Nhận được tin Lăng Mặc chuẩn bị tới đây, mọi người vội vàng sốc lại tinh thần lên gấp 10 lần. Số lần anh đến Lăng thị không nhiều nhưng mỗi lần đến đều được đón tiếp chu đáo. Lăng thị trong phút chốc trở nên náo nhiệt hẳn, mọi người đều bận rộn làm công việc của mình, chỉ có những lãnh đạo cấp cao cùng các trưởng phòng xuống đón tiếp Lăng Mặc.
Dao Dao cũng không phải là ngoại lệ. Cô ta vất vả lên được chức trưởng phòng một phần vì lương, một phần chính là vì được xuống đón Lăng Mặc. Nhân viên bình thường ở đây đều biết đến người thừa kế này nhưng chỉ sợ cả đời cũng không thể đến gần anh như vậy được. Chỉ có lúc đón tiếp anh mới là lúc có thể gần anh nhất. Biết đâu lại lọt vào mắt xanh của tiên sinh, một bước lên cao.
Vội vàng trang điểm lại thật sinh đẹp, Dao Dao chỉnh lại quần áo xuống dưới đứng chờ Lăng Mặc đến. Chẳng mấy chốc chiếc xe đen sang trọng quen thuộc đã xuất hiện trước tầm mắt của mọi người. Bọn họ vội thẳng lưng đứng ngăn ngắn thành hàng. Lăng Mặc xuống xe bước vào đại sảnh rộng lớn, những người đến đón đều đồng loạt cúi chào.
"Tiên sinh, hôm nay ngài đến có việc gì không?" người đứng đầu trong đó bước đến gần Lăng Mặc cười nhẹ nói.
"Tìm người." Lăng Mặc nói xong, chân dài đi thẳng đến phòng chủ tịch.
Những người đứng đây nghe xong đều giật thót mình. Dao Dao nhìn Lăng Mặc, trong mắt là hy vọng có thể thấy rõ của cô ta. Nếu được Lăng Mặc nhìn trúng, cô ta nguyện đánh đổi tất cả.
Phòng chủ tịch là nơi cao quý nhất trong Lăng thị. Đừng nói tới tổng giám đốc làm gì, chỉ có người thừa kế tương lai mới có tư cách làm việc ở đây. Ông nội Lăng lâu rồi không đến Lăng thị, căn phòng này cũng bị khoá lại. Lăng Quân không ít lần đề nghị muốn làm việc ở đây nhưng ông nội Lăng nhất quyết không đồng ý. Ngoài ông nội Lăng ra cũng chỉ có Lăng Mặc được phép vào đây.
"Tiên sinh, cafe của anh." Dao Dao nhẹ nhàng đặt ly cafe xuống.
Lăng Mặc không để ý đến cô ta khiến Dao Dao có chút hụt hẫng. Nhưng được nhìn tiên sinh ở gần như vậy, trái tim cô ta lại đập loạn nhịp, mặt cũng đỏ lên. Người khác nhìn vào sẽ thấy cô ta có chút đáng yêu.
"Chóng mặt quá..... a."
Dao Dao bỗng nhiên chóng mặt muốn nhắm vào Lăng Mặc mà ngã nhưng cô ta đúng là số nhọ hơn chó mực. Vừa nghiêng người thì Lăng Mặc đã quay lưng ngồi xuống ghế chủ tịch, Dao Dao theo đà cứ thế ngã xuống đất.
Mọi người trong trong đều nhịn không dám cười thành tiếng. Dao Dao ngượng ngùng, nhịn đau cố gắng đứng dậy đứng sang một bên.1
"Không biết tiên sinh muốn tìm ai?"
"Vợ tôi."
Tất cả mọi người hoang mang nhìn nhau. Vợ tiên sinh sao? Tiên sinh lấy vợ rồi à? Nếu tiên sinh lấy vợ thì có khi cả thành phố phải biết rồi chứ?
"Tiên sinh, vợ ngài là?"
"Cô ấy tên Thẩm Ninh, là người hôm trước Lâm Triết dẫn đến đây làm việc."
Dao Dao nghe đến đây thì chân tay mềm nhũn, cô ta sợ hãi không dám tin vào tai mình. Thẩm Ninh kia là vợ của tiên sinh?
Không thể nào! Không thể nào! Dao Dao lùi lại, mặt cô ta trắng bệch đầy sợ hãi.
"Thẩm Ninh?" thư ký của Lăng Quân nhíu mày khó hiểu. Sao cô ta chưa từng nghe nói trợ lý Lâm dẫn Lăng thiếu phu nhân đến đây làm việc?
"Hôm trước phòng nhân sự báo cáo phòng của Dao Dao có nhân viên mới." một người nói nhỏ vào tai thư ký.
"Dao Dao, sao phòng cô có nhân viên mới do trợ lý Lâm đưa đến mà cô không báo cáo lại?" thư ký quay sang Dao Dao nhỏ giọng trách mắng.
"Em.... em...." Dao Dao ấp úng.
"Thôi, cô mau xuống tầng gọi Lăng thiếu phu nhân lên đây."
