Hạ Yên Chi ăn mặc thật đẹp đi đến Hạ thị. Sau vụ cãi nhau, Lục Vũ lạnh nhạt không động vào cô ta khiến Hạ Yên Chi lòng nóng như lửa.
"Lục Vũ." Hạ Yên Chi đẩy cửa bước vào.
"Em đến đây làm gì?"
"Em nhớ anh." Hạ Yên Chi đi ra đằng sau Lục Vũ ôm lấy cổ anh ta thì thầm: "Ông xã, chúng ta đừng giận nhau nữa được không?"
Lục Vũ gỡ tay Hạ Yên Chi đẩy nhẹ cô ta ra. Từ khi quen Hạ Yên Chi, anh ta luôn bị ba cô ta kiểm soát, cũng không dám to tiếng với cô ta. Lục Vũ anh ta trong mắt mọi người là kẻ dựa hơi ăn bám nhà vợ, cả đời cũng không thể ngóc đầu lên được. Anh ta không muốn như vậy nữa.
"Ông xã, em không nên hiểu lầm anh với Thẩm Ninh. Em biết anh yêu em mà, chúng ta làm hoà được không?" Hạ Yên Chi bị đẩy ra thì có chút khó chịu nhưng vẫn cố nhịn xuống nhỏ giọng nói.
"Em biết vậy là tốt."
"Trưa nay chúng ta đi ăn nha, em biết một nhà hàng ngon lắm."
Lục Vũ vừa định trả lời thì tiếng tin nhắn vang lên. Anh ta mở ra xem, ánh mắt lập tức thay đổi.
"Trưa nay anh có hẹn với khách hàng mất rồi."
"Khách hàng nào vậy? Em đi chung không được sao?"
"Ngoan, tối anh về ăn với em." Lục Vũ nói nhỏ vào tai cô ta.
Hạ Yên Chi đỏ mặt gật đầu. Lâu rồi Lục Vũ không nói chuyện dịu dàng với cô ta như vậy. Đợi Hạ Yên Chi rời đi, Lục Vũ mới lấy áo khoác bước nhanh ra ngoài.
Tại một nhà hàng đồ tây, Lục Vũ lúc này đang ngồi ăn với một người khác. Anh ta cười nói vui vẻ, lại ân cần gắp đồ ăn cho cô gái đó, ánh mắt kia khác hẳn lúc nói chuyện với Hạ Yên Chi.
"Tử Băng, em ăn cái này đi."
"Lục Vũ, anh thật tốt với em."
Lục Vũ nghe vậy thì nhếch môi cười. Tối hôm đó anh ta uống say, là Tử Băng này đi đến ve vãn anh ta, Lục Vũ cũng không phải thuộc dạng ăn chay, mỡ đã dâng tận miệng thì chỉ có kẻ ngốc mới không tận hưởng. Mà Tử Băng này cũng thật lắm chiêu, chiều chuộng anh ta trên giường hết sức thoải mái, rõ ràng là rất điêu luyện khiến Lục Vũ cũng muốn yêu thương một thời gian.
"Em không cần phải đến đó làm nữa, anh sẽ nuôi em."
"Thật sao? Lục Vũ, có mình anh là đủ rồi." Tử Băng dựa người vào lòng Lục Vũ nhỏ giọng nói, cô ta như con mèo nhỏ yếu đuối khiến người khác muốn che chở.
Nếu Hạ Yên Chi nhìn thấy cảnh này, khẳng định sẽ có trò hay để xem.
Tối đó Lục Vũ cũng không về nhà như đã nói, anh ta lấy lý do bận nhiều việc lại có hẹn với khách nên kêu Hạ Yên Chi tự mình ăn cơm. Lục Vũ ôm Tử Băng lên giường, ánh mắt háo sắc nhìn chằm chằm cơ thể nóng bỏng của cô ta, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện đè cô ta dưới thân mà ăn sạch sẽ. Tử Băng cũng không phải dạng vừa, dễ dàng câu dẫn được Lục Vũ chu cấp cho mình.
"A.... Lục Vũ.... anh nhẹ chút...."
"Bảo bối, em quyến rũ như vậy còn muốn anh nhẹ sao?"
Tiếng thở gấp cùng tiếng rên không ngừng phát ra từ một căn phòng trong khách sạn. Hai thân thể quấn chặt lấy nhau mây mưa triền miên không ngừng. Tử Băng liếc Lục Vũ một cái, môi khẽ cong lên cười mờ ám.
"Cô có biết nấu ăn không vậy? Món nào cũng khó nuốt." Hạ Yên Chi tức giận ném đôi đũa xuống bàn. Lục Vũ trước giờ chưa từng thất hứa với cô ta vậy mà hôm nay lại dám làm vậy.
"Yên Chi, con cũng phải thông cảm cho Lục Vũ, nó cũng là gì Hạ thị."
