"Bỉm này mặc như thế nào?"
"Phải quấn cái này sao?"
"Con bé lại ị đùn rồi, làm sao bây giờ?"
"....."
Không để người khác giúp đỡ, Lăng Mặc tự mình làm tất cả mọi việc, chăm sóc con gái vô cùng cẩn thận. Chỉ là mỗi lần bé con ị đùn, anh đều lúng túng không xuống tay được.
Từ một người đàn ông vạn người ngưỡng mộ, anh đã trở thành ông bố bỉm sữa chính hiệu, cả ngày chỉ quấn lấy con gái, vô cùng yêu thương đứa bé.
"Cô chủ nhỏ lại ị đùn rồi... cái mùi quen thuộc...." quản gia lấy một chiếc khăn trong túi, nhẹ nhàng đưa lên mũi..
"Bỏ ngay động tác thô thiển đó đi, mùi của chắt tôi không đến mức đấy đâu." ông nội Lăng liếc quản gia một cái.
Nhưng vừa hít hít được hai hơi, ông nội Lăng đã vội vàng lấy giấy bịt lỗ mũi lại. Quản gia ho khan hai tiếng, việc thô thiển này, không thể không làm.
"Từ khi có cô chủ nhỏ, nhị thiếu về đây ngày càng nhiều hơn."
"U U đúng là một bảo bối đấy, có con bé, Lăng Mặc cũng thay đổi rất nhiều."
Hai người đưa mắt nhìn, xa xa Lăng Mặc đang lúng túng lau mông thay bỉm cho U U, bảo mẫu bên cạnh vừa lau mồ hôi vừa chỉ dạy. Hiếm khi thấy Lăng Mặc lại ngoan ngoãn để người khác lên lớp mình như vậy, U U đúng là có bản lĩnh lớn.
Nhã Khanh từ trên lầu đi xuống, cô ta ngửi thấy mùi... của U U thì lập tức bịt mũi ghét bỏ. Hồi mới sinh Lăng Viên, đều là do bảo mẫu chăm sóc, cô ta một chút cũng không phải động tay vào. Nhưng thấy Lăng Mặc đang ở đó, chỉ có thể nhẫn nhịn bỏ tay xuống mà lại gần.
"Để tôi phụ cho, dù sao phụ nữ làm vẫn tốt hơn đàn ông mà." Nhã Khanh đi đến ngỏ ý muốn giúp đỡ.
"Không cần."
Lăng Mặc không thèm nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt lên tiếng. Anh vẫn luôn nghi ngờ cô ta đẩy ngã Thẩm Ninh, chỉ tiếc không có bằng chứng. Lại thêm Lăng Quân khăng khăng bảo vệ khiến Lăng Mặc không thể làm gì.
"Tôi cũng đã làm mẹ, chuyện này biết rõ hơn cậu nhiều. Cứ để tôi làm hộ cho."
"....."
"Hay là chút nữa để tôi cho U U ăn nhé..."
"Cút."
Lăng Mặc lạnh lùng nói. Mặc dù Lăng Y khuyên không nên nói bậy trước mặt con nhỏ nhưng Lăng Mặc anh không chịu được thêm nữa, trực tiếp mở miệng đuổi Nhã Khanh.
Thấy mọi người đều quay lại nhìn mình, cô ta cười ngại ngùng đi lên lầu. Thẩm Ninh đáng chết, đã mất tích rồi còn để lại nghiệt chủng này, rõ ràng cũng là con gái nhưng Lăng Viên của cô ta chưa bao giờ được thiên vị như vậy cả. Ba chồng có thể vì Lăng U U mà mời những bảo mẫu giỏi đến để dạy Lăng Mặc, còn đối với Lăng Viên lại hờ hững như người dưng.
"Lăng Viên, con đi đâu vậy?" thấy con gái định đi xuống lầu, Nhã Khanh liền ngăn lại.
"Em bé... Viên Viên xem em bé...." Lăng Viên chỉ tay xuống dưới nói.
"Không được." Nhã Khanh ngồi xuống nắm lấy vai con gái, híp mắt nói:"Em bé đó là người xấu, sau này con không được phép qua lại với nó, hiểu không?"
Lăng Viên bị ánh mắt của Nhã Khanh làm cho sợ, chỉ biết mím môi gật đầu. Trước khi bị mẹ kéo đi, con bé quay đầu lại nhìn xuống phía dưới.
Người xấu, em bé đó là người xấu!
Trời bắt đầu ngả dần sang màu vàng cam, Lăng Mặc sau khi dỗ U U ngủ xong mới nhẹ nhàng đặt bé con vào trong nôi. Động tác vô cùng cẩn thận, chỉ sợ con gái lại giật mình tỉnh dậy, anh lại phải dỗ lại lần nữa.
Nhìn U U say giấc trong nôi, ánh mắt Lăng Mặc bỗng trở nên dịu dàng. Anh chạm nhẹ lên má con gái, cảm giác mát lạnh giống hệt như lúc chạm vào người Thẩm Ninh.