"Không cần, tôi tự xuống tìm cô ấy." Lăng Mặc đứng dậy nói.
Lần đầu tiên Lăng Mặc đích thân đi xuống phòng của nhân viên tìm người. Nhân viên nữ nghe được tin tức này thì vội trang điểm lại. Hiếm khi mới có cơ hội như vậy, nhất định phải để lại ấn tượng tốt.
"Thẩm Ninh đâu?" Lăng Mặc nhíu mày nhìn xung quanh vẫn không tìm thấy bóng dáng của cô đâu.
"Cô...." thư ký gọi một người gần đó: "Thẩm Ninh đi đâu rồi?"
"Thẩm Ninh? Thẩm Ninh bị chị Dao Dao phạt xuống nhà kho xếp đồ rồi ạ."
Mặt Lăng Mặc đen lại, Lâm Triết cũng không khá hơn anh. Cứ nghĩ ở địa bàn của Lăng gia thì Thẩm Ninh có thể yên tâm làm việc nhưng không ngờ ở đây lại có người mù mắt không biết sống chết, lại dám bắt nạt Lăng thiếu phu nhân.1
Lăng Mặc đi thẳng xuống nhà kho, vừa bước vào đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô đang chật vật ôm một chồng hồ sơ cũ. Thẩm Ninh cố gắng đặt chồng hồ sơ lên kệ cao, vừa mới thở phào một tiếng đã bị một vòng tay ấm áp quen thuộc ôm chặt lấy, ngay sau đó là tiếng rơi mạnh.
Thẩm Ninh ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện mấy chồng hồ sơ cô vừa chất lên đều đã rơi xuống, là Lăng Mặc đỡ cho cô.
"Lăng Mặc, anh không sao chứ?" Thẩm Ninh vội xem xét khắp người anh.
"Em với con không sao là được rồi." Lăng Mặc lau vết bẩn trên mặt cô cười nhẹ.
Lâm Triết thấy Lăng Mặc và Thẩm Ninh không sao thì mới an tâm lại. Dao Dao kia đúng là đáng chết, lại dám sai cô đi làm mấy việc này, nếu một nhà ba người bọn họ xảy ra chuyện gì thì cô ta có chết 10 lần cũng không đền được.
Phòng làm việc chưa bao giờ căng thẳng như vậy, hàn khí toát ra từ người Lăng Mặc khiến mọi người đều thấy khó thở. Dao Dao cúi đầu đứng đo, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán. Cô ta bị ánh mắt của anh làm cho chân tay run rẩy đứng không vững.
"Dao Dao, cô vi phạm quy định của tập đoàn, hôm nay cô tự động làm đơn xin từ chức đi." thư ký nói.
"Tiên sinh... tiên sinh, cầu xin anh đừng đuổi việc tôi. Tôi biết sai rồi, tôi nhất định sẽ không như vậy nữa. Cầu xin anh đừng đuổi việc tôi." Dao Dao khóc lóc nói. Đây là công việc mơ ước của bao nhiêu người, cô ta phải vất vả khổ sở mới lên được chức trưởng phòng này. Bây giờ mất rồi, cô ta biết sống như thế nào?
"Cô không cần làm đơn xin nghỉ việc nữa...." Lăng Mặc lên tiếng.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không lẽ tiên sinh thật sự động lòng với Dao Dao?
"Không cần làm đơn xin nghỉ việc nữa, cô chuyển xuống bộ phận xếp kho. Chỉ cần cô nghỉ việc, sẽ không một nơi nào dám nhận cô vào làm."
Dao Dao vừa hy vọng đã bị dập tắt. Cô ta thất thần ngồi bệt xuống đất. Công sức bao năm phấn đấu của cô ta đều đã tan thành mây khói hết rồi. Tiên sinh thật độc ác, phân cô ta xuống nhà kho làm việc nặng nhọc, lại cảnh cáo cô ta khiến cô ta không thể nghỉ việc, nếu nghỉ việc cũng sẽ không xin được việc làm nữa, sẽ không một công ty nào chấp nhận cô ta.
Một màn này khiến mọi người ý thức được Thẩm Ninh là ai. Đụng vào người phụ nữ của tiên sinh chỉ có kết cục sống không bằng chết. Lăng Mặc trực tiếp đưa cô về nhà, cũng không cho cô quay lại Lăng thị làm việc. Quả nhiên rời xa vòng tay anh là bão tố, Thẩm Ninh khịt khịt mũi suy nghĩ.
Nước ngoài..... bệnh viện..... khoa sản.....
Kim Cẩm Nhi được đưa vào phòng sinh. Cô ta không chịu được cảm giác đau đớn khi sinh thường nên yêu cầu mổ đẻ. Chẳng bao lâu bé trai mập mạp đã được lấy ra. Kim Cẩm Nhi tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Cô ta nhìn đứa bé đang ngủ ngon lành trong nôi bên cạnh thì khẽ chạm nhẹ vào má con trai, nhếch môi cười.
"Lăng Mặc, em khổ sở sinh con trai cho anh, anh nhất định sẽ rất thích."