"Đáng yêu quá, nhìn rất giống Lăng Mặc lúc nhỏ."
"Ông nội, ông đừng dí mặt gần quá kẻo bé con sợ."
"Cái gì mà sợ, mặt ta là hiền hòa nhất rồi đấy, con bé cũng có khóc đâu."
Nhã Khanh nhìn mọi người đứng ngoài cửa đứa nhỏ của Thẩm Ninh thì trong lòng vô cùng khó chịu. Cứ nghĩ nếu Thẩm Ninh sinh ra là nữ thì sẽ không được mọi người yêu quý nhưng giờ hoàn toàn ngược lại, còn quan tâm hơn cả Lăng Viên. Thậm chí lúc cô ta sinh, ba chồng và Lăng Thiên còn không đến.
Lăng Thiên mở cửa thẫn thờ đi đến, thấy bé con đang nằm trong lồng ấp, anh ta cố gắng nở một nụ cười.
"Thẩm Ninh thế nào rồi?" ông nội Lăng nhìn Lăng Thiên hỏi.
"Đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi. Đang ở phòng hồi sức cấp cứu."
Lăng Thiên ấp úng nói, cũng không dám nói phần sau cho mọi người nghe. Bây giờ cũng không thể chắc Thẩm Ninh có tỉnh lại hay không, nhỡ chẳng may mãi mãi không tỉnh lại thì sao...
"Cũng may con bé đã không sao rồi."
"Thiếu phu nhân là người phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ nhanh chóng khoẻ mạnh." quản gia khẽ nói.
"Lâm Từ đâu rồi, chuyện tôi dặn không biết nó đã làm xong chưa."
"Không phụ kỳ vọng của ông, cháu đã làm xong rồi." giọng nói của Lâm Từ vang lên, theo sau anh ta là Diệp Tử.
"Lúc nãy cháu quay lại đây thì gặp cô ấy."
Ông nội Lăng gật đầu. Ông cũng đã nghe qua bạn thân của Thẩm Ninh là Diệp Tử. Thấy hai mắt Diệp Tử đỏ lên, chắc là vì đã khóc quá nhiều. Diệp Tử nhẹ nhàng mở cửa tới bên cạnh bé con, thấy nó đang mở to mắt nhìn mình thì mới mỉm cười một cái. Đôi mắt này đặc biệt giống với Thẩm Ninh.
"Thế nào rồi?"
"Thẩm Ninh là bị ngươi ta đẩy, còn là ai đẩy thì...." Lâm Triết quay sang nhìn Nhã Khanh, ánh mắt đầy ẩn ý.
Cảm nhận được ánh mắt bất hảo của Lâm Từ, Nhã Khanh bỗng thấy chột dạ. Cô ta nắm chặt tay, cố gắng để bản thân trong thật bình tĩnh.
"Không phải... là Thẩm Ninh tự ngã cầu thang sao?" cô ta ấp úng nói, giống như bản thân hoàn toàn không liên quan gì.
"Cháu vừa đến phòng giám sát của bệnh viện, camera đã quay lại được cảnh Thẩm Ninh cùng Lăng phu nhân đây ra ngoài. Sau đó Lăng phu nhân quay lại phòng còn Thẩm Ninh thì xảy ra chuyện." Lâm Từ không nhìn cô ta nữa, quay sang nói với mọi người.
Mọi người nghe xong đều đồng loạt quay người nhìn Nhã Khanh. Chẳng lẽ chuyện này thật sự là do Nhã Khanh làm hay sao? Phải biết nếu Thẩm Ninh hay đứa bé xảy ra chuyện gì thì cả Lăng gia sẽ không tha cho cô ta.
Nhã Khanh trong lòng lo sợ, cô ta vẫn luôn thắc mắc lúc đứng chờ bên ngoài phòng cấp cứu vẫn còn thấy Lâm Từ, vậy mà sau khi đưa đé bé về phòng lại không thấy anh ta đâu. Hoá ra là đi đến phòng giám sát xem lại camera.
"Lâm Từ, anh nói như là tôi đẩy Thẩm Ninh vậy. Có camera quay lại, tôi đâu có ngu ngốc mà làm chuyện đó, không phải là tự mình hại mình sao?" Nhã Khanh vội lấp liếm nói.
"Tôi cũng đâu có nói là cô đẩy Thẩm Ninh, đấy là cô tự mình nói. Không lẽ cô có tật giật mình?" Lâm Từ cười nhạt.
"Anh đừng có nói bậy." Nhã Khanh chột dạ, quay sang nhìn Lăng Quân: "Em không có đẩy Thẩm Ninh, thật đấy."
Lăng Quân bị ánh mắt vô tội của Nhã Khanh làm cho mềm lòng, ông ta cũng nghĩ Nhã Khanh không có gan làm mấy chuyện đó, hậu quả nặng như vậy, nếu lộ ra cô ta cũng không gánh được.
"Chuyện này chắc có uẩn khúc gì rồi."
Nghe con trai bênh vực Nhã Khanh, ông nội Lăng lập tức không hài lòng. Ông sớm đã biết trước đứa con trai này rất dễ mềm lòng trước cô ta nên mới để Lâm Từ đi điều tra. Nếu chuyện này một chút cũng không liên quan tới Nhã Khanh, ông mới không tin. Chỉ có thằng con ngu ngốc này mới dễ bị cô ta qua mặt mà thôi.
