"Thẩm Ninh... Thẩm Ninh..."
Lăng Mặc từ từ lại gần, đưa tay chạm nhẹ lên má cô, anh sợ nếu chạm mạnh quá, cô sẽ biến mất như trong giấc mơ vậy. Đến khi bàn tay truyền đến cảm giác mát lạnh trước đây, Lăng Mặc kích động ôm chặt lấy cô vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ cô tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc.
"Đúng là em rồi... đây không phải là mơ...không phải là mơ...." giọng nói của Lăng Mặc ngày càng nhỏ đi lại có chút run rẩy.
"Đau...."
Thẩm Ninh bị anh ôm chặt lấy thì khẽ nhíu mày kêu đau. Người đàn ông này thật là, không thân không quen mà vừa mới gặp đã ôm cô như vậy, nếu để anh trai biết chắc chắn sẽ rất tức giận.
"Thẩm Ninh, em cuối cùng cũng quay lại rồi. Anh rất nhớ em, nhớ em đến phát điên em biết không..." Lăng Mặc nới lỏng tay nhưng vẫn không buông cô ra, ánh mắt sắc bén mọi khi lúc này lại nhiễm nước.
Lúc cô mất tích, anh đã khóc, lúc cô quay trở lại, anh cũng khóc. Lăng Mặc trước giờ chỉ có hai lần duy nhất rơi nước mắt. Nghe những lời nói thì thầm bên tai, trái tim Thẩm Ninh liền mềm nhũn. Cô rõ ràng không biết người đàn ông này nhưng khi anh nói trong lòng lại khẽ run rẩy.1
Là nhận nhầm người sao?
Đợi Lăng Mặc ổn định lại tâm trạng, tay chân Thẩm Ninh đã mỏi nhừ. Cô khẽ động đậy một chút, Lăng Mặc mới sực tỉnh, hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến anh nhất thời không kiểm soát được.
Lăng Mặc buông cô ra, nhìn cô từ đầu đến chân, đến khi cả người Thẩm Ninh cảm thấy không thoải mái mới dịu dàng nói.
"Chúng ta về nhà thôi."
Không cần biết cô vì sao biến mất suốt 5 năm qua, chỉ cần bây giờ cô trở về bên cạnh anh là được.
"Xin lỗi, tôi không quen anh."
"Em nói gì vậy? Chẳng lẽ vẫn giận anh chuyện năm đó sao?" Lăng Mặc bỗng hiểu ra, mỉm cười nắm lấy tay cô: “Anh xin lỗi, về nhà rồi anh sẽ bù đắp tất cả cho em có được không?"
"Anh làm gì vậy, tôi đã nói là không quen anh rồi mà." Thẩm Ninh rút tay ra, tức giận nhìn anh.
"Thẩm Ninh, em đừng đùa nữa. Anh thật sự biết sai rồi."
"Tôi không đùa. Tôi thật sự không quen anh."
"Sao có thể không quen chứ, chúng ta ăn chung ngủ chung, còn có..." Lăng Mặc nhíu mày bước vài bước về phía cô.
"Đừng có nói bậy, chúng ta trước giờ chưa từng xảy ra chuyện gì cả." cô lắc đầu hoang mang lùi lại ra đằng sau.
"Còn có con...."
"Bảo bối, em không sao chứ?"
Lệ Tử Ngôn kịp thời xuất hiện đỡ lấy Thẩm Ninh. Cô sợ hãi nép vào lòng anh ta không nhìn mặt Lăng Mặc.
"Thẩm Ninh...."
"Lăng tiên sinh xin hãy tự trọng. Em gái tôi đã nói không quen anh, chắc anh nhận nhầm người rồi. Ở đây là Lệ gia, tôi sẽ không để ai bắt nạt em gái mình đâu."1
Lệ Tử Ngôn ôm em gái vào lòng, giọng nói 10 phần lạnh lùng, ánh mắt như đang cảnh cáo Lăng Mặc đừng kích động đến Thẩm Ninh nữa. Lệ Tử Ngôn nói xong, cũng không nhìn tiếp khuôn mặt thất thần của Lăng Mặc, đưa Thẩm Ninh rời đi.
Lăng Mặc đưa tay ra muốn níu cô lại nhưng nhớ đến câu nói của cô, tay giơ giữa không trung lại buông xuống. Anh chết lặng đứng đó nhìn cô từng bước rời xa mình. Rõ ràng.... rõ ràng hai người họ là vợ chồng, tại sao cô lại phủ nhận không quen anh chứ. Chẳng lẽ cô hận anh tới mức hối hận năm đó đã quen anh sao? Nên bây giờ mới như vậy. Chỉ vừa mới gặp lại thôi, nỗi nhớ nhung còn chưa vơi đi được, lại thêm một nỗi đau khác. Giống như vết thương chưa lành đã phải chịu thêm một vết thương nữa nặng hơn, hai vết thương đó chồng lên nhau, đau đến tận tâm can.
"Thẩm Ninh... em quên anh rồi, vậy con của chúng ta phải làm sao đây..." Lăng Mặc lặng lẽ nhặt điện thoại lên, màn hình bỗng sáng lên, hiển thị ảnh nền là U U lúc 3 tháng tuổi đang cười thật tươi bên cạnh ảnh của cô.
"Ít nhất cô ấy cũng đã trở lại." anh cười buồn một tiếng, lau đi giọt nước mắt sắp rơi. Chỉ cần có thể nhìn thấy cô, anh nguyện đứng từ xa mà không lại gần.
Lệ Tử Ngôn đưa Thẩm Ninh về phòng, cô vẫn còn hoảng sợ chuyện vừa nãy. Người đàn ông đó giống như một hạt mầm cắm rễ trong lòng cô vậy, chỉ vừa mới gặp cũng có thể khiến cô hoảng hốt.
"Bảo bối, em không sao chứ?" Lệ Tử Ngôn đặt em gái ngồi xuống giường, ân cần hỏi thăm.
"Em... không sao." Thẩm Ninh lắc đầu, cảm thấy cả người đều mất sức, cực kỳ mệt mỏi.
Nhìn em gái như vậy, Lệ Tử Ngôn chỉ có thể khẽ thở dài. Anh ta biết chuyện này sớm muộn rồi cũng sẽ xảy ra, chỉ là không ngờ Lăng Mặc lại kích động như vậy, khiến Thẩm Ninh nhất thời hoang mang hoảng sợ.
Phải rồi, cũng đã 5 năm rồi, Lăng Mặc vẫn độc thân chính tỏ vẫn còn đang đợi Thẩm Ninh. Thấy được cô đương nhiên phải kích động.
"Ngoan, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai sẽ đỡ hơn." anh ta xoa nhẹ đầu em gái, quay người muốn rời đi. Lúc này anh ta cũng không biết nên an ủi cô như thế nào.
Nhưng chân vừa động, Thẩm Ninh đã túm lấy tay anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì sợ khẽ ngẩng lên nhìn.
"Người đàn ông đó... là ai vậy?" giọng Thẩm Ninh vẫn còn chút run rẩy. Chỉ cần nhìn thấy đôi mắt đó, nghe thấy giọng nói đó, được anh ôm vào lòng, cô bỗng thấy đau lòng đến kỳ lạ.
Lệ Tử Ngôn im lặng nhìn em gái, Thẩm Ninh vốn dĩ đã quên Lăng Mặc rồi, lại vì lần này mà một lần nữa để tâm tới. Nhưng Lệ Tử Ngôn anh ta cũng không thể giấu giếm mà cũng không muốn giấu giếm.
"Đó là Lăng gia Lăng Mặc."
Nghe đến cái tên này, Thẩm Ninh cúi đầu buông tay xuống.
"Em nghỉ ngơi sớm đi."
Thẩm Ninh không trả lời, lúc này mới ngoan ngoãn nằm xuống giường. Lệ Tử Ngôn đi ra đến cửa, quay lại nhìn thêm một cái rồi mới đóng cửa rời đi. Thẩm Ninh co người nhắm mắt lại, hình ảnh người đàn ông mặc vest đen lại hiện lên.
Lăng Mặc… sao?
Sau khi về đến nhà, bên trong đều là một mảng tối đen, căn nhà lúc này bỗng trở nên lạnh lẽo u ám. Lăng Mặc cũng không bật đèn, nương theo ánh trăng đi vào trong phòng. Anh mệt mỏi ngã ra giường, vừa nhắm mắt lại, hình ảnh cô hoảng sợ nói không quen anh lại hiện lên. Lăng Mặc mở mắt, sắc mặt có chút buồn bã.
Lúc này một cơn gió theo cửa sổ thổi vào trong phòng làm bay chiếc treo bên ngoài tấm ảnh lớn nhất. Lăng Mặc ngồi dậy nhìn nó, càng nhìn càng cảm thấy đau lòng.
Thẩm Ninh… hận anh đến vậy sao?
Sáng hôm sau, Lăng Mặc mệt mỏi không muốn dậy, anh nhìn điện thoại, đã sắp đến giờ phải đưa U U đến nhà trẻ. Anh ngồi dậy xoa xoa thái dương, cuối cùng vẫn thay đồ đưa con gái đi học.
"Papa không được khỏe sao?" U U thấy sắc mặt anh không tốt, trước khi xuống xe liền quay sang hỏi.
"Ba không sao, chỉ hơi mệt chút thôi."
"Nếu papa mệt, U U có thể thay papa ký hợp đồng."
Lăng Mặc một tay che mặt, một tay xua xua U U ra ngoài. Con bé này thật là, còn chưa lớn đã muốn thế chỗ anh rồi sao. Chữ nó còn chưa thạo, đã muốn thay anh ký hợp đồng.
Mọi người trong Hoàng Đằng thấy Lăng Mặc vác khuôn mặt u ám đi đến thì ai nấy đều lo sợ, chẳng may làm sai chuyện gì, chỉ còn nước quả mướp khăn gói cuốn xéo khỏi đây.
Vừa ngồi xuống bàn làm việc, nhìn chồng tài liệu chất cao như núi, Lăng Mặc cảm thấy không còn chút sức lực làm việc. Chẳng lẽ hôm qua mở cửa sổ ngủ, bị cảm lạnh ốm rồi?
"Lăng Mặc... Lăng Mặc, cậu biết tin gì chưa?" Lâm Triết gấp gáp tới thở không ra hơi, thang máy chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng anh ta.
"Tin gì?" Lăng Mặc cũng không quan tâm, tuỳ tiện hỏi.
"Là Thẩm Ninh.... Thẩm Ninh đã quay trở về rồi, còn trở thành đại tiểu thư của Lệ gia."