“Cố Tinh Trần, sao cậu lại ở đây?"
"Tôi đến đón con gái nuôi đi chơi."
Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Mặc hừ một tiếng giành lại U U ôm vào lòng. Cố Tinh Trần này cứ không có việc gì là lại chạy đến đây bám lấy U U, tính lấy con gái anh sao?
"Tôi nói trước, cậu không có cửa làm con rể tôi đâu." Lăng Mặc nhíu mày nói.1
"Cậu nói linh tinh cái gì vậy." Cố Tinh Trần không để ý tới Lăng Mặc nữa, quay sang cười với U U: "Con muốn đi chơi ở đâu, ba nuôi dẫn con đi."
U U suy nghĩ một chút hai mắt liền lập tức sáng lên. Hôm nay đám trẻ ở trong lớp học có nói đến một nơi, nó cũng muốn đến đó.
Chỉ mười mấy phút sau, ba người đã yên vị trên ghế trong một quán kem mới mở. Nhân viên thấy là hai người đàn ông và một trẻ nhỏ thì khẽ nói nhỏ vào tai nhau, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười.1
"Xin hỏi quý khách muốn chọn loại kem nào?" một nhân viên đi đến đặt menu xuống nhiệt tình giới thiệu: "Cửa hàng chúng tôi mới khai trương, có rất nhiều loại kem ngon. Đặc biệt còn có kem tình nhân dành cho các cặp đôi. Hai vị có muốn gọi không?"1
Lăng Mặc và Cố Tinh Trần đều dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn đối phương, đồng thanh nói "không".
"Cho 2 ly kem tình nhân." giọng nói non nớt bỗng nhiên vang lên.
"U U, con gọi kem tình nhân làm gì?" Lăng Mặc nhíu mày hỏi.
"Con đến đây vì nó mà."
2 ly kem tình nhân được mang lên, tất cả mọi người trong cửa hàng đều thì thầm to nhỏ. Cố Tinh Trần ho khan hai tiếng, cảm thấy không được tự nhiên. Phải đến khi Lăng Mặc không chịu được ánh mắt soi mói của bọn họ nữa liền trừng mắt quay sang nhìn, bọn họ mới vội cúi đầu im lặng.
Lăng Mặc cùng U U ăn chung một ly, lại để Cố Tinh Trần ăn một mình 1 ly khiến anh ta cảm thấy bản thân bị hắt hủi. Không phải là kem tình nhân sao, sao anh ta lại phải ăn một mình chứ.
Sau khi ăn kem xong, Lăng Mặc tiện thể đưa con gái đi ăn tối luôn ở ngoài. Cố Tinh Trần đương nhiên vẫn sống chết bám theo bằng được.
Nhà hàng sang trọng, phục vụ chu đáo, U U giống Lăng Mặc không hề kén ăn, ăn vô cùng ngon miệng. Được một lúc thì bé con nói muốn vào nhà vệ sinh sau đó chân ngắn nhanh chóng chạy đi.
Cố Tinh Trần đặt đũa xuống, trầm ngâm một chút rồi nhìn thẳng vào Lăng Mặc.
"Sắp tới là sinh nhật của Lệ Tử Ngôn, nghe nói anh đã đồng ý đến?"
"Đúng vậy."
"Lệ gia là một gia tộc lớn, Lệ Tiểu Băng là con nuôi cũng coi như là có thân phận nhưng cô ta không phải dạng người tốt. Lăng Mặc, cô ta không hợp với U U đâu."
Tay cầm đũa thoáng khựng lại, Lăng Mặc gắp một miếng thịt bỏ vào bát, lại không ăn. Anh ngẩng đầu nhìn Cố Tinh Trần, hiển nhiên hiểu anh ta muốn ám chỉ điều gì.
"U U sẽ không bao giờ có mẹ kế."
Nếu Thẩm Ninh cả đời này không quay lại, anh sẽ thay cô vừa làm ba vừa làm mẹ chăm sóc U U.
"Tiểu Ninh đúng là không nhìn sai người."
Thấy Lăng Mặc nặng tình với Thẩm Ninh như vậy, Cố Tinh Trần chỉ biết cười buồn một tiếng. Bây giờ thì anh ta đã hiểu tại sao cô lại chọn Lăng Mặc rồi, tình cảm con người vốn dĩ là thứ dễ thay đổi nhưng vẫn có những người sẵn sàng dành cả một đời chung thuỷ chờ đợi. Chăm sóc thật tốt cho U U để con bé có thể sống hạnh phúc có lẽ là việc duy nhất anh ta có thể làm giúp Thẩm Ninh.
Lăng Mặc nhìn Cố Tinh Trần, anh ta cũng là kiểu người cố chấp, chỉ sợ đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ hy vọng với Thẩm Ninh.
Bên kia, U U sau khi rửa tay xong liền vui vẻ quay lại phòng nhưng một bóng dáng quen thuộc đã khiến bé con dừng lại. Dáng người, khuôn mặt, nụ cười, và cả đôi mắt nữa, chân nhỏ vội vàng đuổi theo người đó ra đến tận ngoài cửa nhưng người đó sớm đã lên xe đi mất.
