Bà Xã, Anh Ở Đây! - Chương 78

Tác giả: Khang Pom

"Không thích."
Lăng Mặc nhíu mày khó chịu, muốn anh buông tay Thẩm Ninh sao? Đó là điều không tưởng. Anh khổ sở chờ đợi cô 5 năm chính là muốn có thể quay lại với cô như trước, sao có thể vì một câu nói của anh vợ mà buông tay được.
"Tôi sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy." Lăng Mặc nghiêm túc nói.
"Cậu không thể. 5 năm trước cậu đã không thể thì 5 năm sau cũng sẽ như vậy thôi. Cậu biết tại sao Thẩm Ninh nhớ tất cả mà lại quên mất mọi thứ liên quan đến cậu không? Bác sĩ nói với tôi, con bé là mất trí nhớ có lựa chọn, nó lựa chọn quên đi mọi thứ làm nó đau khổ. Vậy mà cậu vẫn còn có thể nói sẽ đem lại hạnh phúc cho nó sao?" giọng Lệ Tử Ngôn có chút tức giận. Mỗi lời nói ra đều khiến Lăng Mặc cảm thấy tự trách.
Trước khi cô sinh, cả hai đã chiến tranh lạnh, chắc chắn cô đã rất buồn. Lúc cô gặp chuyện phải sinh non, anh cũng không thể ở bên, chắc chắn cô đã rất cô đơn. Lăng Mặc luôn biết bản thân chưa thể cho cô một gia đình hạnh phúc nhưng chắc chắn sau này anh sẽ làm được. Mỗi lần nhìn thấy U U, anh đều mong rằng có thể lần nữa gặp lại cô, đến lúc đó anh sẽ nắm tay cô thật chắc, cùng cô và con ở bên nhau mãi mãi.
Nhưng vừa mới gặp lại nhau chưa lâu, ông anh vợ bất đắc dĩ này không biết ăn nhầm thứ gì chạy đến đây muốn anh buông tay cô. Anh cứ không thích đấy.
"Dù anh có nói như thế nào, tôi cũng sẽ không buông tay cô ấy."
"Lăng Mặc, cậu nên biết điều một chút."
"Lăng Mặc tôi trước giờ cái gì cũng biết, chỉ biết điều là không biết. Lệ thiếu, Thẩm Ninh vĩnh viễn là vợ tôi, là mẹ của con tôi, ai cũng không thể thay đổi được điều đó."1
Thấy Lăng Mặc cố chấp như vậy, Lệ Tử Ngôn cũng không nói gì nữa, anh ta đứng dậy chỉnh lại cổ áo.
"Mong rằng cậu nói được làm được". nói xong liền rời đi.
Lăng Mặc ngồi đó rơi vào trầm tư. Lệ Tử Ngôn chỉ đơn giản đến đây để nói vậy rồi đi sao?
Lâm Triết mệt mỏi đi vào liền nhào ngay lên ghế sopha nằm im không nhúc nhích. Mấy ngày này Lăng Mặc bỏ bê công việc, ngày ngày chạy đến cửa hàng bánh ngọt trông vợ, để anh ta một mình xử lý hết tất cả công việc, không có cả thời gian đi vệ sinh. Có khi bị bệnh thận rồi cũng nên.
"Lâm Triết, cậu nói xem mục đích của Lệ Tử Ngôn rốt cuộc là gì?"
"....."
"Lâm Triết?"
"....."
"Lâm...."
"Cậu còn không im lặng là tôi kiện cậu tội bóc lột sức lao động của nhân viên đấy." Lâm Triết mệt mỏi lên tiếng. Anh ta đã mệt tới mức không mở nổi mắt rồi, đặt lưng xuống là có thể trực tiếp ngủ được ngay.
"Cậu yếu đuối như vậy, sau này làm sao lo được cho Diệp Tử."
Lâm Triết đang nằm nghe thấy vậy liền lập tức mở mắt lườm Lăng Mặc một cái. Có chủ tịch nào mải đi chơi xong giờ còn ở đây trù ẻo anh ta không.
"Cái miệng quạ của cậu ấy. Hỏi gì hỏi đi."
"Cậu biết đấy, anh vợ của vẻ không thích tôi, phải làm thế nào bây giờ?"
"Bình thường cậu tinh ranh lắm mà, mấy chuyện như này cũng phải hỏi sao?" Lâm Triết ngồi dậy. Bình thường thông minh, yêu vào là ngu đi, quả không sai.1
"Cũng không thể bắt cóc anh vợ ép đồng ý được."
"Anh ta thích cái gì thì tặng cái đó là được."
Lăng Mặc suy nghĩ một hồi, cuối cùng mở miệng nói.
"Anh vợ hình như không thích phụ nữ."
Lâm Triết ôm trán, có cần ngu ngốc như vậy không? Anh ta chính là muốn cười vào mặt Lăng Mặc mắng đồ ngốc nghếch. Nếu như để Lệ Tử Ngôn nghe được câu này, chắc chắn sẽ xông đến sống chết với Lăng Mặc một phen.
