Cố Tinh Trần ngồi trong phòng làm việc trên tầng cao nhất tập đoàn Cố thị. Anh ta nhìn bài báo trên bàn, ánh mắt bỗng thay đổi. Tính cách của Lăng Mặc anh ta cũng biết chút ít, người này tuyệt đối không phải người có thể mủi lòng ra tay giúp đỡ.
"Cố tổng, đồ ngài cần đã được làm xong rồi ạ."
Cố Tinh Trần nhìn thư ký gật đầu hài lòng. Ngày mai là sinh nhật ba nuôi anh ta, khách mời đều là người có tiếng trong giới kinh doanh, không thì cũng là người có chức có quyền. Thiệp mời đã được phát đi, Lăng Mặc cũng đã đồng ý đến, chỉ riêng Lệ thiếu của Lệ thị là từ chối.
"Tiểu Ninh...." Cố Tinh Trần kéo tay áo lên, để lộ ra chiếc vòng giống hệt với chiếc vòng mà Thẩm Ninh đeo. Nó vốn dĩ là một cặp, nhưng bây giờ hai người đeo nó lại chẳng thể bên nhau.
Bên kia, Thẩm Ninh sau khi nghe điện thoại xong liền vui vẻ chạy về phòng, lôi hết đống quần áo trong tủ ra đứng trước gương ướm lên người. Lăng Mặc đứng dựa ngoài cửa nhìn cô, hiếm khi thấy cô có tâm trạng tốt như vậy.
"Em định ra ngoài với Diệp Tử sao?"
"Không có. Tiểu Trần gọi điện mời em đến dự sinh nhật ba anh ấy. Em đang xem có bộ nào đẹp để mai đi không."
"Cái gì?" anh bỗng lớn tiếng nhìn cô.
"Sao vậy? Em thấy thiệp mời của anh để trên bàn từ mấy ngày trước rồi, còn đang nghĩ là không được đi cùng, không ngờ anh ấy lại đích thân gọi mời đến."
"Em bụng to như vậy vẫn muốn đi sao?"
"Đi chứ. Ba mẹ anh ấy rất quý em, hơn nữa em cũng muốn gặp anh ấy mà."
"Em thích anh ta à?" anh nhíu mày khó chịu hỏi.
"Thích, em còn thích Lâm Triết, Diệp Tử, Lăng Y và Lăng Thiên nữa cơ, chỉ có anh là em không thích thôi."
Lăng Mặc nhíu mày không vui quay người rời đi. Thẩm Ninh cũng không quá để ý, vẫn tiếp tục thử đồ. Cô đối với anh vốn đã vượt xa từ thích rồi.
Hôm sau Lăng Mặc mang theo tâm trạng không vui đứng đợi Thẩm Ninh thay đồ. Cố Tinh Trần kia đúng là oan hồn không tan, cứ bám theo Thẩm Ninh khiến anh thấy khó chịu. Vốn định đến đó một mình coi như nể mặt Cố chủ tịch, không nghĩ anh ta lại còn gọi điện đến mời cô.
"Lăng Mặc."
Thẩm Ninh từ bên trong đi ra, trên người mặc một chiếc váy liền màu trăng non vô cùng xinh đẹp, bụng bầu không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy đầy đặn hơn. Lăng Mặc nhìn đến thất thần, trong lòng lại càng không muốn cô đi.
Thẩm Ninh thật là, tại sao bụng to như vậy rồi vẫn khiến anh cảm thấy rung động như vậy.
Chiếc xe đen lăn bánh hướng thẳng đến nhà chính Cố gia. Thẩm Ninh đã từng đến đây một lần, khung cảnh bây giờ lại càng sang trọng hơn. Đèn được thắp sáng khắp nơi, mùi thơm của những bông hoa được trồng hai bên đường khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Vừa xuống xe, hai người đã bị đám khách mời chú ý tới. Dù sao việc Lăng Mặc ít khi tham dự những bữa tiệc như vậy cũng rất ít, xem ra mặt mũi của Cố chủ tịch cũng phải lớn lắm mới có thể khiến anh đồng ý.
Thẩm Ninh đi bên cạnh Lăng Mặc, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, nụ cười khiến mọi người xì xào bàn tán.
"Cô gái đi bên cạnh tiên sinh là ai vậy?"
"Chắc không phải là phu nhân đấy chứ? Nhưng đâu có nghe nói tiên sinh đã lấy vợ?"
"Các người không nhìn thấy gì à? Bụng đã lớn như vậy, còn khoác tay nhau thế kia, trước có tin đồn tiên sinh ngầm lấy vợ, chắc chắn là sự thật rồi."
"Không biết là thiên kim nhà nào, nhưng hai người họ thật sự quá xứng đôi."
Những lời bàn tán lọt vào tai Thẩm Ninh, cô khẽ mỉm cười, sau hôm nay, tất cả mọi người đều sẽ biết đến thân phận của cô.
Lăng Mặc cẩn thận đỡ cô vào trong, lại ân cần lấy nước lấy đồ ăn cho Thẩm Ninh. Phục vụ chu đáo như vậy cũng đủ để các thiên kim khác ghen tị đến đỏ mắt.
"Tôi biết cô gái này, trước đây ở Hạ gia đã cắt đứt quan hệ, mọi người còn gọi cô ta với biệt danh cô gái không họ đấy."
"Gì chứ, chỉ được mỗi bộ mặt xinh đẹp, còn lại chẳng có gì hơn chúng ta."
"Hồ ly câu dẫn người bằng vẻ đẹp. Được tiên sinh nhìn trúng, cô ta cũng coi như là có bản lĩnh...."
Đám tiểu thư đứng một bên ghen ghét nói. Vừa thấy ánh mắt sắc bén của Lăng Mặc lướt qua, bọn họ sợ hãi vội vàng rời đi chỗ khác. Thẩm Ninh thấy vậy thì cười cười, chuyện này đã quá quen rồi, cô cũng không cần để trong lòng. Đứng cạnh người đàn ông ưu tú như vậy, không bị ghét mới là chuyện lạ.
"Lăng Mặc, lâu rồi không gặp." Cố gia chủ cùng con trai đến chỗ Lăng Mặc chào hỏi.
"Sinh nhật Cố chủ tịch, sao có thể không đến." Lăng Mặc cười nói.
"Ha ha ha Thẩm Ninh, cháu đến đây dự sinh nhật bác, bác rất vui." ông ta quay sang Thẩm Ninh cười nhìn cô.
"Bác Cố, chúc bác sinh nhật vui vẻ."
"Ha ha ha tốt tốt.... Lăng Mặc, bên kia có một số người muốn gặp cậu, chúng ta qua đó đi."
Lăng Mặc định từ chối lại bị Thẩm Ninh đẩy đi. Sao cô có thể để anh vì mình mà đắc tội với người khác được. Lăng Mặc liếc Cố Tinh Trần một cái rồi mới theo Cố gia chủ rời đi chỗ khác.
Cố Tinh Trần nhìn Thẩm Ninh, càng nhìn càng cảm thấy rung động. Lúc trước trao cho cô nhiều tình cảm như vậy nhưng Thẩm Ninh vĩnh viễn không cảm nhận được. Anh ta vẫn nhớ rõ cô từng nói anh ta giống như anh trai của cô vậy.
"Tiểu Ninh, hôm nay em rất xinh đẹp." Cố Tinh Trần ôn nhu nhìn cô.
"Cảm ơn anh, bụng đã lớn như vậy rồi, sao có thể xinh đẹp như trước được."
"Ở đây ồn ào, anh đưa em ra ngoài đi dạo được không? Mẹ anh mới trồng thêm loại hoa chỉ nở vào ban đêm thôi đấy."
"Được."
Sân vườn của Cố gia rất rộng. Thẩm Ninh sở dĩ đồng ý ra ngoài cũng vì cô muốn hít thở không khí thoáng mát một chút, bên trong kia quá ồn ào, cảm thấy không được thoải mái. Hai người lặng lẽ đi bên cạnh nhau, cũng không ai nói một lời, không gian tĩnh lặng như bao quanh lấy họ. Cố Tinh Trần im lặng nhìn Thẩm Ninh, cảnh tượng này giống hệt như hồi còn ở cô nhi viện, bọn họ lén lút ra ngoài tản bộ ngắm trăng.
"Tiểu Trần, hoa anh nói ở đâu vậy?" Thẩm Ninh bỗng lên tiếng. Cứ im lặng như vậy khiến cô cảm thấy ngại ngùng.
"À... đi thêm một đoạn nữa là tới. Mẹ anh nói hoa nở vào ban đêm rất đẹp, mặc dù không có mấy ai ngắm nhưng lại vô cùng đặc biệt."
"Em chưa từng thấy hoa nở vào ban đêm, lần này nhất định phải ngắm thật lâu mới được."
Đi thêm một đoạn nữa, quả thực ở đây trồng rất nhiều hoa nở vào ban đêm, Thẩm Ninh bị khung cảnh nơi đây làm cho ngạc nhiên. Những bông hoa nhỏ xinh đẹp dưới ánh trăng giống như đang phát sáng, còn toả ra mùi thơm nhẹ nhàng thanh khiết khiến Thẩm Ninh nhìn đến si mê. Cô chạm nhẹ vào một bông hoa đang phát ra ánh sáng màu xanh lam, cảm giác mát lạnh khiến cô thích thú bật cười. Thẩm Ninh nhìn xung quanh, tất cả đều là loại hoa này, ánh sáng của chúng biến nơi này giống như một thế giới huyền diệu, có vài con bướm đêm bị thu hút đến đây kiếm mật.
"Đây là loài hoa gì vậy? Lại có thể phát sáng, còn có mùi thơm thanh mát như vậy nữa." Thẩm Ninh quay đầu hỏi Cố Tinh Trần.
"Đây là hoa Mặt Trăng. Hoa này chỉ nở vào ban đêm, đến hửng sáng thì tàn."
"Hoa này kiều diễm thật đấy. Về nhà em nhất định phải bảo Lăng Mặc trồng loại hoa này mới được."
"Thẩm Ninh."
"Chuyện gì..."
Thẩm Ninh còn chưa nói xong, Cố Tinh Trần đã nắm lấy tay cô, cúi người hôn nhẹ lên bụng Thẩm Ninh. Một màn này lại bị Lăng Mặc đứng phía xa nhìn thấy.