Đợi cô gái kia quay lại chỉ thấy Mặc Thuần quần áo xộc xệch ngồi trên đất, còn Lệ Tử Ngôn giờ này đáng lẽ đang bị tác dụng của тнυố¢ кí¢н ∂ụ¢ dày vò lại không thấy đâu. Sắc mặt cô ta trắng bệch, biết bản thân khó mà giữ được liền hốt hoảng rời đi, cũng không để ý đến khuôn mặt thất thần của người phía sau.
Mặc Thuần túm chặt vạt áo, chỉ vừa nãy thôi, Lệ Tử Ngôn đã đè anh ta xuống nhưng đến nửa chừng lại đột nhiên đứng dậy chạy thẳng vào trong một căn phòng. Nhìn cánh cửa khép chặt bên cạnh giá sách, trong lòng anh ta vừa sợ lại vừa tiếc nuối. Lệ Tử Ngôn chính là lý do mà anh ta đến bar gay nhưng khoảnh khắc Lệ Tử Ngôn đè anh ta xuống với khuôn mặt đỏ ửng khó chịu, ánh mắt lộ ra tia ghê tởm thì trong lòng anh ta đã lập tức cảm thấy sợ hãi.
"Lệ tổng..." Mặc Thuần run rẩy đứng dậy.
Không ngờ ân nhân của anh ta lại chính là Lệ tổng. Rõ ràng không phải là gay nhưng vẫn đến bar gay, cho anh ta một tia hy vọng rồi lại ςướק nó đi.
Bên trong phòng tắm, Lệ Tử Ngôn nhắm chặt mắt ngâm mình trong nước lạnh. Cũng may trước đây khi xây dựng, anh ta đã thiết kế thêm cả một phòng ngủ và một phòng vệ sinh, nếu không giờ này đã làm chuyện đáng ghê tởm kia với nhân viên mới rồi.
Nước lạnh khiến tâm trí Lệ Tử Ngôn dần tỉnh táo lại. Anh ta đưa tay xoa xoa trán, ham muốn trong lòng cũng dần nguội lạnh. Nhân viên bây giờ đúng là ăn gan trời, lại dám ra tay với anh ta. Còn dùng đến cả thủ đoạn bẩn thỉu này, đúng là ghê tởm. Còn không bằng Lăng Y, mặc dù phiền phức nhưng ít nhất cũng là phiền phức đường đường chính chính.
"Thẩm Ninh, chị nói em nghe. Anh trai em đúng là tên khốn, ban đầu còn tưởng là tháp Eiffel, không ngờ lại là tháp Pisa. Biết như vậy chị đã hạ thuốc anh ta, đợi gạo đã nấu thành cơm, xem xem anh ta còn tránh được không." Lăng Y vì chuyện Lệ Tử Ngôn là gay mà xin nghỉ phép chạy đến nhà của em trai rủ em dâu cùng uống rượu.
Cô ta là lần đầu tiên thật lòng thích một người đến như vậy, còn mặt dày theo đuổi trước vậy mà mối tình đầu chưa đi đã ngã, còn là ngã xuống cống thối nữa. Sau chuyện này, tự tin của cô ta giảm đến một nửa, có khi nào sẽ ế thật không?
Nhìn chị dâu liên tục mắng anh trai là tên khốn Pisa, Thẩm Ninh chỉ có thể ngồi một bên cười trừ. Cô cũng không nghĩ tới Lệ Tử Ngôn lại thật sự là gay nhưng chính miệng Lăng Mặc nói thì chắc sẽ không sai đâu nhỉ. Chỉ tội cho Lăng Y, mối tình đầu đã bị đả kích đến như vậy, còn phải chạy đến tận đâu uống rượu giải sầu nữa.
"Lệ Tử Ngôn… tên khốn đó thích đàn ông, chị rõ ràng đẹp hơn đám đàn ông đó mà..."
"Đúng vậy… đúng vậy..." Thẩm Ninh gật gù nói.
"Người muốn theo đuổi chị xếp dài từ nhà đến bệnh viện còn chưa hết. Anh ta dựa vào đâu mà lại không thích chị chứ?" Lăng Y vừa nói vừa tiếp tục uống rượu. Hết ly này đến ly khác được cô ta uống cạn. . Đam Mỹ Hài
"Đúng là quá đáng."
"Anh ta còn nói chị không phải gu của anh ta. Gu của anh ta là đi vệ sinh đứng..."
"..."
Lăng Y uống đến đỏ cả mặt, mắng Lệ Tử Ngôn bằng giọng nói vô cùng tức giận nhưng ánh mắt lại hiện lên tia buồn rầu. Tại sao giữa 7 tỷ người, cô ta lại nhìn trúng người không thích cô ta chứ. Chỉ trách sao người lại sai cả thời điểm.
"Chị Lăng Y..." Thẩm Ninh cũng không biết phải an ủi như thế nào. Cô cũng đâu thể tóm cổ anh trai mắng một trận được chứ.
"Lăng Mặc, anh mau an ủi chị ấy đi."
