Hôm nay Thẩm Ninh như thường lệ mang cơm trưa đến cho Lăng Mặc. Mặc dù bụng đã lớn nhưng cô vẫn chăm chỉ vào bếp làm đồ ăn, Lăng Mặc có ý muốn để người hầu đến phụ giúp nhưng Thẩm Ninh lập tức từ chối. Cô ngày thường cũng không có việc gì làm, có chút việc nhà như vậy chẳng lẽ lại không thể làm được hay sao?
"Đây là cơm trưa sao?" Thẩm Ninh đi ngang qua văn phòng, thấy thư ký đang ngắm nghía hộp cơm trông có vẻ không được ngon lắm thì nhíu mày hỏi. Đối với một người giỏi như thư ký thì hộp cơm trưa này cũng quá tệ rồi.
"Thiếu phu nhân, đây là cơm trưa của tôi."
"Trang trí... lạ mắt thật đấy. Là cô tự làm sao?"
"Không phải, đây là cơm hộp do ông xã tôi làm. Mặc dù nhìn không được đẹp mắt cho lắm, nhưng ăn cũng rất được. Hơn nữa được anh ấy làm cơm trưa cho cũng là một loại hạnh phúc." thư ký nhìn hộp cơm, trong mắt tràn đầy hạnh phúc, giọng nói cũng đặc biệt vui vẻ.
Đúng lúc đó Lâm Triết ngó đầu vào, Thẩm Ninh lôi anh ta ra một góc dò hỏi.
"Nấu ăn sao?”
"Đúng vậy, Lăng Y và Lăng Thiên nấu ăn rất ngon, chắc Lăng Mặc cũng nấu ăn không tệ chứ?"
"Cái đó...." Lâm Triết đảo mắt suy nghĩ một hồi lên tiếng, giọng chắc nịch: "Cái đó là đương nhiên. Tài nấu ăn của cậu ấy không phải ai cũng có thể sánh bằng đâu."
Thẩm Ninh về đến nhà vẫn không quên được lời của thư ký nói. Lúc này cô mới nhớ đúng là từ trước đến giờ Lăng Mặc chưa từng vào bếp. Thẩm Ninh bắt đầu hoài nghi tầng 48 không có bếp là đúng theo lời Lâm Triết nói hay không. Bình thường anh về đến nhà đã có sẵn cơm ngon canh ngọt, ở tập đoàn cũng đã có Lâm Triết đưa cơm tới tận miệng. Cô cũng muốn thử tay nghề nấu ăn của Lăng Mặc.
"Ông xã.... ông xã ơi...." cô thò đầu vào trong thư phòng nhìn anh, nhỏ giọng gọi.
Lăng Mặc vừa nghe đã biết cô định làm gì. Giọng này giống hệt lúc Lâm Triết muốn nhờ vả anh làm gì đó. Lăng Mặc nhíu mày, sau này phải để cô tránh xa Lâm Triết một chút, tránh dạy cô những thói quen không tốt này.
"Ông xã...." Thẩm Ninh lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh từ đằng sau.
"Nếu em muốn anh cùng em đi mua đồ sơ sinh cho bé trai thì anh bận lắm."
Thẩm Ninh bật cười. Lần trước cùng nhau đi mua đồ, anh nhất quyết mua toàn bộ đều là dành cho con gái. Cô chỉ nói nhỡ là con trai thì không mặc được nên muốn mua thêm đồ cho bé trai, không ngờ anh lại nhỏ mọn như vậy, trực tiếp xách cô về cùng đống đồ màu hồng phấn.
"Không phải là chuyện đó. Ông xã, anh làm cơm cho em ăn nhé."
"......"
Lăng Mặc đang viết thì dừng lại, cả người cũng bất động theo. Thẩm Ninh vòng lên phía trước, khua khua tay trước mặt anh cũng không thấy có phản ứng.
"Lăng Mặc, anh sao vậy?"
"....."
"Lăng Mặc...."
"Thẩm Ninh, hay là gọi đầu bếp tới nhà nấu cơm được không?" Lăng Mặc ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lại có chút gì đó né tránh.
"Tại sao chứ? Em muốn ăn đồ anh nấu mà."
"Anh không biết nấu."
"Hoá ra Lăng tiên sinh thông minh tuyệt đỉnh cái gì cũng biết mà mọi người đồn thổi là giả sao? Ngay là nấu cơm cũng không biết."
"Là giả đấy."
"......"
Thẩm Ninh trong lòng dĩ nhiên là không tin. Nhìn Lăng Mặc cũng không giống người không biết nấu cơm. Lúc trước không phải từng bổ dưa sao? Cô đã quan sát kỹ rồi, từng nhát dao chém xuống rất điêu luyện, nếu không phải người nấu ăn giỏi, sao có thể làm được đến như vậy.
"Lăng Mặc, anh nấu cho em ăn không được sao? Anh nghe xem, con gái cũng kêu đói rồi này. Lâm Triết nói anh nấu ăn rất ngon mà.”
"Lâm Triết nói như vậy sao?"
Thẩm Ninh gật gật đầu. Lăng Mặc xắn tay áo, đeo tạp hình con thỏ màu hồng phấn lên bắt đầu nấu nướng.
Kính coong.....tiếng chuông cửa vang vang lên. Lâm Triết mặc chiếc áo phong đơn giản cầm hồ sơ đứng đợi ở bên ngoài.
