Lệ Tử Ngôn đưa Mặc Thuần đến bệnh viện gần đó, trả tiền viện phí xong, anh ta cũng không nán lại mà lập tức rời đi luôn.
Lâm Triết bên này chỉ gửi cho Lăng Mặc đúng hai chữ "gay rồi" sau đó leo lên xe về nhà. Vốn dĩ mọi chuyện cũng không có gì lớn nhưng người tính không bằng trời tính. Mặc dù anh ta đã cải trang nhưng vẫn bị đồng nghiệp phát hiện ra, còn nhìn thấy anh ta đi vào bar gay nữa.1
Sáng sớm, Lâm Triết vừa đến Hoàng Đằng đã cảm nhận được bầu không khí lạ lùng. Nhân viên hôm nay lại nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quái, Lâm Triết vừa đi qua chỗ nào thì đám người chỗ đó liền ghé tai nhau thì thầm bàn tán.
"Thư ký Tô, tập đoàn chúng ta lại vừa xảy ra chuyện gì à? Nhìn mọi người có vẻ lạ."
"Cũng không có gì. Chỉ là bọn họ hơi bất ngờ về chuyện anh là gay thôi." thư ký Tô thản nhiên nói.
"Cô nói cái gì? Tôi nghe không rõ. Ai gay?" Lâm Triết ngoái ngoái lỗ tai, vừa nãy chắc chắn là nghe nhầm.
"Anh. Lâm Triết, là anh gay."
Thư ký Tô nhấn mạnh từng chữ. Lâm Triết nghe xong liền tức tốc xông thẳng vào phòng làm việc của Lăng Mặc. Hôm nay anh ta nhất định phải sống ૮ɦếƭ với tên ác ma này.
"Lăng Mặc." Lâm Triết hét lớn.
"Gọi to như vậy làm gì. Tôi cũng đâu có điếc."
"Không phải cậu nói sẽ không có ai biết sao? Giờ tất cả mọi người trong Hoàng Đằng đều biết tôi đi bar gay rồi. Câu mau trả lại sự trong sạch cho tôi, mau trả lại hình tượng nam thẳng nghiêm túc cho tôi. Diệp Tử mà biết chắc chắn sẽ không thích tôi nữa. Tương lai của tôi đều bị cậu huỷ hoại cả rồi. Con cháu Lâm gia không thể sinh ra tất cả đều là tại cậu hết." Lâm Triết đập bàn phẫn nộ oán trách, chỉ còn thiếu nước kéo Lăng Mặc ૮ɦếƭ chung cùng mình.
"Cậu bình tĩnh đã."
"Bình tĩnh con khỉ. Tại sao anh vợ cậu đi bar gay hàng ngày mà không ai biết, tôi mới vào thăm dò có một ngày thì tất cả mọi người đều biết là sao?"
"Cái này có lẽ do nhân phẩm." Lăng Mặc nhìn sang chỗ khác.
"Tôi không biết. Lăng Mặc, nếu tôi không lấy được Diệp Tử, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi cả đời."
Lâm Triết gào lớn tuyên bố. Làm người đã khó, làm bạn lẫn cấp dưới của ác ma này còn khó hơn. Còn ai bi thảm hơn anh ta không? Đường đường là trai thẳng lại bị người ta bẻ một phát cong cả người.
Lăng Mặc cũng không nghĩ tới mới một lần đã bị phát hiện. Không biết là nên trách ông trời hay trách nhân phẩm của Lâm Triết quá tệ đến mức không thể thương nổi.
"Được rồi cậu đừng gào lên nữa, tôi sẽ giải thích với Diệp Tử. Mà chuyện hôm qua cậu chắc chắn Lệ Tử Ngôn là gay sao?"
Lệ Tử Ngôn trước đây chắc chắn không phải gay, nhưng sao mới chỉ vài ngày lại bị bẻ thành cong luôn vậy? Chẳng lẽ khuynh hướng tình dục bây giờ mới bộc phát? Nếu Thẩm Ninh mà biết anh chính là chủ mưu của vụ này, không biết cô có gom quần áo đá anh ra ngoài đường không nữa.
"Chính mắt tôi nhìn thấy Lệ Tử Ngôn xông ra cứu một người đàn ông, còn bế anh ta bằng kiểu công chúa ra ngoài nữa mà." Lâm Triết vừa hồi tưởng lại vừa nói.
"Bọn họ đi khách sạn à?"
"Cái đó thì không biết. Sau khi bọn họ rời đi, tôi buồn ngủ quá nên về nhà."
Lăng Mặc bỗng cong môi cười, ánh mắt hiện lên tia vui mừng. Lần này Lăng Y hết đường theo đuổi Lệ Tử Ngôn rồi nhé. Giờ chỉ còn lại Cố Tinh Trần thôi, có nên cho cong nốt không?1
Lâm Triết thấy Lăng Mặc cười liền nhăn mặt đi ra ngoài. Mỗi lần ác ma này cười, chắc chắn là đang âm mưu chuyện xấu xa nào đó.
