[Nắm tay nhau cùng chung sống đến già] Ngoại truyện ngọt ngào 14
"Mẹ, mẹ thật ngốc quá. . . . . ." Giọng nói êm ái mềm mại của đứa trẻ hơn một tuổi, kèm theo ánh mắt nhìn về mẹ mình có chút……. khing thường.
Đỉnh đầu Úy Hợp Hợp đen lại, con gái thiên tài nội tâm đen tối rõ là Alexander mà, gần như con bé dung hợp toàn bộ ưu điểm của ba và mẹ, lại thêm được nuông chiều rất nhiều, thật là được nuôi dưỡng đúng tiêu chuẩn mà.
Sở dĩ Niếp Niếp muốn có em trai và em gái, đó là bởi vì con bé nhàm chán, cứ nghĩ đi! Con bé là một thiên tài, chắc chắn không thể chơi đùa một chỗ với bạn bè cùng trang lứa, mặc dù có ba người anh, nhưng cũng không ở cùng một chỗ, cơ hội gặp mặt cũng chỉ có vài lần, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cô đơn.
"Ha ha ha ha. . . . . ." Ba người phụ nữ khác liền ôm bụng cười to, xem ra, có con gái thiên tài cũng không hẳn là một việc tốt!
"Thư Nhĩ Hoàng! Anh dạy dỗ con gái như thế nào vậy!" Úy Hợp Hợp thở phì phì tiến lên tìm ông xã phân xử, hơi quá đáng! Cô hoàn toàn không có địa vị ở nhà mà.
Thư Nhĩ Hoàng vội vàng mềm mỏng dỗ dàng nàng dâu, dùng lời nói tốt đẹp để làm cô thông suốt, trong lòng anh đã suy tính kỹ, nếu thật sự không được liền bắt cóc cô vào trong phòng, bồi dưỡng tình cảm.
Công chúa nhỏ Niếp Niếp bắt chước dáng vẻ than thở: "Mẹ mới là người mơ hồ trong nhà."
Mọi người đưa mặt nhìn nhau, cô gái nhỏ này gien thật quá tốt! Sau này lớn lên thì sao? Thật đúng là đàn ông bình thường không thể khuất phục cô được.
"Bão Bão. . . . . ." Không biết từ khi nào mà Nhạc Nhạc ôm lấy đùi của Mạc Mạc ngẩng đầu nhỏ cười, vẻ mặt ngây thơ.
Anh bạn nhỏ Mạc Mạc cúi đầu nhìn thấy cô bé ôm lấy đùi của cậu không chịu buông, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, đôi mắt đen như quả nho sáng long lanh, đôi mi dài chớp chớp giống như cánh bướm, rất giống khuôn mặt đứa trẻ được quảng cáo trên TV .
Mỗi lần, cậu đều rất muốn xoa Ϧóþ ——
Suy nghĩ không bằng hành động, cậu chìa tay ra sức nhéo một cái trên khuôn mặt nõn nà của Nhạc Nhạc.
Kết quả, có thể biết được.
"Oa ô ô. . . . . . Mẹ . . . . . . Người xấu. . . . . . Đánh con. . . . . ." Nhạc Nhạc mở miệng khóc lóc nói không rõ ràng, tiếng khóc long trời lỡ đất.
An An thấy em gái bị bắt nạt, dịch chuyển từng bước nhỏ tới gần, đập bàn tay vào người Mạc Mạc, mở to mắt hung dữ trừng cậu ta.
Bao che khuyết điểm như vậy, khiến cho các bà mẹ nghẹn họng nhìn trân trối. .
Mật Mật vỗ vào lòng bàn tay của con trai, ân cần khuyên bảo: "Mạc Mạc, con là anh, không thể bắt nạt em trai và em gái biết không hả? Em gái nhỏ giống như là giọt nước không thể véo lung tung được."