Lăng Mặc rất nghe lời vợ, đi đến bên cạnh Lăng Y, đặt tay lên vai cô ta vỗ vỗ nhẹ mấy cái. Cho đến khi Thẩm Ninh còn tưởng anh sẽ nói mấy câu an ủi cảm động dành cho chị gái mình thì ánh mắt của Lăng Mặc lập tức thay đổi, anh quay sang nhìn U U, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"U U, mở cửa tiễn khách."
"Lăng Mặc, chúng ta thật sự là chị em cùng ba cùng mẹ sao?"
Cả Thẩm Ninh và Lăng Y đều quay sang nhìn Lăng Mặc. Cô thở dài một tiếng, đáng lẽ không nên trông chờ vào việc anh sẽ nói mấy câu an ủi người khác. Nhìn xem nhìn xem, Lăng Y tổn thương đến mức không nói thành lời rồi.
"Lăng Mặc, anh không thể thân thiết hơn à? Chị gái của anh đang thất tình đấy."
Lăng Mặc nhíu mày, đã muốn như vậy còn muốn ở lại đây quấn lấy vợ của anh. Thấy Thẩm Ninh lườm mình, Lăng Mặc anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng một lần an ủi người khác.
"Chị, nếu Thẩm Ninh sinh con trai, em sẽ cho nó sang chăm sóc chị, sau này già rồi cũng không cần lo không có ai ở bên cạnh." Lăng Mặc dùng vẻ mặt vô cùng chân thành nói.
"..."
Lăng Y tức tới mức phát khóc. Cô ta ôm mặt đứng dậy chạy ra ngoài. Thẩm Ninh vừa muốn đứng dậy đuổi theo lại bị Lăng Mặc giữ lại.
"Anh nói cái gì vậy hả?"
"Không phải anh rất nghe lời em, an ủi chị ấy sao?"
"Đó là mà an ủi sao? Lăng Mặc, đó là đổ thêm dầu vào lửa." Thẩm Ninh tức giận nhìn anh.
"Để con mình chăm sóc chị ấy, không phải ai cũng tốt như anh đâu."
"Anh… mau tránh ra, chúng ta phải đi tìm chị ấy." Thẩm Ninh không cãi lại được, đưa tay muốn đẩy anh ra.
"Đừng lo, anh đã cho người đưa chị ấy về rồi."
"Không biết chị ấy có bị lời nói của anh làm cho tổn thương không nữa..."
Lăng Mặc ôm lấy eo cô, ánh mắt hờn dỗi không vui. Cả một buổi tối chiếm hết thời gian của Thẩm Ninh khiến anh chỉ có thể ngồi một bên chơi với U U, anh mới là người bị tổn thương đây này. Cả ngày đi làm mệt mỏi, về chỉ muốn được ở bên cạnh vợ mà hết U U lại đến Lăng Y làm phiền.
Người của Lăng Mặc làm việc vô cùng chuyên nghiệp, Lăng Y vừa chạy ra khỏi chung cư liền bị đánh ngất, sau đó được cho vào bao tải trực tiếp đưa về Lăng gia.1
Sáng hôm sau Lăng Y tỉnh lại cũng không nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Cũng không biết tại sao bản thân lại về được tới Lăng gia. Chỉ nghe quản gia nói có một đám người kệ nệ khiêng một bao tải đặt ở trước cổng Lăng gia rồi phóng xe đi, đến lúc mở ra lại là đại tiểu thư Lăng Y đang say ngất ngưởng.
"Bắt cóc sao?" Lăng Y xoa xoa thái dương. Trong lòng tự nhủ sau này sẽ không động đến rượu nữa.
Bên kia Lệ Tử Ngôn vừa tỉnh lại đã trực tiếp đuổi việc và phong sát cô nhân viên hôm qua khiến cô ta không thể kiếm được việc làm. Mọi người biết chuyện thì lập tức sợ hãi, không nghĩ tới lại có người gan lớn như vậy, phải biết dù thành công hay không thành công thì cũng chỉ dựa vào một lời nói của Lệ tổng mà thôi.
Mặc Thuần cúi đầu, trên tay cầm chắc đơn xin nghỉ việc. Không biết Lệ Tử Ngôn có nhớ đến anh ta hay không nhưng đây là công việc trong mơ của anh ta, cũng có chút không nỡ rời đi. Làm việc được một ngày đã xin nghỉ, nhưng anh ta cũng không có gan làm tiếp ở đây.
"Lệ tổng, sự việc hôm qua là sai sót của tôi. Sau này anh tan làm lúc nào thì tôi sẽ tan làm lúc đó." Thư ký cúi người nhận lỗi. Vậy mà lại có kẻ lợi dụng cô ta để leo lên giường với Lệ tổng, lòng người đúng là đáng sợ.
"Không phải lỗi của cô, là do tôi không cẩn thận."
"Tôi đảm bảo chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ 2."
"Ra ngoài đi." Lệ Tử Ngôn xua tay nói.
"Vâng."
Thư ký khẽ thở phào một tiếng đi ra ngoài nhưng vừa mở cửa, cô ta đã quay lại nhìn Lệ Tử Ngôn.
"Lệ tổng, có nhân viên tên Mặc Thuần muốn gặp anh."
"Cho cậu ta vào đi."
Mặc Thuần sao? Thật đúng lúc!