn, trong đó có cả ảnh cô ta vào một phòng khác, Lăng Mặc vào một phòng khác. Kim Cẩm Nhi lắc đầu không dám tin, rõ ràng cô ta đã cho người phá hỏng camera, không để lại một chút bằng chứng nào cơ mà.
"Không... không, những tấm ảnh này chắc chắn là giả..." Kim Cẩm Nhi hoảng sợ vứt những tấm ảnh ra xa, không ngờ Lăng Mặc không vào phòng mà cô ta chuẩn bị sẵn mà lại vào phòng bên cạnh.
"Ba của thằng bé là Trần tổng tập đoàn Trần thị." Lăng Mặc nhìn Tiểu Kiêu: "Cũng giống nhau lắm đấy."
"Không phải...."
Kim Cẩm Nhi hét lên lắc đầu phủ nhận. Trần tổng kia là một lão già đầu hói bụng phệ, tuổi còn hơn cả ba của cô ta, làm sao có thể là ông ta chứ... làm sao có thể...
"Nhất định là Lăng Mặc giở trò để trốn tránh trách nhiệm, nhất định là như vậy. Anh ta không muốn nhận Tiểu Kiêu nên mới làm giả mấy tấm ảnh này." Kim phu nhân nắm chặt tay thành nắm đấm.
Quản gia thấy đã đến nước này mà bà ta vẫn không phục thì lắc đầu thở dài. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ông ta tiến lên nhìn mẹ con Kim phu nhân.
"Chuyện mấy người thay đổi kết quả xét nghiệm đã nằm trong dự tính của thiếu gia, ngay cả bệnh viện tôi đến để kiểm tra ADN cũng là được thiếu gia dặn."
Cái gì? Thì ra tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của Lăng Mặc, chỉ chờ mẹ con Kim Cẩm Nhi nhảy vào mà thôi.
"Đây là kết quả xét nghiệm ADN chính xác." Lăng Mặc đi đến đưa cho ông nội xem. Muốn anh đổ vỏ sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Kim Cẩm Nhi không chịu nổi đả kích này, mắt cô ta nổi lên tơ máu, điên cuồng lao về phía Thẩm Ninh và U U. Tại sao... tại sao đứa trẻ chui ra từ bụng Thẩm Ninh lại là con của Lăng Mặc còn con trai của cô ta thì không. Cô ta đã yêu anh nhiều như vậy, tại sao một chút anh cũng không đáp lại.
"Thẩm Ninh..."
Cô ta nhào đến giống như một kẻ điên đẩy mạnh Thẩm Ninh đập đầu vào thành tủ. Máu tươi trào ra chảy xuống khuôn mặt trắng bệch của cô.