Hạ Yên Chi cắn môi không nói gì. Cái gì mà vì Hạ thị chứ, chẳng qua là muốn tránh mặt cô ta mà thôi. Từ sau khi gặp Thẩm Ninh, vợ chồng cô ta luôn không được yên ổn, Lục Vũ lúc nào cũng lạnh nhạt khiến cô ta không chịu được. Cô ta biết năm đó là cô ta cướp Lục Vũ khỏi tay Thẩm Ninh nhưng cũng là anh ta nguyện ý đi theo, sao bây giờ lại thay đổi chứ?
"Con no rồi." Hạ Yên Chi nói xong liền đứng dậy đi lên phòng.
Cô ta đóng chặt cửa lại rồi gọi đến một số lạ. Cô ta sẽ không để Lục Vũ rời xa cô ta đâu.
Sau khi chuyển đến ở chung, Thẩm Ninh nhất quyết không chịu ngủ chung với Lăng Mặc khiến anh rất khổ tâm. Rõ ràng đã là vợ chồng vậy mà chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ mình ôm chăn gối sang phòng khác ngủ, mà còn là vui vẻ đi ngủ mới khổ. Lăng Mặc đêm dài lạnh lẽo nằm giữa giường lớn mà không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt là cảm giác trống vắng lại trào lên khiến anh chỉ muốn phá cửa vào ngủ với cô.
"Lăng Mặc, đêm tân hôn cũng qua mấy ngày rồi mà sao trông cậu mệt mỏi vậy? Đêm qua vất vả quá hả?" Lâm Triết sáng sớm không biết lấy đâu ra gan lớn lại dám trêu Lăng Mặc.
"Thư ký hôm nay xin nghỉ, cậu làm luôn việc của cô ấy đi." Lăng Mặc không ngẩng đầu nói.
"Cậu ác quá đấy....." Lâm Triết trợn mắt nói.
"......."
"Bảo sao Thẩm Ninh đấy sợ cậu là đúng rồi."
"Khoan đã."
"......"
Trong phòng vệ sinh, Lâm Triết vừa cọ bồn cầu vừa khóc không ra nước mắt. Đúng là cái miệng hại cái thân, mới nói có 2 câu mà đã bị đẩy đi dọn vệ sinh rồi, sau này anh ta làm sao còn mặt mũi gặp ai nữa.1
Lăng Mặc lật xem tài liệu, trong đầu lại đang nghĩ cách làm sao để có thể ngủ chung với Thẩm Ninh. Cô vào phòng là khoá cửa như thể sợ anh sẽ lén vào đó vậy.
Bên này, Thẩm Ninh lại đang vô cùng vui vẻ, mấy ngày nữa là tốt nghiệp rồi, đợi ra trường là có thể kiếm việc làm. Diệp Tử có bạn trai giàu, sớm đã đi thực tập, vậy mà cô ngay cả góc bàn làm việc cũng chưa được chạm vào, chỉ có thể đứng từ xa mà hâm mộ người ta.
"Tiểu Ninh Ninh, ra trường rồi cậu đã muốn xin việc ở đâu chưa?"
"Tớ cũng tìm hiểu vài công ty rồi mà chưa thấy cái nào ổn, chỉ sợ họ chê không có kinh nghiệm thôi." Thẩm Ninh chán nản nói.
"Cậu là thiếu phu nhân của thiếu gia Lăng gia cơ mà, lo gì không có công ty nào nhận chứ. Chỉ cần nói với Lăng Mặc một câu là có thể vào Hoàng Đằng làm rồi."
"Như vậy không hay lắm."
Thẩm Ninh suy nghĩ liền lắc đầu nói. Làm sao cô có thể mặt dày xin anh vào làm ở Hoàng Đằng được, như vậy chẳng phải mọi người đều sẽ nghĩ là anh thiên vị cô, như vậy không tốt cho danh tiếng của anh.
Diệp Tử nhìn qua cũng biết cô bạn thân đang lo nghĩ gì. Thẩm Ninh chịu nhiều khổ cực rồi, chỉ sợ giờ sướng quá lại không quen thôi.
"Đại ca, kia là mục tiêu của chúng ta sao?"
"Đúng vậy, chính là con bé mặc váy xanh đằng trước, chỉ cần chúng ta bắt cóc được nó sau đó cho nó một trận thì chúng ta sẽ nhận được một khoản tiền kha khá đấy." tên đại ca cười khà khà nói. Cũng không phải lúc nào cũng có mối làm ăn tốt như vậy. Bắt một đứa con gái chân yếu tay mềm trói gà không chặt như thế kia còn dễ hơn là bắc thang lên trời.
"Ha ha ha vậy là lần này chúng ta được sống sung sướng một thời gian rồi, bù lại những ngày tháng ở trong tù khổ cực."
"Nhưng sao nhìn con bé đó quen thế nhỉ?" một tên bỗng nhiên lên tiếng.
Tên đại ca híp mắt nhìn, lại cúi đầu lôi tấm ảnh trong áo đem ra so sánh. Sau khi xác định chắc chắn thì nhíu mày mắng.
"Đừng nói đấy là họ hàng nhà mày."
"Không đâu đại ca nhưng nhìn quen thật...."
"Quen cái đầu mày, mối ngon như này không làm thì phí. Mau theo tao." tên đại ca mở cửa định bước xuống xe.
"A.... aaa...đại ca…”