Nắm tay người, cùng nhau đến đầu bạc răng long.
Ngoại truyện Ngọt ngào - 17
Bởi vì Nhạc Nhạc khăng khăng cho mình là đúng, Lương Chân Chân nhất định giữ lại, những người khác đều đi về trước. Trong phòng bệnh có quá nhiều người cũng không tốt, sẽ làm ra cảm giác bí bức.
Bé Nhạc Nhạc ở trong lòng mẹ cũng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ vòng đá nơi cánh tay, mím miệng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
“Nhạc Nhạc còn không cám ơn anh Mạc đi con.” Lương Chân Nhân ở bên cạnh tai bé con thì thầm.
Tiểu công chúa không lên tiếng, nhưng lại xoay thân mình. Từ nhỏ đến lớn cô đều được nuông chiều nên bản tính kiêu ngạo như công chúa. Hai chữ “Cám ơn” này thật khó để mở miệng. Nhất là đối với người trước kia rất đáng ghét.
Ai da! Thật là khó khăn nha!
“Chân Chân, Mạc Mạc là con trai, bảo vệ cho em gái là việc nên làm!”. Mật Mật nói.
Theo lý mà nói, cô phải gọi Lương Chân Chân là chị dâu. Nhưng bởi vì lúc trước hai người chưa hòa thuận, mà cô còn nhiều tuổi hơn Lương Chân Chân cho nên trực tiếp gọi bằng tên.
“Đúng thật là hôm nay Nhạc Nhạc cũng đã bị 1 phen khi*p hãi, cũng nên về sớm đi”. Mạc Đông Lăng mở miệng.
“Mình không sao”. Mạc Thừa Diệp nằm trên giường bệnh cao giọng nói, rất có khí thế nam tử hán. Cậu cũng không biết vì sao lúc đó lại dám liều lĩnh đi cứu Nhạc Nhạc. Đó hoàn toàn là 1 hành vi vô thức.
Tuy rằng trước đây hai đứa cũng không có cùng chơi đùa nhiều nhưng nói như thế nào thì cậu vẫn là anh trai, không thể so đo với em gái của mình.
“Nhạc Nhạc nói tạm biệt chú thím Tư và anh Mạc, ngày mai chúng ta lại đến được không?” Lương Chân Chân dịu dàng dỗ bé.
“Vâng, chú Tư, thím Tư, anh Mạc tạm biệt!”. Hai tay của Nhạc Nhạc ôm vòng lấy cánh tay của mẹ, lời nói non nớt đáng yêu.
Mạc Thừa Hạo hai tuổi đã sớm ngủ ngon phì phò trong khuỷu tay của mẹ, không cần biết thế sự, nhưng trái lại An An vẫn ngồi im lặng một bên. Ai cũng mò mẫm không biết cậu đang suy nghĩ điều gì.
Có đôi khi Đằng Cận Tư cảm thấy, con trai so với anh càng hậu sinh khả úy, giống như một ông cụ non.
Từ sau khi xảy ra việc ngã ngựa, Nhạc Nhạc liền từ bỏ tất cả yêu thích đối với việc cưỡi ngựa, hơn nữa nếu có ai nhắc đến chuyện đã xảy ra trên lưng ngựa ngày đó, cô bé tuyệt đối sẽ nổi nóng với người đó.
Đối với cô bé mà nói, thì đó chính là chuyện tồi tệ, nhắc lại chuyện tồi tệ đã xảy ra, quá mất mặt!.
Mạc Thừa Diệp nằm ở bệnh viện, mỗi một ngày qua đi, Nhạc Nhạc cơ bản đều đến thăm cậu. Mặc dù hai đứa không nói với nhau lời nào nhưng rõ ràng quan hệ đã được cải thiện, không giống như trước kia, đều đối chọi nhau gay gắt, luôn thấy khó chịu với đối phương.
Vì thế cha mẹ hai nhà cũng cảm thấy vui mừng, trong cái xấu có cái tốt, đều không có gì là tuyệt đối.
Buổi tối ngày nào đó, sau khi An An và Nhạc Nhạc đã vui vẻ đi vào giấc ngủ, vợ chồng Đằng Cận Tư mới đi về phòng mình, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, vốn cho rằng con mình đã lớn liền hoàn toàn thoải mái, ai biết căn bản là không phải sự việc là như thế!
An An thì không cần lo gì nhưng Nhạc Nhạc lại có chút bướng bỉnh. M ỗi buổi tối đều muốn ba hoặc mẹ ngủ cùng để kể chuyện xưa, nếu không thì sẽ ầm ĩ không chịu ngủ.
Hai vợ chồng đều không có biện pháp gì, đây đều là do bọn họ nuông chiều quá, còn trách được ai!.
Thật vất vả mới dỗ được con gái ngủ, Lương Chân Chân một mình nằm xuống liền ngủ ngay. Nha đầu nhỏ càng ngày càng tinh quái, chuyện xưa cũng không thỏa mãn được cô bé.
“Chồng à, ngày mai đổi cho anh đi kể chuyện xưa cho Nhạc Nhạc, em mở miệng được một lúc đã thấy khô khan, nha đầu thối vẫn linh lợi nhìn em, khiến cho em chẳng thể tiêu hóa nổi!” Lương Chân Chân nằm ở trên giường cảm thán nói.
Đằng Cận Tư thực biết điều đi đến Ϧóþ bả vai cho cô, “Nếu không lần sau cho An An kể chuyện xưa cho con bé đi, Anh cảm thấy An An rất có dáng vẻ trị được con bé”.
“Không được! mặc dù An An là anh của Nhạc Nhạc nhưng cũng chỉ hơn có mười mấy phút đồng hồ, hơn nữa mỗi ngày lại còn phải chú tâm vào làm bài tập, nào có sức lực đâu nữa!. Việc này cũng đều xuất phát từ anh, tại anh nuông chiều thành ra như thế!” Lương Chân Chân làu bàu.
“Vợ à, là em nói con gái phải được nuôi dưỡng sung sướng.”
“Nuôi dưỡng sung sướng và nuông chiều có quan hệ gì? Dù sao nguyên nhân vẫn là tại anh!”
Vẻ mặt Đằng Cận Tư đầy vạch đen, Nhạc Nhạc đâu phải chỉ do mình, tính cách giống người phụ nữ trước mắt như đúc. Thế mà cô lại không biết xấu hổ, hoàn toàn đổ lỗi do mình nuông chiều.
“Đúng rồi! Anh cảm thấy Nhạc Nhạc và Mạc Mạc quan hệ với nhau cũng có điểm không bình thường nha.” Anh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nói lảng sang chuyện khác.
“ Có gì bất thường đâu? Em cảm thấy rất tốt!” Lương Chân Chân buồn bực hỏi.
“Trước đây bọn trẻ gặp nhau thì liền cãi lộn ầm ĩ, hiện tại gặp nhau thì thay đổi hẳn, chẳng lẽ không kì quái sao?” Đằng Cận Tư hoài nghi hỏi.
“Hiện tại Mạc Mạc là người có ơn cứu mạng Nhạc Nhạc. Đương nhiên trong lòng Nhạc Nhạc rất biết ơn cậu ấy. Đương nhiên cách cư xử không thể giống trước kia! Chuyện bé xé ra to!” Lương Chân Chân giận dữ.
“Vợ à! Không phải Mạc Mạc thích Nhạc Nhạc nhà chúng ta rồi chứ?”
“Phù! Chồng ơi! Trong đầu anh nghĩ cái gì thế hả. Mạc Mạc mới có 7 tuổi, Nhạc Nhạc nhà chúng ta cũng mới chỉ 4 tuổi, vẫn còn là lũ trẻ mới bóc trứng.”
“Anh không thể không đề phòng được!” Đằng Cận Tư nghiêm giọng nói.
Lương Chân Chân không biết phải làm sao bèn liếc anh một cái, rồi quay mặt đưa lưng về phía anh. “Em ngủ”. Có thể tha cho cô không.
Đằng Cận Tư vội vàng ᴆụng đến một bên người của cô, ôm hông của cô rồi dán vào lỗ tai cô thầm thì: “ Vợ à! Chúng ta lâu rồi không…”
“Cút ra xa, mệt ૮ɦếƭ đi được” Lương Chân Chân đẩy anh.
“ Em sờ xem, nó nhớ em đấy…” Người nào đó tiếp tục nói chuyện “Sắc” .
“Không cần!”
“Vợ à…” Đằng Cận Tư cố ý để cái của mình vào nơi mềm mại của cô, chậm rãi cọ xát, ý đồ xấu xa.
“Chán ghét! Suốt ngày có thể nghĩ đến chuyện gì đứng đắn hay không?” Lương Chân Chân để khuỷu tay chống trên иgự¢ của anh.
“Vợ à! Giữa vợ chồng không thể thiếu ℓàм тìин, đây là việc rất đứng đắn!” Người nào đó không chịu thua trả lời.
“ Người ta thật sự mệt!” Lương Chân Chân chỉ có thể làm nũng, van xin anh tha cho mình.
“Vợ tốt à! Vợ ngoan ơi! Một lần thôi được không?”
“Thật chứ?” vợ nhỏ vẫn là dễ bị lừa.
“Đương nhiên rồi!” nguồn đọc nhanh nhất tai Thichtruyen.com
Đằng Cận Tư đồng ý rất vui vẻ, nhưng thực ra lại có mưu đồ ẩn dấu không thể nói ra.
Anh gần như gấp rút đem đồ của mình và vợ lột sạch trơn, rất nhanh đi vào chủ đề chính, ngay tức thì, trong phòng nơi nơi đều tràn ngập hương vị kiều diễm.
Lương Chân Chân ở dưới hạ thân nở ra, mọi giác quan trên người cô đều bị anh khuấy động, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng:
“ Mang áo mưa nhỏ vào đi, hôm nay…không phải ngày an toàn!”
“Không thích mang cái đó!” Đằng Cận Tư trực tiếp từ chối, tay cũng không còn nhàn rỗi, tung hoành khắp nơi trên da thịt trơn mịn của cô.
“Chán ghét! Nhanh đi lấy đi...”Lương Chân Chân không chiều theo, âm thanh cũng càng ngày càng quyến rũ, xương cốt trở nên mềm nhũn.
“Vợ à, nếu thật sự mang thai, chúng ta cũng có thể nuôi dưỡng rất tốt mà”
Kì thật là anh có tâm tư này, cho nên thoải mái làm trước báo cáo sau. An An thì vui vẻ hòa thuận nhưng ngược lại Nhạc Nhạc rất cô đơn. Cho nên tốt nhất là bốn, mới thật đẹp!
“Anh nói thật dễ nghe, cũng không phải anh…”
Đằng Cận Tư không đợi được cô nói xong, liền động thân một cái đã đi vào, ngồi dậy ra sức vận động, cơ bản là không cho Lương Chân Chân có cơ hội phản ứng lại, cứ như vậy bị anh làm cho u mê, không có cơ hội mà hối hận.
Xong việc Lương Chân Chân tưởng là có thể yên ổn mà ngủ, nhưng người nào đó nói lời mà không giữ lời. Đầu tiên là hôn toàn thân của cô, sau đó lại không thuận theo đạo lý, giày vò cô1 lần, rồi lại tiếp lần nữa.
Trong lòng cô âm thầm thề rằng không bao giờ tin anh nữa!
“Vợ à! Anh là tình thế bất đắc dĩ thôi, em mãi mãi làm cho anh muốn ngừng mà không ngừng được.” Đằng Cận Tư nỉ non bên tai cô vợ đang buồn ngủ.
“Đồ trứng thối, lần nào cũng lừa người ta…” Lương Chân Chân chu đôi môi sưng đỏ lên oán giận.
“Đây là lừa dối có thiện chí”. Người nào đó âm thanh khàn khàn, ánh mắt đầy lưu luyến dịu dàng.
Bóng đêm tĩnh lặng, tình ý tràn đầy như nước chảy, bao vây lấy hai người trên giường đang ôm nhau ngủ, như một làn sương mỏng, nhẹ nhàng mà chân thật.
Sáng sớm hôm sau, cô công chúa nhỏ Nhạc Nhạc gõ cửa phòng ba mẹ ầm ĩ, với vẻ rất háo hức.
Lương Chân Chân đêm qua bị làm đi làm lại nhiều lần, ngay cả mí mắt cũng không còn sức mở ra, lời nói cũng nhỏ nhẹ yếu ớt:
“Nhanh mang Nhạc Nhạc đi đi”
Đằng Cận Tư đau lòng thay cho vợ, nhận lệnh đứng lên mặc quần áo tử tế, một mình mở cửa đi ra.
“Ba à, mẹ đâu? Con muốn vào tìm mẹ.” Nhạc Nhạc nhìn vào bên trong tìm kiếm, rồi đồng ý để ba bế xuống lầu.
“Nhạc Nhạc ngoan, mẹ ốm rồi, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta đừng làm phiền mẹ được không?” Đằng Cận Tư chỉ có thể nói dối con gái nhỏ.
“Mẹ ốm à? Có nặng không ạ, con muốn đi vào thăm mẹ”. Nhạc Nhạc lắc lắc người muốn tuột xuống dưới.
Đằng Cận Tư chỉ có thể ôm cô bé thật chặt: “Mẹ con cần một mình yên tĩnh nghỉ ngơi, Nhạc Nhạc nghe lời được không?”
“Nhưng là…” Nhạc Nhạc cắn ngón tay không cam lòng lẩm bẩm.
“Con ngoan, chỉ cần con không làm ồn mẹ, đến giữa trưa là mẹ có thể xuống lầu chơi cùng con”
“Thật sao?” Nhạc Nhạc chớp chớp đôi mắt đen to tròn như quả nho.
An An bên cạnh nghe được ba cùng em gái nói rất đúng, liền nảy sinh nghi ngờ lớn, trong đầu cân nhắc muốn đi thư phòng để lật tẩy những điều giáo huấn đó.