"Cậu làm thế nào thì làm, vừa khiến Thẩm Ninh thích cậu, vừa khiến anh vợ không phản đối là được."
Nghe vậy trong đầu anh lập tức nảy ra ý tưởng, cách này đúng là 1 mũi tên trúng 2 con quạ.
Tối đó Lăng Mặc lôi U U ra nghiêm túc nói chuyện với bé con, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng. U U ngáp dài một cái, chớp chớp mắt nhìn anh.
"U U, con có muốn mami chuyển tới đây ở với chúng ta không?"
U U gật gật đầu. Đương nhiên là nó muốn rồi, nằm mơ cũng muốn như vậy.
"Nhưng mà anh trai của mami lại không muốn như vậy, nếu như có ai đó dễ thương lại thông minh đến lấy lòng bác ấy thì may ra...." Lăng Mặc tỏ vẻ khó xử liếc U U một cái.
"Papa, đã có ai nói người diễn xuất rất tệ chưa?"
"Khụ, con là người đầu tiên."
"Nếu papa cầu xin con thì con sẽ miễn cưỡng đi, với khuôn mặt dễ thương này, bác ấy sẽ đồng ý thôi." U U hất cằm khoanh tay kiêu ngạo nói.
Mọi người đều nói U U rất giống anh cả về ngoại hình lẫn tính cách nhưng anh đâu có tự tin đến mức mặt dày như thế này.
"Nếu con làm được, chúng ta sẽ chia đều. Thứ hai, bốn, sáu mami ngủ với con. Còn ba, năm, bảy thì ngủ với papa. Chủ nhật cả nhà sẽ ngủ chung, thế nào?"1
"Chốt kèo."
Hai ba con rất nhanh liền đạt được thỏa thuận. Lăng Mặc nhếch môi cười, để U U đi thu phục Lệ Tử Ngôn, cả hai sẽ không bám thấy Thẩm Ninh nữa, vừa hay giúp anh có thêm thời gian ở bên cô.
Bên kia mẹ con Kim gia đang không ngừng lo sợ, vừa phải giấu giếm Kim Nghị, vừa phải nhanh chóng tráo đổi kết quả xét nghiệm ADN. Kim Cẩm Nhi lo lắng đi đi lại lại trong phòng, lòng nóng như lửa đốt.
Một lúc sau Kim phu nhân để ý không có ai mới vào phòng của con gái, trán đã ướt đẫm mồ hôi.
"Mẹ... mẹ, thế nào rồi, có làm được không?"
"Thật may mắn, bệnh viện mà quản gia Lăng gia xét nghiệm lại có người quen của mẹ làm ở đó. Mẹ đã nhờ được người ta rồi, đến lúc đó chỉ cần con diễn đau khổ một chút là được."
Kim Cẩm Nhi vui mừng ra mặt nhưng vẫn cảm thấy chưa yên tâm.
"Liệu có bị lộ không?"
"Ông ấy là bạn cũ của mẹ, chắc sẽ không sao đâu."
"Chỉ có người chết mới có thể giữ kín bí mật. Sau khi xong việc, chúng ta phải thủ tiêu ông ta ngay lập tức."
Cô ta ác độc nói. Chuyện này nếu lộ ra thì Kim gia sẽ gặp hoạ lớn. Còn nếu may mắn trót lọt được thì đúng là ông trời giúp cô ta. Kim phu nhân cũng biết đạo lý đó, bà ta im lặng không nói gì.
3 ngày sau quả gia thông báo đã có kết quả xét nghiệm ADN. Ông nội Lăng mời mọi người tới, Kim Cẩm Nhi vô cùng tự tin dắt theo con trai đi đến Lăng gia. Nhìn Lăng gia rộng lớn sang trọng, cô ta không khỏi vui vẻ mỉm cười, sau này nơi này sẽ là nhà của con trai cô ta.
"Tiểu Kiêu, tương lai của mẹ phải nhờ con chăm sóc đấy. Vào Lăng gia rồi không được quên mẹ đâu."
"Con sẽ vào Lăng gia sao?"
"Đương nhiên. Nghe mẹ nói đây, con là con trai của Lăng Mặc, tương lai con sẽ là người thừa kế của Lăng gia, còn con bé Lăng U U kia, con không cần để ý đến nó. Con chỉ cần biết mẹ và ba con là được." Kim Cầm Nhi chỉnh lại quần áo cho con trai dặn dò.
Lăng Mặc cũng dẫn theo Thẩm Ninh và U U đi đến. Anh muốn xem xem Kim Cẩm Nhi có thể giở trò gì.
Tất cả mọi người đều đã có mặt đầy đủ, ông Kim ngồi đối diện ông nội Lăng không hiểu sao cứ cảm thấy bất an trong lòng nhưng có muốn cản cũng không thể kịp nữa. Quản gia mở tập hồ sơ lấy ra một tờ giấy, nhìn mọi người một lượt mới lên tiếng.
"Theo kết quả xét nghiệm… là quan hệ cha con."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc