Diệp Tử nhìn chằm chằm Lâm Triết ngồi đối diện. Hôm nay Hoàng Đằng không có việc gì làm hay sao, thân là trợ lý lại rảnh đến tận phòng trọ tìm cô ta như vây?
"Diệp Tử, cô với Thẩm Ninh chơi thân với nhau lâu như vậy chắc cũng biết rõ tính cách của cô ấy."
Diệp Tử gật gật đầu. Chuyện đó là đương nhiên.
"Vậy chắc cô cũng biết cách xin lỗi để Thẩm Ninh hết giận chứ?"
Thấy ánh mắt long lanh của Lâm Triết, Diệp Tử ho khan hai tiếng. Xin lỗi Thẩm Ninh cũng dễ lắm, chỉ là cô có đồng ý tha thứ hay không thôi.
"Anh làm gì có lỗi với Tiểu Ninh Ninh sao?"
"Không có." Lâm Triết lập tức lắc đầu: "Chỉ hỏi trước để sau này có gì tiện xin lỗi thôi."
Diệp Tử nhìn đống quà hối lộ bên cạnh bên cạnh, có trời mới tin được anh ta.
"Diệp Tử, cô nói cho tôi biết đi." Lâm Triết nghiêng người định nắm tay Diệp Tử, lại vô tình làm rơi vỡ cốc xuống sàn.
"Xin lỗi, để tôi dọn cho."
"Không cần, anh tránh ra một chút, cẩn thận lại dẫm vào."
Diệp Tử dọn mảnh vỡ, vô tình bị cứa vào tay chảy máu. Lâm Triết vội vàng cầm lấy ngón tay cô ta cho vào miệng. Hai mắt Diệp Tử mở to ngạc nhiên nhìn Lâm Triết, đến lúc có người khác mở cửa vào nhà cô ta mới giật mình rút tay lại.
Bạn trai Diệp Tử mở cửa vào nhà lại phát hiện bạn gái mình đang tay trong tay với người đàn ông khác. Anh ta tức giận xông đến trách mắng.
"Diệp Tử, em cắm sừng anh sao?"
Diệp Tử vốn định giải thích nhưng suy nghĩ lại im lặng không nói gì. Tần Bách thấy thế thì càng tức giận hơn. Diệp Tử trước giờ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời anh ta vậy mà sau lưng lại cắm cho anh ta cặp sừng cao như vậy.
"Hay lắm, tôi yêu thương chiều chuộng cô vậy mà cô lại đối xử với tôi như vậy." Tần Bách vỗ vai Lâm Triết: "Người anh em, tôi nói cậu nghe. Loại phụ nữ ăn lăng nhăng này bỏ không đáng tiếc, cậu cũng không định ăn lại đồ bỏ của anh đây đúng không?"
Lâm Triết cười cười hất tay Tần Bách xuống, nhẹ nhàng phủi phủi chỗ anh ta vừa chạm vào: "Đương nhiên là tôi sẽ không ăn lại đồ bỏ của anh, anh vốn dĩ chưa từng ăn được cô ấy."
"Tần Bách, đừng tưởng anh làm chuyện gì lén lút sau lưng mà tôi không biết. Anh đã là bạn trai của tôi mà còn hẹn hò với cô gái khác, thậm chí còn lên giường với cả gái quán bar. Anh có quyền gì mà lên tiếng trách mắng tôi? Tần Bách tôi nói cho anh biết, hôm nay là Diệp Tử tôi chính thức đá anh." Diệp Tử tức giận nói. Cô ta đã giữ kín những chuyện này trong lòng, đến nỗi chính cô ta bây giờ cũng không thể chịu đựng được. Cứ nghĩ sẽ có một ngày anh ta tỉnh ngộ nhưng anh ta vẫn chứng nào tật nấy.
"Cô.... cô nhất định sẽ phải hối hận."
"Tôi còn phải cảm ơn anh Tần đây đã bỏ lỡ một người phụ nữ tốt để tôi có cơ hội." Lâm Triết ôm lấy eo Diệp Tử.
Tần Bách tức giận đến đỏ cả mặt, anh ta chửi rủa mấy câu rồi giận dữ rời đi. Diệp Tử ngồi bệt xuống đất, tình cảm mấy năm cứ thế mà tan vỡ. Lâm Triết vỗ vai cô an ủi, bình thường Diệp Tử luôn nói cười vui vẻ, không ngờ cũng có lúc yếu đuối như vậy.
"Vừa nãy.... cảm ơn anh." Diệp Tử lau nước mắt ngẩng đầu nhìn Lâm Triết.
"Khụ.... không sao. Dù sao cũng là tại tôi nên hai người mới cãi nhau."
Diệp Tử lắc đầu, suy nghĩ chia tay này không phải xuất hiện 1, 2 lần. Chẳng qua là cô ta muốn hy vọng chút gì đó mà thôi.
Lăng Mặc đi làm về nhà, trên tay còn ôm một bó hoa hồng đắt tiền. Anh muốn giải thích cho cô hiểu rằng chuyện đêm đó chỉ là sự cố, Lăng Mặc anh chỉ có duy nhất một mình cô.
"Thẩm Ninh."
Thẩm Ninh thấy anh liền quay sang nhìn chỗ khác.
"Thẩm Ninh, em không thích anh về nhà sao?"
"Anh ở bên đó đã làm những gì hả."
"Không phải như em nghĩ đâu."
"Chính cô ta gửi ảnh cho em, cô ta ăn mặc mát mẻ như vậy vào phòng anh, vậy mà anh còn nói không như em nghĩ." Thẩm Ninh tức giận nhìn anh.
"Lúc đó anh đi tắm nên không biết, anh thật sự không có động vào cô ta." Lăng Mặc đặt hoa xuống ôm lấy eo cô: "Bà xã, anh chỉ có mình em thôi."
Thẩm Ninh hừ hừ hai tiếng. Đừng nghĩ nói mấy lời ngon ngọt như vậy là cô sẽ tha thứ cho anh. Lăng Mặc cắn nhẹ tai cô khiến Thẩm Ninh có chút run rẩy. Tay anh cũng không an phận mà bắt đầu luồn vào trong áo.
"Em không tin anh sao?" Lăng Mặc mút nhẹ cổ cô.
Trong lòng Thẩm Ninh lập tức mềm nhũn.
"Tin, tin.... em tin mà." cô rùng mình đẩy nhẹ anh ra.
"Lâu như vậy không gần gũi, em không muốn anh sao?"
"Khụ... không phải em không muốn mà là không được. Anh phải nhịn ít nhất một năm."
Rắc..... rắc..... trái tim của Lăng Mặc như muốn vỡ ra. Trước đây anh không gần nữ sắc, tâm thanh tịnh không chút dục vọng, nhưng từ lúc ăn sạch Thẩm Ninh, nhu cầu sinh lý của Lăng Mặc như kiềm chế lâu ngày được giải phóng nên mỗi lần gần gũi cô đều đòi hỏi rất nhiều. Bây giờ phải nhịn một năm đúng thật là khó.
"Không phải em nói tin anh rồi sao, sao lại bắt anh nhịn tận một năm liền?"
"Bác sĩ nói trong lúc mang thai không được hoạt động mạnh." Thẩm Ninh hạnh phúc nói.
"Bác sĩ nào nói.... hả, em nói lại lần nữa anh nghe xem."
"Lăng Mặc, em có thai rồi, anh cũng sắp được làm ba."
Lăng Mặc hạnh phúc ôm chặt lấy cô. Không uổng công anh chăm chỉ gieo hạt, cuối cùng hôm nay cũng đã nảy mầm. Thẩm Ninh ôm lấy eo anh, vùi đầu vào ngực anh hít lấy mùi thơm quen thuộc chỉ trên người anh mới có.
Nhưng mấy ngày sau đó Lăng Mặc liền bắt thấy hối hận. Anh buồn bực nhìn bụng cô, mặt như dài ra hẳn mấy mét. Thẩm Ninh bình thường đều không có sức kháng cự trước sắc đẹp của anh vậy mà lần này lại nghe lời bác sĩ răm rắp, mặc cho anh có thả cơ bụng trước mặt cô thì cũng không một chút xao động.
Ông nội Lăng biết tin thì chỉ hận không thể đón Thẩm Ninh về Lăng gia, tự mình chăm sóc cho cô. Mặc dù chắt mới chỉ được 2 tháng nhưng ông nội Lăng đã muốn mua quần áo bỉm sữa từ bây giờ. Quản gia đứng một bên chỉ có thể bất lực không thể làm gì, ai kêu lão gia đã muốn cho cháu chắt đến phát điên rồi.
"Tiểu Ninh Ninh, đã siêu âm là trai hay gái chưa?" ông nội Lăng nhìn bụng của cô, càng nhìn lại càng vui.
"Ông nội, mới được có hai tháng thôi, chưa nhìn ra được đâu."
Ngược với phán đoán của mọi người, Lăng gia chủ lại có chút chờ mong đứa bé trong bụng của Thẩm Ninh, dù sao nó cũng là đứa cháu đầu tiên của ông ta. Điều này khiến Nhã Khanh vốn không vui lại càng thêm ghen ghét với cô. Tại sao Thẩm Ninh có thể tốt số như vậy, lấy được Lăng Mặc, giờ còn mang thai con của anh.
Đêm xuống, Nhã Khanh buồn bực ngồi trên giường, cứ nghĩ đến cái thai trong bụng Thẩm Ninh là trong lòng cô ta lại khó chịu thêm một chút. Nhã Khanh sờ sờ bụng mình, nếu trong này cũng có đứa con của Lăng Mặc thì dù có phải trả bất kỳ giá nào cô ta cũng muốn.
"Em có tâm sự sao?" Lăng Quân nhìn vợ, lại gần hỏi.
"Không có, chỉ là hôm nay thấy Thẩm Ninh có thai nên...."
"Lăng Viên cũng hơn một tuổi rồi, nếu em muốn thì chúng ta sinh thêm đứa nữa."
"Không... không. Lăng Viên vẫn còn nhỏ, em phải chăm sóc con nữa." Nhã Khanh lập tức từ chối. Mỗi lần gần gũi Lăng Quân là cô ta lại cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn nhưng lại không thể không chiều theo ý ông ta.
Lăng Quân nhìn Nhã Khanh nằm xuống giường quay lưng với mình, ánh mắt thoáng tia đau khổ. Ông ta biết Nhã Khanh không phải là vợ quá cố của mình nhưng mỗi lần nhìn vào khuôn mặt đó đều không nhịn được mà muốn gần gũi thân mật.