Lăng Mặc ngồi trong phòng làm việc, suy nghĩ không biết giờ này cô đang làm gì, có nhớ tới anh không? Sau khi đưa cô về nhà, mấy ngày rồi cũng không thấy gọi điện, ngay cả một tin nhắn cũng không có. Đúng lúc này ông Kim lại gọi điện tới muốn anh tối nay đến nhà ăn cơm. Lăng Mặc vừa định từ chối, ông Kim lại nói ông nội anh cũng sẽ đến, anh nghe xong đành đồng ý. Dù sao cũng là ân nhân của anh, nên nể mặt một chút thì tốt hơn.
"Thế nào rồi?" thấy Lâm Triết đi vào, anh lập tức hỏi.
"Đúng như cậu dự đoán, bọn chúng chỉ là đám lâu la không biết gì. Những tên quan trọng đều đã bị lão già Kim Nghị kia bắn chết rồi. Chúng ta cũng không tìm được chút bằng chứng nào." Lâm Triết nghiêm túc nói.
Kim Nghị ở trong giới kinh doanh cũng được coi là cáo già thành tinh. Ông ta làm việc vô cùng cẩn thận không chút sơ hở, thích nhất là tính kế sau lưng người khác, không biết bao nhiêu công ty nhỏ đã phải phá sản vì ông ta rồi. Rõ ràng việc ông ta có mặt ở đó đã chính tỏ ông ta là kẻ đứng sau nhưng Kim Nghị này mặt thực dày, lại làm như bản thân là người tốt đến cứu Thẩm Ninh.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao?"
"Tạm thời chưa động đến ông ta vội, cứ để ông ta sống thêm một thời gian nữa."
Lăng Mặc cười nhạt một tiếng, thấy Lâm Triết vẫn đang nhìn mình thì nhíu mày hỏi.
"Trước đây tôi cứ nghĩ người như cậu sẽ không bao giờ biết yêu nhưng xem ra tôi sai rồi. Lăng Mặc, cậu có tình cảm với Thẩm Ninh đúng không?"
"Có tình cảm gì chứ."
"Đừng tự dối lòng nữa. Nếu không có vậy sao khi nghe tin Thẩm Ninh mất tích, cậu lại nóng lòng đi cứu cô ấy như vậy?"
"Đó là do tôi không muốn mất người duy nhất tôi chạm vào được. Cậu cũng biết là cô ấy từng cứu ông nội, tôi làm vậy cũng là trả ơn cho cô ấy thôi." Lăng Mặc không thừa nhận nói. Anh chẳng qua chỉ không muốn mất đi cảm giác mát mẻ thoải mái khi chạm vào cô mà thôi, làm sao anh có thể động lòng với cô được.
Lâm Triết lắc đầu cười, anh ta bên cạnh Lăng Mặc bao năm rồi chứ, làm sao chút chuyện nhỏ này lại không nhìn ra được. Lăng Mặc trong mọi chuyện bình thường đều rất thông minh nhưng trong chuyện tình cảm, chỉ số IQ lại thấp đến mức đáng thương.1
"Phải rồi, Lâm Từ đã quyết định sẽ ở lại đây sao?"
"Anh ấy nói phải ở đây quan sát bệnh của cậu thì mới yên tâm được. Kể ra thì mọi lần đâu có nhiệt tình như vậy."
Lâm Từ dạo này luôn nhốt mình trong phòng nghiên cứu. Từ sau hôm Lăng Thiên say rượu, anh ta luôn không tập trung được vào công việc, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là lại nhớ đến hôm đó. Mà Lăng Thiên cũng tránh mặt anh ta, ngay cả buổi tiệc thân mật nhỏ cũng không mời anh ta đến, điều này khiến Lâm Từ cảm thấy hơi hụt hẫng trong lòng.1
Tối đó, Lăng Mặc cùng ông nội đến Kim gia. Kim Cẩm Nhi ăn mặc thật xinh đẹp ra đón hai người, lại nói cười thân mật với ông nội Lăng.
"Lăng Mặc, mong lần tới có thể ký hợp đồng với cháu." Kim Nghị cười lớn nâng ly rượu nhìn anh.
"Mong là vậy." Lăng Mặc nhếch môi cười nhạt.
"Lăng Mặc, anh ăn thử cái này đi." Kim Cẩm Nhi gắp thịt vào bát của anh, lại nhìn anh đầy mong chờ.
Lăng Mặc nhíu mày, ghét bỏ đẩy bát ra xa. Ông Kim biết tính Lăng Mặc sạch sẽ, đương nhiên sẽ không thích như vậy liền sai người đem bát khác ra. Kim Cẩm Nhi thấy vậy thì ngại ngùng an phận ăn cơm.
Bữa cơm cũng coi như suôn sẻ, ông Kim cùng ông nội Lăng đi dạo, Kim Nghị thấy người già đều đã đi hết liền nói thẳng vào chuyện chính.
"Lăng Mặc, chú có một hạng mục làm ăn rất được, cháu có muốn tham gia không?"
"Không."
"Lăng Mặc, dù sao ta cũng là người cứu vợ tương lai của cháu, cháu không nể mặt ta một chút sao?"
"Kim tổng nói đùa rồi. Ông có cứu cô ấy không, ông là người biết rõ nhất." anh lau lau tay nói.
