Thẩm Ninh về đến nhà liền nhốt bản thân trong phòng không chịu ra. Lăng Mặc đứng trước cửa phòng cô, tay đưa lên muốn gõ cửa lại do dự dừng giữa không trung. Anh thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn buông tay xuống sang phòng khác ngủ.
Đã 1 tháng từ khi hai người chiến tranh lạnh, Lăng Mặc luôn ngủ ở phòng trống còn lại. Trước khi cứ nghĩ sau khi ngủ chung cùng cô rồi, phòng này sẽ không cần dùng nữa, không ngờ bây giờ lại phải dùng đến.
Trong phòng Thẩm Ninh chỉ biết lặng lẽ chảy nước mắt. Cô xoa nhẹ lên bụng mình, thấy bé con đạp nhẹ vào tay cô, trái tim cô càng cảm thấy đau đớn. Lăng Mặc về đến nhà cũng không tìm cô dỗ dành, rõ ràng là không tin tưởng cô vô tội.
"Lăng Mặc, chuyện hôm qua vẫn chưa tra ra được là ai làm sao? Thẩm Ninh nhất định không phải người hại Lăng Viên đâu." Lâm Triết nhìn bộ dạng mệt mỏi của Lăng Mặc liền khẽ nói.
"Tôi biết."
"Vậy tại sao cậu còn giận cô ấy?"
"Vì cô ấy không chịu giải thích. Cho dù tôi tin tưởng cô ấy nhưng vẫn cảm thấy khó chịu."
Từ hôm qua đến giờ, cô vẫn chẳng chịu ra khỏi phòng giải thích chuyện đó với anh. Cũng giống như lúc cô cùng Cố Tinh Trần gặp riêng ở vườn hoa, cô cũng giấu anh không chịu nói. Lăng Mặc vừa đau vừa giận, lại không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân mà lạnh nhạt với cô, chỉ để chờ một câu giải thích của Thẩm Ninh.
"Sắp tới còn phải sang nước ngoài bàn chuyện hợp đồng, cậu vẫn không định hạ mình làm hoà trước sao?" Lâm Triết nhíu mày nói.
"Không cần cậu quản nhiều như vậy."
Lâm Triết im lặng nhìn Lăng Mặc. Anh ta thật sự là lo lắng cho Thẩm Ninh, lo lắng cho tình cảm của hai người họ.
Thẩm Ninh khóc chán liền mệt mỏi thiếp đi. Lúc này Lăng Mặc mới nhẹ nhàng dùng chìa khoá dự phòng mở cửa bước vào. Nhìn mắt cô đã sưng lên vì khóc, trong lòng anh đau đến khó chịu. Anh vươn tay lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt cô.
"Bà xã, anh xin lỗi." Lăng Mặc cúi người hôn nhẹ lên trán Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh bất chợt mở mắt tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời còn chưa sáng. Cô sờ sờ lên trán, nhíu mày suy nghĩ. Không lẽ lâu ngày không được anh ôm ấp âu yếm nên đêm qua đã mơ thấy anh hôn mình?
Đi ra kiểm tra cửa, thấy vẫn khoá, Thẩm Ninh buồn bã cúi đầu, quả nhiên chỉ là một giấc mơ. Là cô đã quá nhớ anh.
"Lăng Mặc....."
"Ông xã....."
"......"
Cô mở cửa ngó đầu ra, căn phòng bình thường tràn ngập sự ấm áp nay lại lạnh lẽo u ám đến đáng sợ. Thẩm Ninh nhỏ giọng gọi anh nhưng không một ai đáp lại. Cô vội tìm khắp nhà nhưng không thấy anh đâu, chỉ thấy trên bàn ăn đã bày sẵn các món ngon mà cô thích. Thẩm Ninh lúc này mới nở nụ cười nhẹ, coi như anh vẫn còn một chút lương tâm.
Ăn uống xong xuôi thì trời cũng đã sáng. Cô nhìn điện thoại, không có lấy một cuộc gọi nào từ anh. Vậy là cả đêm qua anh chỉ về để đồ ăn lại cho cô rồi rời đi luôn sao.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, Thẩm Ninh từ ngồi chờ anh chuyển sang nằm hết chỗ này đến chỗ khác. Nghĩ đến lâu rồi anh chưa ăn đồ cô nấu, Thẩm Ninh lại vui vẻ vào bếp nấu thật nhiều món ngon. Nhưng trời đã tối, Thẩm Ninh nhìn đồng hồ, sắp 12 giờ đêm vẫn chẳng thấy anh về. Cô tủi thân ngồi một góc, chờ điện thoại của Lăng Mặc.
Tinh.... tiếng tin nhắn vang lên. Thẩm Ninh vội vàng mở ra xem, là tin nhắn rác. Cô hậm hực ném điện thoại sang một bên, một mình lẻ loi ngồi ăn hết đồ ăn trên bàn.
Lần nữa mở mắt tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, cô vội cầm thấy điện thoại lên xem xét nhưng vẫn giống như ngày hôm qua, không một tin nhắn, không một cuộc gọi nào từ anh khiến cô cảm thấy hụt hẫng. Rốt cuộc ở Hoàng Đằng có công to việc lớn gì đến mức anh bỏ rơi cô ở nhà một mình? Ngay cả thời gian gọi điện nhắn tin cũng không có.
"Lăng Mặc… bây giờ mình gọi thì mình tự nhận bản thân sai sao?" Thẩm Ninh nhìn đến tên anh trong danh bạ, do dự nói.
Nhưng cô đã quá nhớ anh rồi, 1 tháng không thể gần anh giống như xa cách cả vạn năm. Thẩm Ninh vứt bỏ cái tôi sang một bên, cuối cùng cũng ấn gọi. Nhưng cho dù cô có gọi bao nhiêu cuộc cũng đều không thể liên lạc được với Lăng Mặc. Thẩm Ninh lo lắng gửi tin nhắn cho anh nhưng lại không thấy anh hồi âm lại.
"Alo, Lâm Triết." cô chuyển sang gọi cho Lâm Triết, rất nhanh anh ta đã bắt máy.
"Thẩm Ninh, sao lại gọi cho tôi?" Lâm Triết ngạc nhiên hỏi.
"Tôi không liên lạc được với Lăng Mặc. Anh ấy đang ở Hoàng Đằng sao?"
Thẩm Ninh nhìn về phía bếp, nếu anh đang ở tập đoàn, vậy cô sẽ làm cơm trưa mang đến cho anh.
"Lăng Mặc đã sang nước ngoài ký hợp đồng rồi. Cô không biết sao?"
Anh đã sang nước ngoài? Thẩm Ninh nắm chặt điện thoại trong tay, anh đi vậy mà chẳng nói với cô một tiếng nào.
"Anh ấy không nói."
"À, cậu ấy đang họp. Cô có muốn gặp cậu ấy không, tôi sẽ vào thông báo."
"Không cần đâu. Cảm ơn anh." Thẩm Ninh nói xong liền tắt máy. Cô thả điện thoại xuống đất, mệt mỏi đi về phòng.
Lâm Triết nhìn điện thoại, lại nhìn Lăng Mặc đang họp bên trong qua tấm kính trong suốt thì thở dài một tiếng. Nghe giọng của Thẩm Ninh, nhất định là đang rất buồn rồi. Suy nghĩ một chút, anh ta liền gọi đến số khác, sau khi dặn dò vài câu mới yên tâm cất điện thoại, đi vào trong.
Thẩm Ninh đang buồn bã một mình trong phòng thì Diệp Tử đến. Cô ta nhìn Thẩm Ninh vừa xanh xao vừa mệt mỏi thì nhíu mày nói.
"Cậu phải nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng chứ, cứ buồn rầu như vậy không được đâu."
Nghe đến đứa nhỏ, tinh thần của cô phấn chấn hơn một chút nhưng cứ nghĩ đến anh đi mà không nói một câu, cũng không để lại giấy nhắn, cô lại không vui nổi.
"Có lẽ công việc gấp quá nên Lăng Mặc chưa kịp thông báo cho cậu. Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng. Nghe nói bà bầu mà hay tức giận, em bé sinh ra mặt sẽ cau có đấy." Diệp Tử xoa xoa lên bụng cô.
"Ai thèm tức giận chứ, tớ mới không quan tâm đến anh ấy đâu."
"Được được, chúng ta không nhắc đến Lăng Mặc nữa. Vậy cậu đã nghĩ ra tên cho đứa nhỏ chưa?" .
||||| Truyện đề cử: Khó Dỗ Dành |||||
"Còn chưa biết là trai hay gái mà."
"Nghĩ dần từ bây giờ là vừa, đúng không bé con." Diệp Tử áp mặt vào bụng cô cười nói.
Thẩm Ninh cảm thấy cũng có lý. Cô mang thai cũng đã 8 tháng hơn, cũng nên nghĩ đến chuyện đặt tên cho bé con. Nhưng trong lòng cô lại muốn Lăng Mặc đặt tên cho đứa con đầu tiên của hai người. Anh thích con gái như vậy, không biết sẽ đặt tên là gì, nhưng lỡ sinh ra con trai thì phải làm sao?
Diệp Tử thấy khuôn mặt ngây ngốc của Thẩm Ninh liền biết cô đang nghĩ về ai đó. Cô ta khẽ mỉm cười, Lâm Triết đúng là lo xa rồi, tình cảm của hai người này còn sâu đậm lắm, làm sao có thể vì vài chuyện cỏn con mà sứt mẻ được.
"Tiểu Ninh Ninh...."
"Tiểu Ninh Ninh...."
"Hả?"
Diệp Tử xua xua tay trước mặt cô, thành công lôi cô thoát khỏi dòng suy nghĩ. Thẩm Ninh thấy Diệp Tử cười nhìn mình thì không hiểu gì.
"Cậu có muốn ra ngoài mua sắm không?"
"Mua gì?"
"Thì là đồ sơ sinh cho bé trai đấy. Cậu cũng không thể để con trai mình sinh ra mặc đồ hồng phấn chứ."
Thẩm Ninh tưởng tượng một chút liền bật cười. Đúng là lúc cùng anh đi mua đồ sơ sinh đều chỉ mua toàn đồ màu hồng phấn, cũng chưa mua được đồ cho bé trai.
Nhưng khi hai người định đi, điện thoại của Thẩm Ninh lại vang lên. Cô thấy người gọi đến là Lăng Thiên thì ngạc nhiên nghe máy.
"Chị dâu, Lăng Viên nhập viện rồi."