"Lâm Triết, sao anh lại đến đây?"
"Tôi đến mang tài liệu cho Lăng Mặc."
"Trùng hợp quá, anh ấy đang làm đồ ăn, hay là anh vào ăn chung luôn."
"Tạm biệt."1
Lâm Triết nghe vậy lập tức lùi lại một bước. Anh ta đặt tập hồ sơ vào tay Thẩm Ninh, định quay người nhanh chóng rời khỏi đây nhưng chân vừa động đã bị ai đó gọi tên.
"Lâm Triết, đã đến rồi thì vào đây ăn xong rồi hãy về." giọng nói lạnh lẽo từ phòng bếp vang lên.
Ngồi cùng một bàn nhưng hai con người hai tâm trạng khác nhau. Ngược lại Thẩm Ninh bên cạnh đang háo hức chờ món ăn của Lăng Mặc thì Lâm Triết lại lo lắng đứng ngồi không yên. Đúng là xui xẻo mà, mới trêu Thẩm Ninh có một chút mà quả báo đến ngay được. Người ta nói cái miệng hại cái thân, Lâm Triết chính là bằng chứng cho câu nói đấy. Anh ta quay sang nhìn Thẩm Ninh, đúng là tấm chiếu mới chưa trải sự đời.
Rất nhanh món ăn đã được làm xong. Lăng Mặc đặt một đĩa thịt lên bàn, ngồi xuống đối diện hai người. Lâm Triết vừa nhìn là món gì, trong lòng liền gào khóc muốn về nhà.
"Nhìn hấp dẫn quá." Thẩm Ninh cười nói.
"Lâm Triết, cậu thử trước đi."
Khẽ nuốt nước bọt, Lâm Triết run rẩy gắp một miếng thịt lên. Anh ta ngẩng đầu nhìn Lăng Mặc, lại liếc mắt xuống miếng thịt có vẻ ngon trước mặt.
Lâm Triết lau lau mồ hôi lạnh trên trán, há miệng cắn mạnh miếng thịt. Dù sao cũng không chết được, sao anh ta phải sợ chứ?
Nhưng có vẻ Lâm Triết đã quá coi thường tài nấu ăn của Lăng Mặc. Dù anh ta có cắn mạnh cỡ nào cũng không thể cắn đứt được, bất đắc dĩ anh ta chỉ có thể đưa cả miếng to vào miệng nhai. Nhưng vị của miếng thịt này vừa đắng vừa mặn lại có mùi tanh, khiến Lâm Triết nhai được hai miếng đã vội vàng bịt miệng chạy thẳng vào phòng vệ sinh nôn oẹ.
Thẩm Ninh ngạc nhiên nhìn, có cần phải khoa trương như vậy không, chỉ là một miếng thịt thôi mà. Lâm Triết mặt mày uể oải đi ra từ phòng vệ sinh, anh ta lết đến gần Thẩm Ninh thành khẩn nói.
"Anh sai rồi, anh xin lỗi." nói xong liền tự động mở cửa đi về.
Thẩm Ninh chớp mắt nhìn Lâm Triết cứ thế ra về, quay đầu lại đã thấy Lăng Mặc định phi tang đĩa thịt đó vào thùng rác.
"Em muốn ăn thử sao?"
"....."
Thẩm Ninh lắc đầu, có tấm gương của Lâm Triết phía trước, sao cô dám ăn thử chứ.
Mấy hôm sau, Lâm Triết mặt mày xanh xao hốc hác xin nghỉ ốm cuối cùng cũng đi làm lại. Vừa thấy Lăng Mặc, anh ta đã giận dỗi quay mặt đi.
"Cậu vẫn còn dỗi à?" Lăng Mặc ngẩng đầu nhìn một cái lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
"Hừ, nhờ cậu mà tôi giảm được tận 2 kg đấy."
Lâm Triết ai oán nói. Sau khi ăn miếng thịt kia của Lăng Mặc, anh ta về nhà liền thấy đau bụng, ăn cái gì cũng không thấy ngon, kết quả giảm được 2 kg.
"Không cần cảm ơn." Lăng Mặc không để tâm nói.
"Cậu....cậu có còn là bạn của tôi không vậy? Hở ra là hại tôi."
"Ai đó khoe với Thẩm Ninh là tôi nấu ăn rất giỏi, sao bây giờ lại nói vậy."
"Cậu... cậu cho tôi một lý do để tiếp tục làm bạn với cậu đi, Lăng Mặc."1
Lâm Triết phẫn nộ, chỉ hận không thể giơ ngón giữa lên với Lăng Mặc rồi chửi bậy một tiếng. Nhớ lại sao hồi đó sao lại có thể chơi được với Lăng Mặc nhỉ? Lúc đó anh ta là một đứa trẻ ngoan đang ngồi đọc sách, sau đó Lăng Mặc đi đến, nhìn anh ta một lượt từ đầu đến chân rồi vỗ vai nói: "Cậu từ giờ là người của tôi."
Lăng Mặc mặc kệ Lâm Triết đang đau khổ một bên, tiếp tục công việc của mình. Anh lấy một tập hồ sơ Lâm Triết mang đến, vừa mở ra xem liền nhíu mày.
"Lục Vũ?"