Mặc Thuần nhận được điện thoại trúng tuyển thì vui vẻ không thôi. Hôm qua anh ta được một người đàn ông cứu, sáng nay tỉnh lại ở bệnh viện đã không còn thấy người đâu, cũng không biết cách liên lạc để cảm ơn và trả lại tiền viện phí. Đang ủ rũ lại nhận được tin trúng tuyển, đúng là một ngày may mắn.
Lệ thị là một tập đoàn lớn, Mặc Thuần cũng chỉ dám xin một chức vụ nhỏ hợp với năng lực của bản thân. Anh ta chỉ có một mình, kiếm đủ tiền nuôi sống bản thân đã là tốt lắm rồi.
"Mọi người chú ý, đây là nhân viên mới đến của bộ phận chúng ta."
"Xin chào mọi người. Tôi là Mặc Thuần, sau này mong được giúp đỡ."
Trưởng phòng tốt bụng lại dễ gần, chỉ chỗ làm việc cho anh ta và giới thiệu công việc cần làm rồi mới rời đi. Đồng nghiệp ở đây cũng rất hoà đồng, Mặc Thuần vừa mới đến nhưng cũng không cảm thấy quá xa lạ. . Truyện Trinh Thám
"Mặc Thuần, nghe nói cậu với Lệ tổng có quen biết hả?" người ngồi bên cạnh bỗng quay sang hỏi, hấp dẫn những người khác cũng ngó vào nghe ngóng.
"Lệ tổng? Không có, chúng tôi không quen nhau." Mặc Thuần lắc đầu nói. Một nhân vật cấp cao như vậy, anh ta làm sao quen biết được chứ.
"Vậy sao? Nhưng nghe nói là Lệ tổng cân nhắc cậu vào đây làm mà." một người khác xen vào nói.
"Có lẽ mọi người nhầm tôi với ai rồi. Tôi còn chưa gặp Lệ tổng lần nào mà."
"Cũng đúng. Nếu như quen biết thật thì chắc chắn phải làm chức vụ cao hơn rồi."
Mặc Thuần cúi đầu, mới ngày đầu đi làm đã bị đồn là dựa hơi tổng tài, đúng là xui xẻo. Nếu như đúng là thật, anh ta cũng đâu cần phải đi làm, trực tiếp ở nhà hưởng thụ cho rồi.
Một ngày làm việc dài cuối cùng cũng kết thúc, Mặc Thuần vươn vai một cái, cảm giác cả cơ thể đều mệt mỏi. Nhưng công việc vẫn còn một chút mới làm xong, anh ta không muốn để lại ấn tượng xấu liền cố gắng ở lại tăng ca thêm một chút.
Một người phụ nữ mang theo cafe gõ cửa phòng làm việc của Lệ Tử Ngôn. Đợi người bên trong lên tiếng đồng ý, cô ta nở nụ cười nham hiểm mở cửa đi vào.
"Lệ tổng, cafe của anh đây ạ."
"Tôi không có gọi cafe." Lệ Tử Ngôn vẫn đang làm việc, nhíu mày nói.
"Chị thư ký có việc đột xuất nên đã tan làm rồi ạ, trước khi về chị ấy kêu em pha cafe mang lên cho anh."
"Để đấy đi."
"Vâng."
1 tiếng sau Lệ Tử Ngôn mới rời mắt khỏi đống tài liệu trên bàn. Anh ta mệt mỏi dựa người ra sau, tay xoa xoa thái dương. Dạo này đêm nào cũng không ngủ đủ giấc nên cơ thể có vẻ mệt mỏi, làm việc cũng không còn tiến độ như trước. Có lẽ Lăng Y đã không theo dõi nữa rồi, sau này cũng không cần phải đến bar gay nữa.
"Tan làm thôi." Lệ Tử Ngôn đứng dậy, vớ lấy cốc cafe trên bàn uống cạn.
Rầm...
Mặc Thuần vừa chuẩn bị về nhà lại nghe thấy âm thanh phát ra từ một phòng trong cùng. Anh ta chỉ tìm chỗ đi vệ sinh thôi mà, có cần phải gặp ma như vậy không? Lấy hết cam đảm, Mặc Thuần run rẩy từng bước đi về phía phát âm thanh. Vừa mở cửa, anh ta đã nhìn thấy Lệ Tử Ngôn bất động nằm dưới sàn.
"Người đàn ông này chẳng phải là..." nhìn kỹ khuôn mặt, Mặc Thuần lập tức nhận ra Lệ Tử Ngôn chính là người lần trước cứu anh ta.
"Anh gì ơi... mau tỉnh lại đi, anh..."
Mặc Thuần vừa lay nhẹ, Lệ Tử Ngôn bỗng mở mắt kéo anh ta xuống, lật người đè lên người anh ta. Mặt Mặc Thuần đỏ lên, anh ta có thể cảm thận được hơi thở dồn dập của người phía trên mình.
Lúc này Lệ Tử Ngôn đã bị Dụς ∀ọηg chiếm lấy tâm trí, cốc cafe anh ta vừa uống vậy mà lại có тнυố¢ кí¢н ∂ụ¢. Nhìn người đàn ông nhỏ nhắn bên dưới thân, Lệ Tư Ngôn cúi đầu, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn.
"Cho...tôi...được...không?"