Bà Xã, Anh Ở Đây! - Chương 62

Tác giả: Khang Pom

Mẹ Tiểu Bảo xin lỗi không được lại chạy đi tìm Lục Vũ cầu xin giúp đỡ. Nếu thật sự bị triệu tập ra tòa, cô ta có thuê luật sư cũng không ai dám đồng ý đối đầu với Lăng Mặc, đến lúc đó cô ta chỉ còn nước vào tù.
"Không phải kêu chị đi xin lỗi con bé kia sao?" Lục Vũ uống ngụm cafe.
"Chị đã xin lỗi Lăng Mặc nhưng anh ta không đồng ý tha thứ."
"Hừ, chị xin lỗi anh ta thì có ích gì, cái quan trọng là con bé kia kìa. Trước khi bị toà triệu tập, chị hãy xin lỗi con bé đi." anh ta cười nhạt.
"Chị...."
Cô ta cắn chặt môi dưới. Lục Vũ nói đúng, bây giờ chỉ còn cách đó thôi. Con bé đó tha cho cô, đương nhiên Lăng Mặc cũng sẽ không tiếp tục kiện nữa.
Lục Vũ nhìn chị họ rời đi, ánh mắt lập tức thay đổi. Chỉ vì cô ta mà Lục thị tổn thất một khoản lớn, nhưng cô ta lại là người thân, làm Lăng Mặc nguôi giận được cũng giúp cho Lục thị dễ thở hơn.
Hôm sau Lăng Mặc nhận được thiệp mời dự tiệc sinh nhật của Lệ thiếu Lệ Tử Ngôn thì vô cùng ngạc nhiên. Anh ta đột nhiên biến mất lúc Thẩm Ninh đang mang thai, mấy năm qua cũng không về nước lấy một lần, vậy mà lần này còn tổ chức sinh nhật ở đây?
"Lệ Tiểu Băng, em gái anh ta cũng về đây, có lẽ Lệ Tử Ngôn muốn tiếp quản Lệ thị trong nước chăng?" Lâm Triết nói ra suy đoán của mình.
"Còn có chuyện hoang đường như vậy sao?" Lăng Mặc cười nhạt một tiếng.
Lệ gia không giống Lăng gia, mặc dù cả hai đều là gia tộc lớn nhưng Lăng gia cắm rễ ở trong nước đã lâu, sản nghiệp hầu hết đều ở trong nước, ngay cả nhà chính Lăng gia cũng ở ngoại thành thành phố. Lệ gia lại không như vậy, từ sớm đã chuyển sang nước ngoài, Lệ thị bên đó phát triển vô cùng mạnh, nhà chính cũng ở bên đó, tại sao người thừa kế độc nhất như Lệ Tử Ngôn lại phải về nước để tiếp quản một Lệ thị nhỏ nhoi này? Ranh ma như Lệ Tử Ngôn, nhất định là có uẩn khúc.
"Nghe nói Lệ gia đã tìm lại con gái ruột mất tích hai mấy năm, hay là liên quan đến chuyện đó?"
"Chuyện của Lệ gia không liên quan đến chúng ta, chỉ riêng một Lệ Tiểu Băng đã khiến tôi khó chịu rồi."
Lâm Triết định nói gì đó nhưng lại thôi. Lệ Tiểu Băng có thể chạm được vào người Lăng Mặc, cũng coi như là kỳ tích. Là bạn thân, anh ta cũng muốn Lăng Mặc có cuộc sống mới của riêng mình nhưng Thẩm Ninh, U U sớm đã chiếm hết trái tim của Lăng Mặc.
Nhắc đến Lệ Tiểu Băng, cô ta sau khi biết tin Lăng Mặc sẽ tới dự sinh nhật anh trai thì vui vẻ không thôi, cả ngày nói cười, tâm trạng vô cùng tốt.
"Hôm đó Lăng Mặc sẽ tới, phải để anh ấy biết mình xinh đẹp như thế nào." Lệ Tiểu Băng lẩm bẩm.
Cô ta mở tủ đồ, nhìn trái nhìn phải liền đóng lại. Chẳng phải nhà thiết kế riêng của Lệ gia mới thiết kế ra một bộ váy mới sao? Nghĩ là làm, Lệ Tiểu Băng ngay lập tức đến một cửa hàng sang trọng. Cửa hàng này mặc dù nằm giữa trung tâm thành phố đông người qua lại nhưng bên trong lại chẳng có mấy người. Giá tiền cho một món đồ ở đây quá cao, người bình thường căn bản không thể mua nổi.
Thấy người đến Lệ Tiểu Băng, nhân viên vội vàng đi ra nghênh tiếp. Mặc dù chỉ là con nuôi nhưng địa vị của cô ta trong Lệ gia cũng không phải thấp, nhân viên càng không dám sơ suất.
"Mẫu thiết kế mới đâu, đưa ra đây cho tôi xem." vừa ngồi xuống, Lệ Tiểu Băng đã đi thẳng vào vấn đề.
"Vâng."
Một lúc sau, nhân viên liền đem ra một chiếc váy được thiết kế vô cùng xinh đẹp lại sang trọng. Đây là thiết kế mới nhất ở đây, cũng chỉ có duy nhất một cái.
Mấy người nhà giàu nhìn thấy thì suýt xoa khen không ngớt lời, chỉ có điều bọn họ biết bản thân không mua nổi chiếc váy độc nhất này. Lệ Tiểu Băng vừa nhìn liền lập tức thích chiếc váy này, nhưng nhìn đến vòng eo nhỏ nhắn của chiếc váy thì hơi nhíu mày.
"Sửa phần eo rộng ra một chút cho tôi, 4 ngày sau tôi đến lấy."
Những người khác nghe Lệ Tiểu Băng nói vậy thì vô cùng ngưỡng mộ. Cửa hàng của Lệ gia, thân là tiểu thư cô ta muốn bất cứ món đồ nào trong này đều có thể lấy đi.
"Đây là mẫu váy được thiết kế riêng cho một người, xin tiểu thư hãy chọn chiếc váy khác." nhân viên nhẹ nhàng nói.
"Cô nói cái gì?"
"Chiếc váy này đã có chủ, xin tiểu thư hãy chọn chiếc khác."
Cô ta nhíu mày, là ai có thể bỏ ra số tiền lớn để thuê người của Lệ gia thiết kế riêng bộ váy này chứ?
"Ở đây còn rất nhiều mẫu khác cũng rất đẹp, tiểu thư có thể chọn"
Thấy còn nhiều người ở đây, Lệ Tiểu Băng cũng không muốn làm mất hình tượng tốt đẹp mà bản thân xây dựng bấy lâu, chỉ có thể nén cảm giác khó chịu chọn chiếc váy khác, thế nhưng ánh mắt cô ta vẫn cứ dán vào chiếc váy xinh đẹp kia.
Ông nội Lăng gọi điện tới, nói muốn Lăng Mặc dẫn U U đến Lăng gia chơi. Hồi còn nhỏ U U ở đây, ngày nào cũng có thể chơi với chắt. Nhưng khi U U được 1 tuổi hơn, Lăng Mặc liền đưa con gái về nhà, khiến ông nội Lăng mỗi lần nhớ đều phải gọi điện nói khản cả tiếng.
"Cô giáo, cô giáo... tôi là mẹ của Tiểu Bảo, cô cũng biết tôi mà. Tôi chỉ muốn gặp riêng U U một chút thôi, chỉ một chút thôi mà."
"Mẹ của Tiểu Bảo, chuyện này tôi không thể đồng ý được. Chị có thể dẫn Tiểu Bảo đi nhưng U U thì không được." cô giáo nhíu mày nói.
Dạo này đúng là kỳ lạ, hôm trước thì có người lạ đến muốn đón U U đi, hôm nay lại đến lượt mẹ của Tiểu Bảo. Hai người này từng xảy ra tranh chấp, nếu cô ta đồng ý, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao mà gánh được. Hơn nữa phụ huynh của U U cũng rất đáng sợ, cô ta không dám làm trái luật.
"Tôi chỉ muốn xin lỗi con bé thôi, không có ý gì khác."
"Nhưng..."
"Hay là gặp ở ngay đây cũng được. Trước mặt cô thì có thể an tâm rồi chứ. Tôi xin cô đấy." mẹ Tiểu Bảo khẩn cầu, bộ dạng trông vô cùng khổ sở.
"Thôi được rồi."
Cô giáo cũng thấy mủi lòng, để mẹ Tiểu Bảo gặp U U ngay tại đây. Như vậy cô ta cũng cảm thấy yên tâm. U U nhìn người phụ nữ trước mặt, hoàn toàn không có ý định tiếp chuyện với cô ta. Ánh mắt bé con bình tĩnh đến mức khiến người đối diện cũng phải cảm thấy ngạc nhiên.
"U U, trước đây là con trai cô sai, cô thay mặt nó xin lỗi cháu có được không? Hai đứa đều là bạn cùng lớp, cháu lại xinh xắn đáng yêu như vậy, Tiểu Bảo thấy thích cũng là điều bình thường. Cháu về nói với ba, đừng kiện cô nữa được không?" mẹ Tiểu Bảo ngồi xuống nhỏ nhẹ nói.
Khuôn mặt vô cảm của U U vẫn không thay đổi. Nghĩ nó là con nít, nịnh một chút liền có thể giải quyết xong mọi chuyện sao? Đúng là suy nghĩ nông cạn.
"Cháu muốn thứ gì, cô đều có thể cho cháu. Chỉ cần cháu nói với ba không kiện cô nữa, có được không?"
"....."
"U U, có được không? Sao cháu không trả lời cô?"
"....."
Thấy U U không chịu trả lời mình, cô ta dần mất kiên nhẫn. Con nhỏ này, xem ra còn kiêu ngạo hơn cả cô ta. U U khinh khỉnh liếc qua một cái, định đi vào trong lại bị cô ta tóm lấy cổ tay giữ chặt lại.
"Con nhỏ hỗn láo này, mày câm sao? Tao hỏi mà mày không trả lời, đến mày cũng coi thường tao đúng không?"
Cô ta hết kiên nhẫn, cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh mà lớn tiếng mắng chửi. Cổ tay U U bị cô ta nắm chặt khiến bé con đau đớn, muốn rút tay ra nhưng không thể.
"Mày chỉ là một đứa con nít miệng còn hôi sữa mà cũng dám khinh thường tao à. Tao đánh chết mày."
Bàn tay giơ lên vừa định hạ xuống đã bị ai đó từ đằng sau giữ chặt lấy, giọng nói trầm trầm lạnh lẽo vang lên.
"Cô định làm gì con gái tôi?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc