Bà Xã, Anh Ở Đây! - Chương 113

Tác giả: Khang Pom

Lệ Tử Ngôn xoa xoa trán, trên mặt hiện lên tia mệt mỏi hiếm thấy. Anh ta biết Lăng Y sẽ không dễ dàng tin chuyện này, nhất định sẽ lén lút bám theo nên mấy tối nay đều phải đi bar gay để diễn. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh hai người đàn ông lớn nhỏ quấn lấy nhau, anh ta đã thấy đau đầu rồi. Cũng không ít người đến gạ gẫm nhưng đều bị sắc mặt của anh ta doạ cho sợ. Chỉ trừ một người duy nhất...
"Lệ tổng, đã đến nơi rồi." thư ký lên tiếng nhắc nhở mới kéo Lệ Tử Ngôn ra khỏi dòng suy nghĩ.
Nhìn toà nhà cao lớn trước mặt, hôm nay lại là một ngày làm việc mệt mỏi, tối lại không được về nhà ngủ mà phải đến bar gay. Lăng Y đúng là sao quả tạ mà.
"Cậu cứ về trước đi, chúng tôi sẽ xem xét hồ sơ của cậu. Có kết quả chúng tôi sẽ thông báo cho cậu ngay."
"Cảm ơn."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lệ Tử Ngôn dừng lại nhìn, một người đàn ông vóc dáng nhỏ nhắn ôm balo đi lướt qua anh ta. Lệ Tử Ngôn đi vào trong phòng, cầm lấy hồ sơ thông tin trên bàn lên xem. Quả thực là cậu ta, vậy mà lại đến đây xin việc.
"Lệ tổng..."
"Người vừa xin việc, sắp xếp cho cậu ta một vị trí thích hợp." Lệ Tử Ngôn đặt hồ sơ xuống, quay người rời đi.
"Vâng."
Trưởng phòng nhân sự nhướng mày cầm hồ sơ lên, chẳng lẽ người này có quan hệ với Lệ tổng nên mới được cân nhắc như vậy? Thư ký cũng là lần đầu tiên thấy Lệ tổng để ý đến một người lạ như vậy nhưng cô ta lại không dám nhiều lời.
Thẩm Ninh vừa ăn bánh vừa nghĩ đến chuyện của Lệ Tử Ngôn. Sống với nhau 6 năm, cô chưa từng thấy anh ta qua lại với bất kỳ người đàn ông nào, nhưng đã đến bar gay thì chắc là không sai đâu nhỉ. Thẩm Ninh cắn một miếng bánh lớn, cô vẫn là không dám tin chuyện này là thật, nếu không Lệ gia sau này biết trông cậy vào ai.
"Bà xã, em đang nghĩ gì vậy?" Lăng Mặc đi đến, đưa tay lau vết bánh trên miệng cô.
"Về chuyện của anh trai em, không tin được anh ấy lại là gay. Em cứ cảm thấy trong chuyện này có vấn đề."
"Có vấn đề gì chứ. Con trai họ cứ nghĩ họ thẳng cho đến khi tìm được người đàn ông của đời mình. Anh vợ chính là trường hợp như vậy." Lăng Mặc cười nói. Làm sao anh có thể nói với cô chính anh là người nghĩ ra cách này để cắt mọi đường theo đuổi của Lăng Y. Ngay cả đi bar gay cũng là do anh đề xuất ý kiến.
"Anh cũng vậy sao?" Thẩm Ninh nghi ngờ nhìn anh từ đầu đến chân.
"Anh là trai thẳng 100%, em dùng anh lâu như vậy mà còn nghi ngờ anh sao."
"Khụ, nói chung em vẫn không tin được. Hay là anh đến bar gay quan sát anh ấy hộ em."
"Sao lại là anh?" Lăng Mặc nhíu mày nói. Lăng gia chỉ cần có Lăng Thiên gay là đủ rồi.
"Anh không biết bar gay không cho nữ vào sao. Ngoài anh ra thì còn ai nữa."
Lăng Mặc nhướng mày, không cho nữ vào thì anh cũng sẽ không vào đó đâu. Hơn nữa trong lòng anh cũng đã nghĩ đến một người sẽ làm việc này rồi.
Một ngày làm việc mệt mỏi, vừa tắm xong, Lâm Triết đã nhận được điện thoại của Lăng Mặc. Nghe đến nhiệm vụ anh giao cho, anh ta chỉ muốn giơ ngón giữa lên chửi bậy một tiếng. Bạn bè giúp đỡ nhau chỉ là chuyện phù du, hại nhau mới là châи áι.
"Cậu có suy nghĩ cho tương lai của tôi không vậy. Nhỡ Diệp Tử mà biết thì nửa đời sau tôi biết sống với ai?" Lâm Triết tức giận nói.
"Cậu trước giờ sống một mình có sao đâu, nhìn Diệp Tử có vẻ cũng không thích cậu lắm. Biết đâu đến đấy rồi, cậu lại phát hiện ra khuynh hướng tình dục của bản thân. Mau chóng thay đồ đến bar gay đi, có kết quả phải báo cho tôi đầu tiên đấy." Lăng Mặc nói xong liền tắt máy, cũng không để cho Lâm Triết có cơ hội phản bác lại.
"Lăng Mặc ૮ɦếƭ tiệt, cậu cho tôi lý do để tiếp tục làm bạn với cậu đi." Lâm Triết gào lên.
Mặc dù trong lòng bất bình đến muốn đánh người nhưng vẫn phải ngoan ngoãn thay đồ đến bar gay. Chắc chắn kiếp trước anh ta nợ nần Lăng Mặc nên kiếp này mới phải làm bạn với ác ma.
Bar gay trong thành phố không có nhiều nhưng đặc biệt đông người đến. Vậy mới nói đàn ông thích nhau chỉ là chuyện bình thường, tìm được châи áι cuộc đời mới là quan trọng. Lâm Triết đeo khẩu trang đội mũ, dáng vẻ y như một tên trộm nghiệp dư. Vừa thấy Lệ Tử Ngôn xuất hiện, anh ta liền trợ mắt há miệng ngạc nhiên. Lăng Y cũng đã không bám theo rồi mà Lệ Tử Ngôn vẫn còn chăm chỉ đến đây, chẳng lẽ thật sự là gay? Lăng Mặc chỉ là vô tình gợi ý mà giúp anh ta phát hiện ra khuynh hướng tình dục của bản thân?
Lệ Tử Ngôn như bình thường, vào trong liền gọi một ly rượu sau đó sẽ ngồi đấy cho đến 1, 2 giờ sáng thì về. Lúc này một bóng người đi đến quầy, gọi ly rượu giống của anh ta.
"Bé con này nhìn thật ngon, đêm nay có muốn đi chơi cùng anh không?" lúc sau một người đàn ông cao lớn đi đến ve vãn, cười đến nham hiểm.
Lệ Tủ Ngôn vắt chéo chân nhíu mày uống rượu, người này chính là người lần trước đến xin việc ở Lệ thị, cũng là người anh ta từng ra tay giúp một lần. Biết rõ đến đây sẽ không tránh khỏi mấy chuyện tán tỉnh ghê tởm này nhưng vẫn cố chấp đến. Chẳng lẽ cho rằng lúc nào cũng sẽ xuất hiện người đến giúp hay sao.
"Xin lỗi, tôi có hẹn rồi." Mặc Thuần nhàn nhạt từ chối.
"Có hẹn? Tôi quan sát từ nãy giờ, em đợi ở đây một mình, làm gì có ai đến. Đừng sợ, chúng ta vui vẻ một chút thôi." người đàn ông cao lớn bắt đầu động tay động chân, ánh mắt hiện lên tia Dụς ∀ọηg.
"Đừng có chạm vào tôi."
"Ngoan ngoãn thì sẽ tốt hơn đấy."
Hai người bắt đầu giằng co nhau, những người khác lại chỉ đứng đó xem kịch, đối với bọn họ chuyện như thế này ngày nào cũng xảy ra ở đây. Thậm chí có người còn bỏ thuốc để mang người mình muốn đi khách sạn. Đằng sau quán bar này chính là một dãy khách sạn làm ăn rất được.
Người đàn ông cao lớn tức giận, đẩy Mặc Thuần xuống bàn. Anh ta gạt mạnh những thứ vướng víu trên bàn xuống đất, vừa hay làm rượu bắn lên giày của Lệ Tử Ngôn.
"Hôm nay tao chơi mày ở đây luôn." tên đó cười lớn, đưa tay xé rách chiếc áo mỏng manh trên người Mặc Thuần.
Tiếng bàn tán cười nhạo của mọi người lập tức vang lên. Mặc Thuần liều mạng muốn thoát ra nhưng không thể làm gì được. Anh ta nhắm chặt mắt, không muốn nhìn thấy cảnh tiếp theo xảy ra.
Choang...Lệ Tử Ngôn ném chai rượu vỡ trong tay xuống đất, ánh mắt sắc bén nhìn người trước mặt. Máu từ trên đầu tên to con chảy xuống, hắn ta hét lớn giận giữ, vung nắm đấm về phía Lệ Tử Ngôn. Anh ta nhẹ nhàng tránh được, còn bắt lấy tay tên đó bẻ ngược ra sau.
"Mẹ kiếp... mau thả tao ra...đau quá..." tên to con đau đơn hét lên.
Lệ Tử Ngôn hoàn toàn không để ý đến, lực tay ngày càng mạnh hơn. Mặc Thuần nhìn chằm chằm Lệ Tử Ngôn, trong mắt dần dần hiện lên tia sáng.
"Đau quá...đau quá... tha cho tôi...tôi không dám làm như vậy nữa..." cảm nhận được cơn đau ngày càng mạnh, tên to con đau đến không chịu được, cuối cùng cũng mở miệng van xin.
"Cút." Lệ Tử Ngôn lúc này mới thả tay ra. Anh ta lấy khăn tay từ trong túi áo, cẩn thận lau sạch sẽ từng ngón tay.
Mặc Thuần ngại ngùng đi đến, nhìn dáng vẻ mỏng manh lại không có áo của anh ta, Lệ Tử Ngôn nhíu mày, ϲởí áօ khoác đưa cho anh ta. Mặc Thuần đỏ mặt nhận lấy nhưng vừa mặc xong, anh ta đã ngất xỉu ngã vào vòng tay của Lệ Tử Ngôn.1
Mặt Lệ Tử Ngôn đen lại, cánh tay run rẩy không biết nên hất người này ra hay không. Cuối cùng vẫn là lương tâm trỗi dậy, bế anh ta đi thẳng ra bên ngoài.
Lâm Triết núp một bên nhìn thấy từ đầu tới cuối, trong lòng không khỏi cảm thán. Lệ gia kiếp này không có cơ hội bồng cháu nội rồi.
"Bé con, em rất hợp gu của anh. Có muốn ăn một chút gì không?" lúc này một người đi đến tán tỉnh Lâm Triết.
"Mày muốn ăn kẹo đồng hay kẹo đất?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc