"Cảm ơn mọi người đã đến dự sinh nhật con trai tôi. Hôm nay tôi cũng muốn giới thiệu con gái của mình, con bé là đại tiểu thư của Lệ gia Lệ Thẩm Ninh." Lệ gia chủ đứng trên bục phát biểu.
Lệ Tử Ngôn cầm tay em gái đi ra trước ánh mắt ngạc nhiên của những người bên dưới. Thẩm Ninh xinh đẹp trong một chiếc váy xoè ba lớp màu xanh lam nhạt, phần trên được thiết kế thêm một lớp áo choàng bằng ren hoa vô cùng tinh tế khiến Thẩm Ninh vốn đã xinh đẹp lại càng thêm phần quyến rũ.
Nhìn một nhà 4 người đều đứng trên bục, Lệ Tiểu Băng lại bị bỏ rơi một mình ở bên dưới. Cô ta nắm chặt tay nghiến răng căm hận nhìn Thẩm Ninh.
5 năm trước, lúc cô ta cứ ngỡ Lệ gia sẽ chỉ có mình cô ta là tiểu thư thì Lệ Tử Ngôn lại đưa Thẩm Ninh về, còn nói cô là con gái ruột của ba mẹ. Ba đầu mọi người không tin nhưng sau khi kiểm tra ADN, vợ chồng Lệ gia chủ mới hoàn toàn tin tưởng Thẩm Ninh chính là con gái thất lạc của mình năm xưa. Lệ Tiểu Băng bỗng chốc bị lu mờ, mọi tâm tư của ba mẹ đều đặt lên người Thẩm Ninh đang hôn mê. Cứ nghĩ cô sẽ nằm im như thế mãi mãi nhưng 2 tháng sau, Thẩm Ninh bất ngờ tỉnh lại, ánh mắt của mọi người đều dồn vào vị tiểu thư chân chính này của Lệ gia.
Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao đã mất tích hai mươi mấy năm rồi còn quay trở lại chứ? Mọi cố gắng của cô ta bỗng chốc đều bị huỷ hoại. Mặc dù ba mẹ nói sẽ không phân biệt đối xử nhưng ai cũng có thể nhìn ra, từ khi Thẩm Ninh xuất hiện, ba mẹ đã không còn quan tâm cô ta nữa.
"Thẩm Ninh.... đúng là cô ta...." tay cầm ly của Kim Cẩm Nhi khẽ run rẩy. Cô ta mở to mắt nhìn người trên bục, sao Thẩm Ninh có thể là tiểu thư của Lệ gia chứ? Nếu như vậy, chuyện Lăng Mặc nhận Tiểu Kiêu lại càng khó hơn lên trời. Lệ gia về mọi mặt đều hơn hẳn Kim gia.
Không riêng gì Kim Cẩm Nhi, Cố Tinh Trần bên này cũng không giữ nổi bình tĩnh. Anh ta tiến dần lên phía trước, cố gắng nhìn thật kỹ người trước mặt, chỉ sợ bản thân nhìn nhầm. Nhưng nụ cười kia sớm đã khắc sâu vào trong lòng anh ta, người này chính là Thẩm Ninh mà anh ta tìm kiếm bấy lâu nay. Không ngờ biến mất 5 năm, lúc quay lại cô đã trở thành một thiên kim tiểu thư nhà giàu.
Cố Tinh Trần nhìn xung quanh không thấy Lăng Mặc đâu thì nhíu mày. Lúc Thẩm Ninh xuất hiện, anh lại không có mặt ở đây.
"Đại tiểu thư đúng là xinh đẹp giống phu nhân."
"Chúc mừng chúc mừng, cuối cùng Lệ gia cũng đã tìm được tiểu thư chân chính rồi."
Những người có địa vị không cao liên tục lại gần nịnh bợ, Thẩm Ninh đứng bên cạnh Lệ Tử Ngôn chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt lại có chút kiêu ngạo của tiểu thư một gia tộc lớn nên có.
"Anh hai, chúc mừng anh.... và cả chị nữa." Lệ Tiểu Băng giơ ly rượu lên cười nói.
Lệ Tử Ngôn không muốn để ý tới cô ta, định đưa cô đi chỗ khác. Thẩm Ninh vỗ vỗ nhẹ tay anh ta, nhắc nhẹ anh ta ba mẹ vẫn đang nhìn, khách cũng vẫn còn ở đây. Lệ Tử Ngôn không tiện làm xấu mặt cô ta, miễn cưỡng cười một cái.
"Cái váy này của chị là...." lúc này Lệ Tiểu Băng mới để ý đến chiếc váy Thẩm Ninh đang mặc. Đây chẳng phải là chiếc váy hôm trước cô ta muốn mà không được sao? Nhân viên còn nói nó đã thuộc về người khác, không ngờ người đó lại là Thẩm Ninh.
Chiếc váy này vừa vặn khoe được vòng eo nhỏ nhắn và đôi chân dài trắng mịn của cô. Lệ Tiểu Băng càng nhìn càng tức nhưng bên ngoài chỉ có thể tươi cười.
"Là anh hai đặt thiết kế riêng cho chị."
"Anh hai thật tốt với chị."
"Anh hai đều tốt với cả hai chúng ta." Thẩm Ninh khoác tay Lệ Tử Ngôn mỉm cười nói.
Người nói vô tình người nghe hữu ý, câu này vào tai Lệ Tiểu Băng lại như đang mỉa mai cô ta không biết thân biết phận, lại muốn trèo cao. Lệ Tử Ngôn mà đối tốt với cô ta sao? Chỉ sợ hơn 20 năm sống chung cũng không bằng Thẩm Ninh mới nhận lại.
"Tiểu Ninh...." Cố Tinh Trần vẫn là không nhịn được đi đến trước mặt cô.
"Tiểu Trần?" Thẩm Ninh ngạc nhiên, buông tay anh trai đi tới bên cạnh Cố Tinh Trần: "Lâu quá không gặp, anh có khoẻ không?"
"Anh vẫn ổn. Tiểu Ninh, mấy năm qua em vẫn luôn ở Lệ gia sao?"
"Đúng vậy, em bị tai nạn nên vẫn luôn ở Lệ gia, hôm trước vừa mới về nước thôi."
Cố Tinh Trần cảm thấy lời nói của cô có phần kỳ lạ nhưng nhất thời không nghĩ ra được kỳ lạ chỗ nào. Sau khi tỉnh lại, đáng lẽ cô phải muốn về nước ngay chứ, chẳng lẽ cô không lo cho U U và Lăng Mặc sao?
"Em không liên lạc với Lăng M...."
"Bảo bối, ba mẹ kêu chúng ta kìa." Lệ Tử Ngôn đi đến ngắt lời, liếc Cố Tinh Trần một cái rồi nắm tay em gái rời đi.
Thẩm Ninh mỉm cười vẫy tay với anh ta một cái, để lại Cố Tinh Trần một mình đứng đó suy nghĩ không thông. Sao anh ta cứ cảm thấy Thẩm Ninh có gì đó rất lạ, đúng là Thẩm Ninh nhưng lại không giống như trước đây. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
"Cô gái tên Thẩm Ninh đó là đại tiểu thư chân chính của Lệ gia thật sao?"
Kim Cẩm Nhi kéo Lệ Tiểu Băng ra một góc khuất nhíu mày hỏi, hiển nhiên cô ta vẫn không dám tin điều đó là sự thật.
"Là chị gái của em thật đấy." Lệ Tiểu Băng gật gật đầu: "Có chuyện gì sao?"
"À không... chị chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên thôi." Kim Cẩm Nhi lấp liếm nói, sợ Lệ Tiểu Băng nghi ngờ thêm liền kêu cô ta mau chóng quay lại bữa tiệc.
Thẩm Ninh quay về rồi, Tiểu Kiêu muốn nhận ba khó lại càng thêm khó. Về nhà cô ta cần phải bàn bạc kỹ hơn với mẹ bởi vì cô ta biết rất rõ đứa trẻ này là con của ai.
Bữa tiệc ồn ào náo nhiệt nhưng không thể khiến Thẩm Ninh cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn có chút không thoải mái. Đám người này nhìn cô như sói đói, chỉ sợ nịnh cô chưa đủ khiến Thẩm Ninh vừa ngột ngạt vừa khó chịu.
Lệ Tử Ngôn nhìn em gái đi hướng ra vườn thì cũng không để ý lắm. Anh ta biết Thẩm Ninh trước giờ không thích những bữa tiệc như này, để cô ra ngoài hít thở chút không khí cũng được, lại không biết rằng Lăng Mặc cũng đang ở đó.
"Papa, muộn như vậy rồi còn chưa muốn về sao?" U U gọi điện tới, giọng điệu hờn dỗi.
"Ngoan, ba chuẩn bị về rồi đây. Nhớ vệ sinh cá nhân rồi mới được đi ngủ đấy."
"U U đã làm xong mấy việc đó rồi."
"Con ngoan ngoãn đi ngủ trước đi, ba sẽ về nhanh thôi."
Lăng Mặc dặn dò xong mới yến tâm tắt máy. Những bữa tiệc nhạt nhẽo như này, anh hoàn toàn không có hứng thú, đồng ý đến cũng chỉ là nể mặt Lệ gia mà thôi. Trong đó quá ồn ào còn không bằng ở ngoài này một mình yên tĩnh, lại còn có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của những bông hoa.
Con gái nhớ anh rồi, có lẽ cũng đã đến lúc về nhà.
"Ai ở đó?"
Bỗng lùm cây phía sau có tiếng động, Lăng Mặc nhíu mày nhìn qua. Ở trong Lệ gia vậy mà lại có kẻ dám rình rập anh sao?
"Xin lỗi... tôi không cố tình nghe lén anh nói chuyện đâu." giọng nói quen thuộc khẽ vang lên.
Lăng Mặc mở to mắt không dám tin nhìn người sau lùm cây đi ra, điện thoại trên tay cũng run rẩy rơi xuống đất. Khuôn mặt này suốt 5 năm qua anh đã nằm mơ không biết bao nhiêu lần.
"Thẩm Ninh?"
"Xin lỗi, chúng ta quen nhau sao?"