"Vậy cô cùng Thẩm Ninh ra ngoài làm gì? Tại sao lúc cô quay lại thì cô ấy lại ngã cầu thang?" Lăng Y đương nhiên cũng không tin, nhíu mày hỏi cô ta.
"Tôi... tôi cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì. Thẩm Ninh kêu tôi ra ngoài nói chuyện nên tôi mới ra nhưng lúc tôi rời đi, cô ấy vẫn còn khoẻ mạnh mà." Nhã Khanh tỏ vẻ vô tội nói. Nếu là người khác chỉ sợ đã tin sái cổ.
"Ý cô là Thẩm Ninh tự ngã hay là có người khác đẩy cô ấy sao?"
"Có lẽ là như vậy. Chuyện này thật sự không liên quan đến tôi."
"Được rồi Lăng Y, con không nhìn thấy Nhã Khanh cũng rất lo lắng cho Thẩm Ninh hay sao? Có thể chuyện này thật sự không liên quan đến cô ấy." Lăng Quân thấy Lăng Y định nói tiếp liền chen ngang ngắt lời cô ta.
Nhã Khanh nép vào người Lăng Quân, ánh mắt sợ hãi như một chút chim nhỏ. Cô ta đúng là lo lắng nhưng không phải lo lắng cho Thẩm Ninh mà lo sợ bản thân sẽ bị phát hiện là hung thủ.
"Lâm Từ." ông nội Lăng nhìn Lâm Từ.
"Chỗ cầu thang bộ đó là góc chết, lại không có camera nên không thể biết là Thẩm Ninh tự ngã hay là có người đẩy." Lâm Từ hiểu ý lập tức nói. Chỉ tiếc vẫn không thể biết được sự thật.
Ông nội Lăng trầm ngâm, đúng là tính toán kỹ lưỡng, chọn đúng chỗ không có camera để ra tay, cũng không có bằng chứng, bây giờ chỉ có thể đợi Thẩm Ninh tỉnh lại rồi chỉ ra hung thủ mà thôi.
"Đợi Thẩm Ninh tỉnh lại thì sẽ biết được là ai làm thôi. Nhã Khanh, cô đẩy Thẩm Ninh, cô không thoát được đâu." Lăng Y sắc bén nói.
Lăng Thiên cúi đầu im lặng, Thẩm Ninh có tỉnh hay không còn chưa thể biết được.
"Ai đẩy Thẩm Ninh?" giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên.
Lăng Mặc khuôn mặt u ám vừa đi đến cửa đã nghe thấy có người đẩy vợ mình liền lạnh lẽo nói. Không khí trong phòng bỗng chốc giảm xuống còn âm độ, hàn khí trên người Lăng Mặc khiến Nhã Khanh sợ tới mức chân tay mềm nhũn, đứng không vững. Cô ta bị Lăng Mặc nhìn đến cả người đều run rẩy, trán cũng toát mồ hôi lạnh.
"Cô đẩy ngã Thẩm Ninh?" Lăng Mặc từ từ tiến lại gần Nhã Khanh, giọng nói lạnh đến thấu xương.
"Tôi... tôi không... không có..."
Nhã Khanh chỉ còn biết run rẩy bám chặt lấy Lăng Quân. Lăng Mặc quá khủng bố rồi, cảm giác giống như anh sắp giết chết cô ta vậy.
"Lăng Mặc, bình tĩnh đã, không có bằng chứng sao có thể nói là Nhã Khanh làm được." Lăng Quân vội chắn trước mặt Nhã Khanh.
"Nếu để tôi biết được là cô ta làm, tôi sẽ khiến cô ta sống không bằng chết, để cô ta nếm thử cảm giác đau khổ còn hơn xuống địa ngục gấp vạn lần." anh nhíu mày nhìn Lăng Quân, không nể mặt ông ta mà lên tiếng cảnh cáo.
Lăng Quân có chút tức giận nhưng cũng không thể làm được gì, chỉ biết im lặng đứng đó.
"Oa...."
Lúc này bỗng bé con cất tiếng khóc, thành công thu hút được sự chú ý của Lăng Mặc. Anh nhìn vào bên trong, ánh mắt lập tức trở nên ôn nhu. Đây là đứa con đầu lòng của anh và cô.
"Là một bé gái đấy, chúng ta đều thua cược hết rồi." Lăng Y mỉm cười nói.
Nghe nói là bé gái, anh khẽ nhếch môi cười. Quả nhiên ông trời không phụ người chăm chỉ, không uổng công anh ngày ngày áp mặt lên bụng cô niệm chú "con là con gái đúng không?"
"Thẩm Ninh đâu?"
"Đang ở phòng hồi sức cấp cứu." Lăng Y trả lời.
Lăng Mặc không nghĩ nhiều, liếc Nhã Khanh còn đang sợ hãi một cái rồi lập tức đi đến phòng hồi sức cấp cứu. Chỉ vài bước chân nữa thôi, anh sẽ được nhìn thấy cô, sẽ được nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng nói xin lỗi. Lúc cô cần anh nhất, anh lại không thể ở bên cạnh.
Cạch... cánh cửa phòng mở ra nhưng trong phòng chẳng có một ai, người trên giường đã hoàn toàn biến mất.
"Mau cho người chặn tất cả lối ra, Thẩm Ninh biến mất rồi."