5 tiếng trước....
Mặc dù chuyện của Lăng Viên không liên quan đến cô nhưng Thẩm Ninh vẫn cảm thấy không yên, cô mua một chút hoa quả, muốn đem đến cho Lăng Viên. Nhã Khanh thấy cô quay lại, trong mắt thoáng tia vui sướng. Cô ta còn đang nghĩ làm sao hẹn gặp riêng cô mà không bị ai phát hiện, không ngờ cô lại tự mình nộp mạng.
"Thẩm Ninh, cô còn định giả tạo đến bao giờ? Hại con gái tôi xong còn giả vờ thương hại nó sao?" Nhã Khanh vừa mở miệng liền mắng chửi cô, giọng nói vô cùng chua ngoa.
"Nhã Khanh, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu."
"Tôi nói bậy? Những chuyện tôi nói cái nào cũng là thật. Cô đẩy con tôi cũng là thật, cô hại nó phải nhập viện cũng là thật. Thẩm Ninh, con người cô độc ác như vậy sao có thể bước chân vào Lăng gia, trở thành vợ của Lăng Mặc được chứ?" Nhã Khanh lớn tiếng nói.
Thấy Lăng Viên còn đang ngủ mà Nhã Khanh lại kích động nói to như vậy, Thẩm Ninh nhíu mày nhìn cô ta.
"Chúng ta ra ngoài nói chuyện, đừng ở đây đánh thức con bé." nói xong liền quay người rời đi trước.
Môi mỏng khẽ nhếch lên cười độc ác, Nhã Khanh nhanh chóng đi theo cô đến bên cầu thang bộ vắng người. Chỉ sau hôm nay thôi, sẽ không còn ai tra cứu chuyện Lăng Viên ngã xuống hồ nữa.
Thẩm Ninh quay lại nhìn cô ta, thấy Nhã Khanh vẻ mặt bình tĩnh, khác hẳn lúc nãy thì trong lòng bỗng thấy nghi ngờ. Không phải cô ta kích động lắm sao? Sao ra đến đây liền bình tĩnh như vậy?
"Thẩm Ninh, cô biết không? Tôi rất ghen tị với cô đấy." cô ta bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói lại vô cùng nhẹ nhàng.
"Cô nói cái gì?"
"Tôi ở bên cạnh Lăng Mặc lâu như vậy, yêu anh ấy lâu như vậy, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn chọn cô. Thậm chí còn cưng chiều cô hơn bất cứ người nào. Tại sao ông trời lại bất công như vậy chứ? Anh ấy ruồng bỏ tôi để lấy cô, có phải cô cảm thấy bản thân rất may mắn không?"
"Nhã Khanh, cô đang nói cái gì vậy? Cô đã là mẹ kế của anh ấy rồi, sao còn nghĩ đến chuyện này." Thẩm Ninh nhíu mày nói. Không ngờ chấp niệm của cô ta với Lăng Mặc lại sâu như vậy. Cho dù đã lấy ba của anh, trong lòng cô ta vẫn không quên được anh.
"Cô nghĩ là tôi muốn sao? Nếu không phải ông già chết tiệt đó cướp mất lần đầu của tôi, còn cả Lăng Viên nữa, nếu như nó không có trên đời thì giờ này vợ của Lăng Mặc phải là tôi. Nhưng tất cả mọi thứ đều bị cô cướp mất. Thẩm Ninh, đáng lẽ cô không nên xuất hiện trong cuộc sống của anh ấy, thì có lẽ bây giờ cô đã có thể sống yên ổn rồi."
Nhã Khanh vừa nói vừa bước lại gần cô. Cô ta cũng không giấu giếm ánh mắt sắc bén độc ác nữa mà nhìn thẳng vào cô đầy căm hận.
"Nhã Khanh, cô nói mấy lời này với tôi làm gì?"
Thẩm Ninh ôm bụng lùi dần về phía sau. Ánh mắt của Nhã Khanh khiến cô cảm thấy không an toàn. Cô ta nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Thẩm Ninh chỉ có thể giả vờ bình tĩnh nghĩ cách chạy trốn.
"Trước khi cô chết cũng nên để cô biết nỗi hận trong lòng tôi lớn cỡ nào. Thẩm Ninh, đi chết đi."
Nhã Khanh lúc này như người mất lý trí. Cô ta lao đến muốn đẩy Thẩm Ninh nhưng cô may mắn tránh được. Nhã Khanh thấy vậy, ánh mắt càng trở nên độc ác, cô ta vươn tay muốn tóm lấy tay cô. Thẩm Ninh thân thể nặng nề di chuyển khó khăn, cuối cùng vẫn bị cô ta tóm chặt lấy tay. Nhã Khanh tón được cô thì cười đến đáng sợ, cô ta không chút chần chừ, đẩy ngã cô xuống cầu thang.
