"Thẩm Ninh, tôi mới là tiểu thư danh chính ngôn thuận của Hạ gia, là người xứng với Lục Vũ nhất. Thứ con nuôi như chị, cả đời này cũng đừng mong vượt qua tôi."1
"...."
"Thẩm Ninh, nếu em cũng giống Yên Chi, là tiểu thư Hạ gia thì có lẽ chúng ta cũng không phải đi đến bước đường này. Tiền đồ của anh không thể vì em mà bị huỷ hoại được."
"..."
Đường lớn đông người qua lại, Thẩm Ninh một mình thất thần đi xuyên qua dòng người đông đúc, nước mắt cô không ngừng rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp.
Bạn trai yêu suốt 4 năm nay lại phản bội cô, trước mặt thì tỏ vẻ quan tâm nhưng đằng sau lại lén lút quan hệ thân mật với em gái cô. Chỉ vì cô là con nuôi của Hạ gia? Thẩm Ninh lau nước mắt, lần đầu tiên cô cảm thấy biết ơn vì thân phận này, để cô biết rõ bộ mặt đáng ghê tởm của hai con người đó. Chỉ là Thẩm Ninh vạn lần không ngờ tới, vì để bắt gian tại trận đôi cẩu nam nữ này ở khách sạn, cô cũng mất luôn lần đầu quý giá vào tay người đàn ông lạ mặt.
"Ít nhất cũng không phải tên khốn Lục Vũ đó." Thẩm Ninh tự an ủi bản thân. Vốn định trao lần đầu cho người mình yêu nhưng anh ta rõ ràng không xứng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nhìn người gọi đến, hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng nói bản thân trông vẫn ổn.
"Diệp Tử."
"Tiểu Ninh Ninh của tớ, cậu vẫn ổn chứ?" giọng nói lo lắng lập tức vang lên.
"Tớ không sao."
"Không sao là tốt. Tiểu Ninh Ninh, tên khốn đó giữ cậu lại để giải thích níu kéo đúng không? Cậu không được mềm lòng với hắn đâu đấy, tên tra nam đó không xứng với cậu..."
Nghe cô bạn thân không ngừng lải nhải bên tai, tâm trạng của Thẩm Ninh cũng tốt lên đôi chút. Lục Vũ đúng là tên sao chổi tiềm ẩn, đã phản bội cô thì thôi, còn cố chấp giữ cô lại muốn nói rõ mọi chuyện, Thẩm Ninh cũng vì chạy trốn anh ta nên mới vào bừa một phòng, không ngờ cứ thế bị người đàn ông nào đó ăn sạch.
"Về đây tớ nấu món ngon cho cậu." Diệp Tử sau khi chửi đã Lục Vũ liền chốt lại một câu rồi cúp máy.
Diệp Tử và cô là bạn thân hồi cấp 3, sau khi lên đại học hai người đã thuê chung một căn hộ nhỏ. 2 năm trước cô cãi nhau với Yên Chi, ba mẹ nuôi đã cắt viện trợ của cô, là Diệp Tử đã giúp đỡ cô rất nhiều, nếu không Thẩm Ninh cũng không thể học tiếp.
"Lão già này, trên người có thứ gì đắt tiền thì mau đưa ra đây."
"Nhìn lão già này ăn mặc sang trọng như vậy, lần này chúng ta hời lớn rồi ha ha ha."
"..."
Trong ngõ nhỏ không ngừng phát ra tiếng nói thô tục của đám du côn. Thẩm Ninh nấp sau bức tường, chỉ thấy một ông lão ăn mặc sang trọng đang bị đám du côn bao vây.
"Lão già này, điếc không sợ súng có phải không?" thấy ông lão vẫn không có động tĩnh, tên cầm đầu tức giận lôi một con dao nhỏ từ trong người ra.
"...."
"Cảnh sát... cảnh sát tới rồi... cảnh sát tới rồi, mau bắt hết bọn họ lại..." Thẩm Ninh bỗng nhiên xông vào ngõ, miệng không quên hét thật to.
Đám du côn nhìn nhau, lại nghe thấy tiếng còi cảnh sát gần đây thì vội vàng bỏ chạy.
"Ông ơi, ông không sao chứ?" cô đến gần ông lão hỏi han, lại thấy ông ấy đang mỉm cười nhìn mình. Rõ ràng không có chút sợ hãi nào.
"Ông không sao, may mà có cháu đến kịp." ông lão vừa nói vừa bước ra khỏi ngõ, nhặt chiếc điện thoại đang không ngừng phát ra tiếng còi cảnh sát đưa lại cô.
"Không sao là tốt, không sao là tốt." Thẩm Ninh thở phào một tiếng. Nếu đám du côn đó thông minh một chút, chắc chắn cả cô cũng bị bọn chúng xử đẹp rồi.
Tầng 48 tập đoàn Hoàng Đằng. Lăng Mặc bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, nước từ tóc chảy xuống xương quai xanh. Thân hình kia khiến Lâm Triết chỉ biết cảm thán trong lòng, đến đàn ông như anh ta còn thấy quyến rũ huống chi đám nữ nhân như sói đói kia.
"Cất mắt của cậu đi." Lăng Mặc bị Lâm Triết nhìn, ghét bỏ nói.
"Khụ, đã tìm được cô gái đó rồi. Cậu xem đi."
Lăng Mặc nhìn người trong ảnh, lại lật xem thông tin, càng xem càng nhíu mày. Một người bình thường như thế này, vậy mà lại có thể chạm vào anh mà anh không bị nổi mẩn?1
"Còn có.... Kim Cẩm Nhi ở phòng bên cạnh. Cô ta đã cho người thủ tiêu hết bằng chứng nhưng chúng ta vẫn nhanh hơn một bước."
"Hợp đồng sắp ký với Kim thị, huỷ đi." Lăng Mặc lạnh nhạt nói. Kẻ dám tính kế anh trước giờ chưa một ai toàn mạng, nếu không phải ông nội cô ta từng cứu anh một lần, Lăng Mặc anh nhất định sẽ khiến cô ta hối hận vì được sinh ra.
Lâm Triết nghe vậy cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Kim Cẩm Nhi ỷ thế ông cô ta có ơn với Lăng Mặc mà ngày ngày bám theo không buông, lại còn dám lợi dụng chính ông nội mình tính kế Lăng Mặc, huỷ hợp đồng đã là quá nhẹ nhàng cho Kim gia rồi.
Chỉ sợ một ngày tính kiên nhẫn của Lăng Mặc đến giới hạn, vậy thì Kim gia đúng là bị cô ta liên luỵ hại chết rồi. Đến lúc đó, ông nội hay ông cố nội cô ta sống dậy cũng không ngăn cản được.
"Phải rồi, hôm nay ông nội Lăng một mình đến tìm cậu,gặp phải cướp giữa đường đấy."
"Vậy sao." Lăng Mặc hoàn toàn không biểu lộ chút lo lắng hờ hững nói, lại thuận tay ném hồ sơ thông tin vào thùng rác bên cạnh.
"Nghe nói là được một cô gái đi ngang qua cứu."
"Vậy là cô ta đã cứu mạng đám người kia rồi. Chuẩn bị xe đi, tôi về nhà." vớ lấy áo khoác, anh liếc Lân Triết một cái rồi rời đi.
Lâm Triết thở dài, anh ta bên ngoài cả ngày tìm thông tin cho Lăng Mặc vậy mà một chút cũng không cho anh ta nghỉ ngơi. Ai kêu anh ta là bạn thân còn kiêm luôn chức trợ lý của ác ma này chứ.
Ngôi biệt thự lớn nằm ngoài ngoại ô, Thẩm Ninh trợn mắt nhìn những món đồ trang trí xa xỉ xung quanh, khẽ nuốt nước bọt. Chỉ nửa tiếng trước, ông lão này lấy lý do cảm ơn cô, nhất nhất muốn đưa cô về nhà. Thẩm Ninh cứ thế bị đưa đi, đến bây giờ mới hoàn hồn được.
"Cháu gái, có chút bánh ngọt, cháu ăn tạm. Nếu cháu muốn ăn gì, ta sẽ kêu người đi làm, rất nhanh thôi." ông lão nào đó vui vẻ đẩy đĩa bánh ngọt đến trước mặt cô.
"Cháu ăn cái này là được rồi, không cần phiền hà vậy đâu." Thẩm Ninh miễn cưỡng cười, đến khi nhìn đĩa bánh mới phát hiện ra đây là loại bánh ngọt nổi tiếng, giá cả lại trên trời, quan trọng là không phải người giàu nào cũng mua được.
"Cháu gái, tên cháu là gì vậy?"
"Cháu tên Thẩm Ninh."
"Thẩm Ninh. Đúng là cái tên đẹp. Tiểu Ninh Ninh, ông họ Lăng, cháu cứ gọi ông là ông nội Lăng."
"Như vậy... không tốt lắm." Thẩm Ninh ái ngại nói. Làm gì có ai mới gặp lần đầu đã xưng hô như người nhà như vậy chứ.
"Sao lại không tốt? Không lẽ cháu ghét bỏ lão già này sao?"
"Cháu không có..."
"Ta một thân một mình, con cháu chẳng ai quan tâm, chúng đều dọn ra ngoài, suốt ngày công việc bận rộn không ai nhớ đến ông già này. Ta chẳng qua chỉ muốn thân thiết hơn với cháu thôi, vậy mà cả cháu cũng hắt hủi ta..." ông nội Lăng cô đơn nói, ánh mắt u buồn kìa hoàn toàn không nhìn ra là đang diễn.
"Cháu...." Thẩm Ninh lập tức thấy có lỗi, người già rất dễ cảm thấy cô đơn, vậy mà cô lại từ chối ông ấy.
"Ông nội, ông là đang mắng bọn cháu bất hiếu đấy à?" giọng nói không vui vang lên từ phía cửa ra vào.1
Ba người, một nữ hai nam tiến vào, ai nấy đều mang khí chất hơn người. Đặc biệt là người đàn ông đi cuối cùng, khí thế trên người anh khiến người đối diện cảm thấy khó thở.
"Là cô ta?" Lăng Mặc liếc mắt một cái liền lập tức dừng lại trên người Thẩn Ninh. Trái đất này cũng thật tròn, con mồi lại tự mình dâng đến cửa.