Lần đầu tiên khi chạm vào con gái, Lăng Mặc đã rất do dự vì trước đó, anh cũng không thể chạm vào Lăng Viên. Nhưng khi bé con nắm chặt lấy ngón tay anh, cảm giác ấm áp lan toả khắp người Lăng Mặc. Đây là con gái anh, dù có bị nổi mẩn, anh cũng không sợ. Nhưng kỳ lạ là chẳng có chuyện gì xảy ra, vậy là lại xuất hiện thêm một người nữa có thể chạm vào anh rồi.
"Thẩm Ninh, con gái của chúng ta rất đáng yêu." Lăng Mặc kéo tấm rèm ra, ôn nhu nhìn tấm ảnh được phóng lớn đặt sau tấm rèm.
Nếu như có thể được nhìn thấy em một lần nữa, anh nguyện đánh đổi tất cả!
Càng ngày Lăng Mặc càng chăm sóc U U thành thạo hơn. Bây giờ chuyện lau mông thay bỉm cho U U đối với anh vô cùng đơn giản, bảo mẫu cũng có lời khen, quả không hổ danh Lăng thiếu, học hỏi vô cùng nhanh.
"U U, cười lên nào."
"Cô chủ nhỏ, cười đi... cười đi."
"U U... U U, cười đi mà...."
"...."
U U nằm trong nôi đặt giữa phòng khách, mọi người đều thò đầu vào trêu chọc bé con nhưng nó tuyệt nhiên không cười lấy một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút biểu cảm nhìn đám người đang làm trò hề.
"Liệu con bé có biết cười không?" Lăng Thiên đột nhiên hỏi.
"Em nói linh tinh gì đấy?"
"Tại con bé giống anh hai như vậy, em sợ nó không biết cười."
Nghe Lăng Thiên nói vậy, mọi người cũng bắt đầu bàn tán. Thẩm Ninh đúng là đẻ thuê rồi, cả khuôn mặt ngoại trừ đôi mắt ra thì đều giống Lăng Mặc, bây giờ ngay cả tính cách cũng giống ba nó luôn.
"Không được rồi, miệng em cứng hết rồi, không cười với nó được nữa." sau một hồi co dán khuôn miệng để chọc cho U U cười, Lăng Thiên đã hoàn toàn đầu hàng. Dù có làm như thế nào, con bé cũng không thèm cười, ngay cả khẽ nhếch môi cũng không luôn.
Lăng Mặc ngồi một bên thấy vậy liền nhếch môi đi đến, anh thản nhiên lôi một tấm ảnh trong ví ra đưa đến trước mặt U U, con bé nhìn thấy ngay lập tức cười lên, tay nhỏ với với lấy tấm ảnh. Đám người hầu nhìn thấy U U cười liền lập tức ôm tim, đây cũng quá dễ thương rồi.
Khóe miệng Lăng Thiên khẽ giật giật, quả nhiên ba nào con nấy, thấy Thẩm Ninh là thay đổi 180 độ liền.
"Dễ thương quá."
"Cô chủ nhỏ đáng yêu hết phần thiên hạ rồi."
Tiếng khen ngợi hết lời vang lên, ông nội Lăng đứng bên cạnh hất mặt tự hào. Chắt của ông, đương nhiên là phải dễ thương rồi.
Đứng trên lầu nhìn xuống, Lăng Viên nắm chặt tay vịn cầu thang nhìn U U đang được mọi người vây quanh.
"Lăng Viên, về phòng ngay." thấy con gái định đi xuống, Nhã Khanh lập tức quát lên.
Lăng Viên sợ hãi, chỉ có thể ngoan ngoãn quay lại phòng. Em bé là người xấu nhưng mọi người đều yêu thích em bé mà.
Ông nội Lăng ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lăng Viên bị Nhã Khanh kéo về phòng thì nhíu mày. Nếu cứ để Nhã Khanh nuôi dạy Lăng Viên, chỉ sợ con bé sẽ học những thói xấu của cô ta, sau này lại làm mấy việc xấu xa.
Khi U U được 7 tháng tuổi, bé con đã có thể bò khắp nơi nhưng bảo mẫu trông bé con lại vô cùng nhàn hạ. U U mặc dù đã biết bò nhưng nó lại chỉ thích ngồi một chỗ nghịch mấy quyển sách thiếu nhi mà Lăng Mặc mua.
Mọi người dùng đồ chơi dụ dỗ nó bò qua, nó còn ném cho họ ánh mắt khinh khỉnh, sau đó nhấc mông ngồi quay lưng với họ. Bọn họ không thể không cảm thán trong lòng, cái điệu bộ này thật sự quá giống Lăng Mặc.
"U U, qua đây." Lăng Mặc vừa lên tiếng, U U đã ngay lập tức vứt quyển sách trên tay xuống đất, nhanh chóng bò lại chỗ anh.
"U U quấn em thật đấy." Lăng Y cười nói.
"Đó là điều hiển nhiên."
Ông nội Lăng nghe thấy dẩu mỏ hờn dỗi, ông cũng là cụ của U U mà, sao con bé không quấn lấy ông chứ.
"A, hay là chúng ta làm lễ thôi nôi bốc đồ chọn nghề tương lai cho U U đi."