"Con không có, con. . . . . . Chính là cảm thấy khuôn mặt cô bé rất giống với em bé được quảng cáo trên TV, nhịn không được nên chìa tay nhéo thôi." Mạc Mạc nằm trong lòng mẹ, giọng nói êm dịu đáng yêu.
Vốn dĩ cậu không muốn bắt nạt cô bé đó, làm sao mà cô lại khóc khủng bố như vậy? Còn có cái cậu nhóc có dáng vẻ giống nhau như đúc với cô bé, lại cố tình chạy tới đánh cậu, căn bản là không đau chút nào, thật là hành động hết sức ngây thơ!
Nghe thấy tiếng khóc của con gái bảo bối, Đằng Cận Tư liền bước tới, ôm công chúa nhỏ vào lòng, dịu dàng hỏi con bé có chuyện gì vậy? Là ai bắt nạt con vậy?
Hai mắt của Nhạc nhạc bé nhỏ đẫm lệ, chỉ vào anh bạn nhỏ Mạc Mạc, âm thanh non nớt tức giận lên án: "Ba ba, cậu ta. . . . . . Người xấu!"
Đương nhiên Đằng Cận Tư sẽ không ỷ lớn Hi*p nhỏ, nhưng mà ba của Mạc Mạc lại gặp họa, vẻ mặt đau khổ: "Anh hai, trong lúc đó đứa nhỏ khó tránh khỏi việc cãi nhau ầm ĩ, anh sẽ không vì vậy mà mang thù hả ?"
"Mạc Mạc mấy tuổi, Nhạc Nhạc bao nhiêu, vậy mà cậu còn không biết xấu hổ nói như vậy hả?" Đằng Cận Tư nghiên người liếc nhìn anh ta.
Mạc Đông Lăng thông minh lựa chọn im lặng, anh hai nổi tiếng nuông chiều vợ và con gái, tranh chấp với anh ấy chẳng khác nào muốn ૮ɦếƭ, cần gì phải làm vậy?
"Nhạc Nhạc, chú tư ôm con được không ?" Anh quay đầu lại thu hút sự chú ý của cô bé.
Cô bé kiên ngạo nhõng nhẽo hất cằm lên, nghiêng đầu, không để ý tới anh ta, con trai chú vừa bắt nạt con, làm sao con muốn gọi chú là chú tư chứ.
Đằng Cận Tư khen ngợi, sờ đầu nhỏ của con gái, có khí phách, không hổ là con gái của anh mà.
"Em tư à, cậu có muốn cũng không được đâu." Cậu hai Nông Dịch Tiêu cười vui vẻ.
"Người ta nói, thiên thời địa lợi nhân hoà đều có sẵn rồi, còn do dự cái gì? Nắm chắc thời gian mà sinh con! Con trai hay con gái, còn không phải do cậu tính toán sao." Nam Hoa Cận nhíu mày gian ác.
"Hai người đàn ông chưa kết hôn như hai cậu nói khoác mà không biết ngượng ở trước mặt mình hả? Nếu không biết rõ đức hạnh của hai người, thật sự mình nghi ngờ không phải là hai người có vấn đề ở phương diện kia đấy chứ hả? đương nhiên, cuối cùng mình hi vọng, hai người. . . . . . Trở thành một đôi, dù hơi kỳ quặc và quái dị, khiến người ta miên man bất định a!"Cuối cùng thì Mạc Đông Lăng cũng tìm được cơ hội phản kích .
"Tìm, ૮ɦếƭ mà!" Vẻ mặt Nông Dịch Tiêu và Nam Hoa Cận đều thay đổi, cùng nghiến răng nghiến lợi nhìn người nào đó đang cười đến đáng đánh.
"Nhưng mà mình có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu thôi nha!" Mạc Đông Lăng không tức giận chút nào, ngược lại cười rất vui vẻ.
