"Tôi biết." Lăng Mặc hờ hững nói.
Lâm Triết ngạc nhiên nhìn, bình thường nghe tin này, không phải sẽ kích động phi thẳng tới Lệ gia tìm Thẩm Ninh sao? Lăng Mặc còn có thể bình tĩnh như vậy?
"Phải rồi, chẳng phải hôm qua cậu đến Lệ gia dự tiệc sao, chắc là hai người đã gặp nhau rồi đúng không? Thẩm Ninh đúng là thâm tàng bất lộ, biến mất 5 năm quay lại đã thành một thiên kim tiểu thư."
Lăng Mặc nghe Lâm Triết thao thao bất tuyệt, càng nghe càng thấy đau đầu.
"Nếu không còn chuyện gì nữa thì cậu ra ngoài đi." Lăng Mặc xua tay đuổi Lâm Triết đi.
Anh ta nghĩ Lăng Mặc chắc còn đang nhớ đến Thẩm Ninh, đi ra đến thang máy miệng vẫn không ngừng nói. Sau khi Lâm Triết rời đi, Lăng Mặc cảm giác toàn thân đều ớn lạnh khó chịu, nhịn không được mệt mỏi gục xuống bàn.
Lần thứ hai tỉnh dậy, anh đã nằm trên giường, bên cạnh là Lăng Y cùng Lâm Triết. Thấy Lăng Mặc tỉnh lại, vẻ mặt lo lắng của hai người mới giảm đi, thở phào nhẹ nhõm. Lâm Triết không ngờ anh ta chỉ vừa mới đi khỏi, Lăng Mặc đã sốt đến mê man, nếu không phải Lăng Y đến đây tìm, chắc cũng không phát hiện ra.
"Đừng cử động, cậu còn đang truyền nước đấy".
"Giờ này đã là giờ nào rồi?" Lăng Mặc khẽ nói, phát hiện giọng mình đã khàn đi rất nhiều, cổ họng cũng cảm thấy hơi đau, chắc có lẽ do lúc sáng muốn tỉnh táo nên anh đã uống nước lạnh.
"Đã tối rồi, U U được đón về Lăng gia, em không cần lo, dưỡng bệnh tốt là được. Lớn rồi còn ngủ không đóng cửa sổ, ban đêm nhiệt độ xuống thấp rất dễ bị cảm lạnh." Lăng Y nhỏ giọng trách mắng.
Sức khoẻ của Lăng Mặc bình thường rất tốt, chẳng mấy khi bị ốm, nhất là mấy bệnh nhỏ này. Từ bao giờ lại bất cẩn như vậy?
"Chị nghe nói Thẩm Ninh đã quay lại, rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì?"
Lăng Mặc nhắm mắt lại thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn kể lại mọi chuyện tối hôm qua cho hai người nghe. Lâm Triết nghe đến Thẩm Ninh nói không quen Lăng Mặc thì không khỏi ngạc nhiên, bảo sao lúc sáng anh ta nhắc tới cô, Lăng Mặc lại như vậy.
"Em nghĩ Thẩm Ninh nói vậy vì hận em sao?" Lăng Y nhíu mày hỏi.
"Ngoài lý do đó ra thì còn có thể là gì được."
"Nếu Thẩm Ninh thật sự nói thật thì sao? Có thể là... mất trí nhớ."
Câu nói của Lăng Y giống như thức tỉnh Lăng Mặc. Anh nhớ lại biểu hiện tối hôm qua của cô, đúng là không giống diễn kịch. Chẳng lẽ thật sự là mất trí nhớ sao?
"Thẩm Ninh bị đẩy ngã mới sinh non, không tránh được có thể tổn thương những chỗ khác. Năm đó mọi người vì Thẩm Ninh biến mất mà không để ý đến bệnh án, về sau cũng bận chăm U U nên đã quên mất chuyện này."
"Nói vậy lúc đó người ở lại chờ Thẩm Ninh ngoài phòng phẫu thuật là...."
Ba người nhìn nhau, xem ra Lăng Thiên thật sự đã giấu giếm chuyện gì liên quan đến bệnh tình năm đó của cô rồi.
Lăng Thiên biết tin về Thẩm Ninh, còn chưa kịp vui mừng đã bị ba người đứng trước cửa nhà làm cho sợ hãi. Sắc mặt ai nấy đều không tốt, nhất là anh hai, nhìn anh ta giống như nhìn thấy kẻ thù vậy.
"Cơn gió độc nào đưa mọi người đến đây vậy?" Lăng Thiên miễn cưỡng cười nói.
"Đến hỏi em một số chuyện." Lăng Y đẩy Lăng Thiên ra đi vào trong.
Vừa bước vào đã thấy Lâm Từ đang chễm chệ ngồi đó ăn mì tôm, 4 cặp mắt nhìn nhau, tay cầm đũa của Lâm Từ khẽ run rẩy, nuốt nốt miếng mì trong miệng xuống rồi cười thật tự nhiên.
"Mọi người đến chơi à."