"Đương nhiên là ta biết rõ. Ta đi ngang qua, vô tình thấy con bé bị bắt cóc nên mới âm thầm đi theo. Chẳng lẽ cháu không nghĩ như vậy sao?" Kim Nghị mặt dày nói.
"Yên tâm, ơn này Lăng Mặc tôi nhất định sẽ trả."
Kim Nghị cảnh giác nhìn anh. Dường như ông ta đã hiểu ra câu nói ngầm này. Lăng Mặc sớm đã không tin lời ông ta nói, ý của anh là nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Thẩm Ninh.
Kim Cẩm Nhi đợi bên ngoài, thấy anh đi ra liền vội vàng chạy lại. Hôm nay cô ta đã chuẩn bị tất cả mọi thứ thật hoàn hảo, nhất định không được xảy ra sai sót nào. Chỉ cần lên giường được với anh, còn không lo không có được anh hay sao? Đến lúc đó Thẩm Ninh đừng mơ có thể bước chân vào Lăng gia.1
"Lăng Mặc."
Lăng Mặc không để ý đến cô ta, vẫn thản nhiên đi ra ngoài.
"Lăng Mặc, em có chuyện muốn nói với anh."
"......"
"Liên quan đến Thẩm Ninh."
Nghe đến Thẩm Ninh, bước chân của anh lập tức dừng lại. Kim Cẩm Nhi này cũng không phải loại người tốt đẹp gì, không biết cô ta lại có âm mưu gì nhưng liên quan đến Thẩm Ninh, anh không thể không để ý.
"Lên phòng em, em sẽ nói cho anh nghe." Kim Cẩm Nhi đạt được ý định, trong lòng không ngừng vui vẻ.
Phòng con gái là nơi nguy hiểm nhất. Lăng Mặc vừa bước vào trong, Kim Cẩm Nhi đã nhanh tay khóa cửa lại. Cô ta chính là muốn ở đây quyến rũ Lăng Mặc rồi lên giường với anh, nếu Thẩm Ninh biết chuyện, liệu có đau khổ hay không? Kim Cẩm Nhi càng nghĩ càng vui, cô ta ngồi xuống giường, ánh mắt câu dẫn kia như muốn ăn tươi nuốt sống Lăng Mặc.
"Có chuyện gì cô nói đi." Lăng Mặc bị mùi nước hoa trong phòng làm cho khó chịu, anh nhíu mày, giọng nói lộ rõ sự không kiên nhẫn.
"Lăng Mặc, anh biết rõ từ trước đến giờ em vẫn luôn thích anh mà. Anh không thể thử một lần với em sao?" Kim Cẩm Nhi mềm giọng nói, lại khiến người khác cảm thấy cô ta thật yếu đuối.
Lăng Mặc quay người định rời đi. Anh không muốn phí thời gian ở đây với cô ta.
"Anh không muốn biết hôm nay Thẩm Ninh đã làm gì sao?" Kim Cẩm Nhi vội lên tiếng giữ chân anh lại.
Lăng Mặc đã vào đây rồi, sao có thể dễ dàng để anh rời đi như vậy.
"Lăng Mặc, em có chỗ nào không bằng cô ta chứ? Chỉ cần anh muốn, thân thể này chỉ thuộc về mình anh thôi." Kim Cẩm Nhi vừa nói, tay vừa kéo vai áo xuống để lộ ra xương quai xanh quyến rũ.
"Kim Cẩm Nhi, sự kiên nhẫn của tôi đã hết rồi." Lăng Mặc lạnh lùng nói, đối với dáng vẻ quyến rũ kia cũng không một chút động tâm, trong mắt hoàn toàn là tia chán ghét.
"Vậy thì sao? Hôm nay em vô tình gặp Thẩm Ninh cùng bạn trai cũ của cô ta ở trong quán cafe, nhìn hai người họ xem ra vẫn còn tình cảm lắm."
"Cả cô và ba cô, đều thích vô tình gặp cô ấy nhỉ?"
"Anh không tin lời em nói sao? Em còn chụp lại một vài tấm ảnh đẹp. Anh xem đi."
Lăng Mặc nhìn tấm ảnh chụp cô và Lục Vũ, ngoài mặt lại bình thản như không. Xét về gia thế, Lục gia không xứng xách giày cho Lăng gia. Xét về độ đẹp trai, người mù cũng có thể nhìn ra Lục Vũ không bằng anh. Thẩm Ninh càng không phải người mù, làm sao có thể chọn Lục Vũ mà không chọn anh được? Lăng Mặc anh tự tin vào bản thân, Lục Vũ căn bản không xứng làm đối thủ của anh.
"Kim Cẩm Nhi, lần sau đừng đem vài tấm ảnh vớ vẩn này ra trước mặt tôi. Cho dù không phải Thẩm Ninh thì tôi cũng không bao giờ nhìn đến cô đâu."
Kim Cẩm Nhi nghe vậy, nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận. Thẩm Ninh Thẩm Ninh, lúc nào cũng là Thẩm Ninh. Kim Cẩm Nhi cô ta mới là người xứng với anh nhất.
"Lăng Mặc, em thật sự yêu anh mà."
Không đợi anh kịp phản ứng, Kim Cẩm Nhi đã lao đến ôm chặt lấy cổ anh. Lăng Mặc đẩy mạnh cô ta ra, hô hấp bắt đầu khó khăn, đây là dấu hiệu của bệnh dị ứng sắp tái phát. Nếu như không kịp thời uống thuốc, anh sẽ chết ở đây.
Rầm…