"U U, con sao vậy?" thấy con gái thất thần quay lại, anh khẽ hỏi.
U U lắc đầu, tiếp tục sự nghiệp ăn uống của bản thân. Lăng Mặc thấy vậy cũng không quá để ý. Vừa về đến nhà, U U đã ngay lập tức chạy vào phòng, cầm lấy tấm ảnh đặt trên tủ đầu giường xuống ngắm nghía, đúng là không thể nào sai được. U U nở một nụ cười tươi ôm chặt lấy tấm ảnh vào lòng ngã nằm xuống giường. Là người đó, người đó cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Sáng sớm Kim gia đã bị một tiếng hét làm cho ồn ào gà chó không yên. Là con trai cưng của Kim Cẩm Nhi, nó muốn ăn bánh kem nhưng trong nhà đã hết chưa kịp mua.
"Tiểu Kiêu, con hét cái gì vậy hả?" Kim Cẩm Nhi từ trên lầu đi xuống nhíu mày nhìn con trai.
"Con muốn ăn bánh kem."
"Tiểu thư, bánh kem cậu chủ hay ăn đã hết mất rồi...." người hầu toát mồ hôi nói.
"Vậy còn đứng đó làm gì, còn không mau đi mua đi, định để con trai tôi chết đói sao?" cô ta bực dọc lớn tiếng quát mắng.
"Vâng... vâng..."
Kim Cẩm Nhi lại gần, thấy trên bàn có đĩa bánh khác thì mỉm cười cưng chiều, lấy một miếng nhỏ đưa đến trước miệng con trai.
"Bảo bối của mẹ, con ăn tạm cái bánh này trước đã, chút nữa có bánh mới rồi ăn sau có được không?"
"Hứ, con không thích." Tiểu Kiêu hất tay hất luôn cả chiếc thìa trên tay Kim Cẩm Nhi.
Cô ta cũng không giận, ngược lại còn quay sang trách phạt người làm trong bếp. Biết rõ bánh của Tiểu Kiêu hết còn không đi mua trước.
"Cẩm Nhi, con làm như vậy là dạy hư Tiểu Kiêu đấy." ông Kim vừa tản bộ bên ngoài về nhíu mày nói.
"Ông nội, Tiểu Kiêu là bảo bối của con, làm sao có thể hư được."
"Đúng vậy, ba đừng có lo. Trong người thằng bé chảy dòng máu nhà họ Lăng, sau này tương lai nhất định sẽ rất tốt đẹp." Kim phu nhân cũng đi đến bênh vực cháu ngoại.1
Ông Kim lắc đầu đi ra ngoài phòng khách. Tiểu Kiêu có phải con của Lăng Mặc hay không còn chưa rõ, cho dù có thật sự là con của Lăng Mặc thì cũng chưa chắc đã được chấp nhận. Lại thêm tính cách kiêu ngạo, từ nhỏ đã bị Kim Cẩm Nhi cưng chiều thành thói quen.
Bà Kim liếc ba chồng một cái, quay sang Tiểu Kiêu liền lập tức cười tươi như hoa, xoa xoa đầu nó.
"Tiểu Kiêu, cháu có muốn gặp ba cháu không?"
"Ba của cháu sao? Có giàu như nhà mình không?"
"Tất nhiên là có rồi...."
"Mẹ...." Kim Cẩm Nhi kéo bà Kim sang một bên thì thầm to nhỏ.
"Sao mẹ lại hỏi Tiểu Kiêu như thế. Con chưa sẵn sàng...."
"Thẩm Ninh sinh được mỗi đứa con gái cho Lăng Mặc thì biến mất 5 năm. Bây giờ chính là thời cơ của con, nếu để Tiểu Kiêu nhận ba thì nó chính là người thừa kế tiếp theo của Lăng gia." Kim phu nhân nhíu mày nói. Thời điểm tốt như vậy, nếu vì do dự mà để vụt mất thì chính là ngu ngốc.
"Nhưng mà...."
"Bây giờ địa vị của con đã khác trước rất nhiều. Không phải ở bên kia, con quen được tiểu thư tập đoàn Lệ thị sao? Hơn nữa con bây giờ còn là mẹ đứa nhỏ của Lăng Mặc thì sao phải lo lắng chứ. Có Tiểu Kiêu ở đây, Lăng Mặc không thể không chịu trách nhiệm, mà gia chủ Lăng gia cũng sẽ không để con cháu mình lưu lạc bên ngoài đâu. Yên tâm."
Kim phu nhân vỗ vai con gái mình trấn an. Có Tiểu Kiêu, tương lai của Kim gia nhất định sẽ trở nên tốt đẹp. Càng nghĩ Kim phu nhân càng cảm thấy vui vẻ, nhìn cháu ngoại lại càng thuận mắt hơn.
"Vậy chúng ta chốt ngày đến Lăng gia gặp ba cháu nhé."