Lâm Triết ôm trán, Lâm gia chỉ còn hy vọng vào mình anh ta thôi. 5 năm liền, cho dù mẹ Lâm có nhiều lần lấy cái chết ra uy hiếp Lâm Từ thì anh ta vẫn nhất quyết không chịu lấy vợ, xách đồ đạc chạy đến nhà Lăng Thiên, cũng không biết làm cách nào khiến Lăng Thiên đồng ý cho anh ta ở lại.
Mọi người ngồi lại trong phòng khách, Lăng Thiên hai tay cầm cốc nước, nhìn ba người một lượt, cảm thấy bầu không khí có chút không bình thường.
"Lăng Thiên." Lăng Mặc lên tiếng phá vỡ không gian im ắng.
"Dạ... có chuyện gì vậy?"
"Bệnh tình năm đó của Thẩm Ninh, em biết rõ đúng không?"
Lăng Thiên lập tức căng thẳng, tay cầm cốc nươc cũng khẽ run nhẹ. Đúng là anh ta biết rất rõ nhưng lại không nói với mọi người. Sau khi chị dâu biến mất, anh ta cũng đã dặn bác sĩ không được tiết lộ thông tin bệnh trạng của cô. Bây giờ Lăng Mặc lại bất ngờ đích thân đến hỏi.
"Chị dâu bị ai đó đẩy ngã, sinh non U U. Bác sĩ nói phần đầu bị thương rất nặng, có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại." Lăng Thiên cúi đầu nói nhỏ.
Quả nhiên đều giống với những gì bọn họ đến bệnh viện tìm hiểu. Lăng Mặc nhíu mày, phần đầu bị thương nặng, có thể cũng vì vậy mà mất trí nhớ. Vậy người đã mang cô đi chính là Lệ Tử Ngôn. Có Lệ gia đằng sau ra tay, bảo sao mọi thông tin của cô đều bị xoá sạch, đến anh cũng không thể tìm ra.
"Em không có ý định giấu mọi người đâu, chỉ là U U vừa mới sinh, em không muốn mọi người lo lắng thêm nữa... nhưng không ngờ chị dâu lại biến mất."
"Cô ấy quay lại rồi." Lăng Mặc thở dài nói.
"Em cũng vừa mới biết chuyện. Chị dâu là đại tiểu thư của Lệ gia."
Lăng Mặc nhíu mày, mặc dù vậy cô cũng đã quên mất tất cả. Nhưng như vậy thì sao chứ, nếu cô đã quên vậy thì anh sẽ theo đuổi cô khiến cô lại một lần nữa thích anh.
Hôm sau U U vừa được Lăng Mặc đưa đến nhà trẻ, bé con còn chưa đi vào đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Nó không suy nghĩ nhiều, chân ngắn lập tức đuổi theo. Lần trước đã bỏ lỡ, lần này nhất định sẽ kịp.
Nhưng đuổi theo được một lúc nó liền mất dấu vết, nhìn lại mới phát hiện bản thân đã bị lạc. U U còn đang nhìn xung quanh, đã có một người đàn ông trung niên khuôn mặt hiền hậu lại gần.
"Cháu bé, bị lạc ba mẹ rồi đúng không?"
"Con mắt nào của ông thấy tôi bị lạc? Ba mẹ tôi đi lạc, tôi đang đi tìm họ." U U cảnh giác lùi lại.
"Ăn nói nhanh nhẹn lắm. Lại đây, ông đưa cháu đi tìm ba mẹ."
Không đợi U U kịp nói, ông ta đã một tay bịt chặt miệng, một tay giữ chặt bé con. Trên đường đông người qua lại cũng chẳng ai để ý đến hai người. Sức lực của một đứa trẻ 5 tuổi sao có thể so với người lớn, U U dễ dàng bị khống chế không thể cử động. Ông ta vừa định lấy khăn tẩm thuốc mê ra, một giọng nói phía sau đã vang lên.
"Này, tính bắt cóc đứa bé đó à?"
Người đàn ông trung niên giật mình quay lại nhìn, cư nhiên là một cô gái xinh đẹp, thấy ông ta cũng không sợ sệt. Thấy người đến, hai mắt U U lập tức sáng lên nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường.
"Cô đừng có mà ăn nói linh tinh, tôi là ba của con bé."
Ông ta nhíu mày nói. Đứa bé này ăn mặc sang trọng lại đáng yêu, cho dù là bán đi hay đòi tiền chuộc đều sẽ kiếm được một khoản tiền lớn. Không thể để con bé trước mặt này phá hỏng được. Chỉ là một đứa con gái yếu đuối trói gà không chặt, ông ta cũng không sợ.
"Bắt cóc thời nay đúng là mặt dày thật đấy. Giữa thanh thiên bạch nhật cũng dám làm việc xấu, đã vậy còn không biết liêm sỉ nữa."
"Tôi đúng là ba của con bé, cô đừng có vu khống."
"Về nhà soi gương lại đi, xấu như ông mà cũng có thể sinh được đứa con gái đáng yêu như này sao?"