Máu chảy ra nhuộm đỏ bộ váy trắng trên người cô. Thẩm Ninh cố gắng ôm chặt lấy bụng, cô có thể cảm nhận cơn đau truyền đến từ bụng mình. Có phải con của cô sẽ không thể giữ được không? Đầu bị đập mạnh khiến Thẩm Ninh dần mất đi ý thức. Trước khi hoàn toàn ngất đi, cô chỉ cầu xin đứa con của hai người có thể chào đời bình an.
"Không.... con tôi....cứu... cứu với...."
Đứng từ trên cầu thang nhìn xuống, Nhã Khanh cười hài lòng, nhanh chóng rời khỏi hiện trường, để lại Thẩm Ninh đang rơi vào nguy hiểm.
Nhận được tin Thẩm Ninh xảy ra chuyện, Lăng Mặc như người mất hồn lập tức bỏ lại công việc bay về nước. Đang yên đang lành, sao cô lại xảy ra chuyện được chứ.
Phòng cấp cứu ngập mùi máu tanh. Tất cả mọi người đều lo lắng chờ ở bên ngoài. Ông nội Lăng sốt ruột ngồi một bên, tại sao Lăng Viên vừa mới nhập viện, Thẩm Ninh đã xảy ra chuyện rồi. Hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm, tồi tệ nhất chính là không giữ được cả mẹ lẫn con.
Lăng Y lúc này chỉ biết đứng ngoài nhìn cánh cửa phòng cấp cứu. Bác sĩ sợ cô ta vì người nhà mà không bình tĩnh phẫu thuật được nên yêu cầu Lăng Y không tham gia. Cô ta nắm chặt tay em trai, cầu mong hai mẹ con Thẩm Ninh có thể bình an qua khỏi.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Sao tự nhiên Thẩm Ninh lại ngã cầu thang được?" Lăng Quân tức giận nói.
"Em cũng không biết, đang chăm sóc Lăng Viên thì thấy có tiếng động ngoài cửa, đi ra đã thấy Thẩm Ninh được đưa vào phòng cấp cứu rồi." Nhã Khanh vẻ mặt lo lắng nói. Hoàn toàn không nhìn ra chút gì là giả tạo. Cô ta còn vì Thẩm Ninh bị như vậy mà chảy nước mắt nhưng có trời mới biết, lúc này trong lòng cô ta vui sướng đến mức nào.
Mau chết đi, chết đi. Chỉ có như vậy cô ta mới có thể sống yên ổn ở Lăng gia được.
Ông nội Lăng liếc cô ta một cái khiến Nhã Khanh thấy chột dạ. Cô ta sụt sịt vài cái nép bên người Lăng Quân. Trước ánh mắt của ba chồng, cô ta vẫn không dám nhìn thẳng.
"Oe... oe....."
Bỗng tiếng trẻ con khóc vang lê giống như thức tỉnh tất cả mọi người. Bọn họ đều hướng về cánh cửa khép chặt, chờ mong kỳ tích xảy ra.
"Ai là người nhà của bệnh nhân? Bệnh nhân đã hạ sinh một bé gái an toàn." một lúc sau, y tá bé một đứa trẻ sơ sinh đi ra.
"Tốt quá rồi." Lăng Y nhẹ nhàng nhìn đứa nhỏ. Khuôn mặt bé con hồng hào xinh xắn, khuôn mặt vô cùng giống Lăng Mặc lúc nhỏ, trông vô cùng dễ thương.
"Còn chị dâu tôi thì sao? Chị ấy thế nào rồi?" Lăng Thiên không vì bé con mà quên mất Thẩm Ninh còn đang bên trong.
"Các bác sĩ vẫn đang tiến hành phẫu thuật.Tôi sẽ đưa em bé vào lồng ấp trước."
"Vậy mọi người về phòng trước đi. Con sẽ ở lại đây chờ chị dâu."
Lăng Y nhìn Lăng Thiên, hiếm khi mới thấy em trai trưởng thành như vậy. Cô ta cũng không yên tâm khi để Nhã Khanh chăm sóc bé con. Tâm địa Nhã Khanh ác như vậy, không biết khi nào lại ra tay với bé con.
Ông nội Lăng nhìn thấy chắt bình an chào đời, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút. Mọi người theo Lăng Y về phòng đã đặt trước, chỉ còn mình Lăng Thiên là ngồi lại chờ Thẩm Ninh.
Đứng ngoài phòng bệnh, tâm Lăng Thiên liên tục thấy bất an. Anh ta lấy điện thoại ra xem giờ, đã lâu như vậy rồi mà anh hai vẫn chưa về đến nơi.
8 tiếng trôi qua, cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở, một vị bác sĩ thần sắc có chút mệt mỏi đi ra. Lăng Thiên còn đang sốt ruột, thấy bác sĩ liền vội vàng chạy hỏi thăm. Mong rằng bản thân không phải nghe câu trả lời không muốn nhất.
"Bác sĩ... bác sĩ, chị dâu tôi thế nào rồi?"
"Bệnh nhân đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng phần đầu bị thương quá nặng, có tỉnh lại hay không còn phải xem ý chí của bệnh nhân."