Trong lòng anh ta vô cùng tự hào, sau này con trai mình chính là anh hai, Thục Liêu, chắc chắn năm sau, con trai nhà anh ta yêu con gái Nhạc Nhạc của anh hai, sau khi kết hôn, thứ bậc liền rớt xuống “vèo” , rõ ràng tuổi lớn hơn với An An, còn phải gọi cậu ta một tiếng"anh", ai bảo bà xã của cậu là em chứ.
Cho nên mới nói! Thật sự thì có một số việc khôngg nói rõ được, cũng không nên vui mừng sớm.
Quan Hạo Lê thực thông minh đứng ở một bên, không gia nhập hang ngũ ✓ú em, khỏi có ai phê bình, từ lúc bước vào cửa, ánh mắt của anh không hề rời khỏi bóng dáng của cô gái nhỏ, cuối cùng thì cũng đợi được tới lúc cô tốt nghiệp, mà chính mình, qua hai năm nay hăng hái cố gắng, kiến thức về phương diện quản lý xí nghiệp đã nắm giữ hoàn toàn .
Kế tiếp, quan trọng nhất đó là theo đuổi bà xã tới tận tay, sau đó thì lấy về nhà.
Nếu không thì anh thật sự sẽ ૮ɦếƭ mất!
Tiết Giai Ny đến Italia học tập hai năm, có sự hiểu biết và thận trọng hơn, cả người tản mát ra sự quyến rũ của người phụ nữ thành thục, ở trường học, nam sinh theo đuổi cô nhiều vô cùng, cô cũng từng thử qua, nhưng trước sau gì cũng không thể tiến sâu hơn.
Vì thế mà chỉ có thể trì trệ không tiến.
Ngày mừng tuổi của An An và Nhạc Nhạc trải qua trong tiếng chơi đùa ầm ĩ vui vẻ, buổi tối, đợi sau khi tất cả bọn nhỏ ngủ say, ở nhà họ Đằng, trong phòng khách dưới lầu được bố trí một bàn mạt chược.
Thư Nhĩ Hoàng, Nông Dịch Tiêu, Nam Hoa Cận, Mạc Đông Lăng bốn người đàn ông bắt đầu chơi mạt chược, Đằng Cận Tư không có hứng thú chơi mạt chược, trái lại Quan Hạo Lê tốt hơn một chút, vì muốn lấy lòng bà xã tương lai có vẻ muốn đứng lên, cái gì là cùng một mà, giang thượng nở hoa đều là phù vân.
Những người phụ nữ thì tập hợp lại với nhau, lúc nào cũng có đề tài nói chuyện với nhau, tán gẫu về đàn ông, hôn nhân, con của mình, đủ thứ, nghĩ cái gì thì nói cái đó. . . . . .
*****
Ba năm sau, sáng sớm tinh mơ , vào một ngày nào đó.
Bên trong nhà họ Đằng, công chúa nhỏ Nhạc Nhạc làm ầm ĩ không chịu ăn sáng, quyệt cái miệng nhỏ nhắn để mặc mẹ dỗ dành ra sao cũng không chịu mở miệng.
"Nhạc Nhạc, bé ngoan không thể như vậy! Con phải học theo anh hai của mình chứ." Lương Chân Chân kiên nhẫn dỗ dành.
Ngồi ở một bên, An An ngoan ngoãn ăn thức ăn bên trong khay của mình, vừa ăn vừa nhìn, xem xét mẹ và em gái, đôi mắt đen như bảo thạch linh động xoay tới xoay lui.
Nhạc Nhạc ngang ngược lắc đầu, không ăn sẽ không ăn!
Tính khí tốt của Lương Chân Chân đều gần hết rồi, sắc mặt sa sầm , đã sắp có xu hướng bực mình.
"Nhạc Nhạc, con mà còn như thế, mẹ sẽ không vui, mà khi nói không vui rồi thì sẽ không thích con nữa" Chân mày nghiêm lại, cô nghiêm túc nhìn con gái.
Dáng vẻ An An tao nhã tiếp tục cầm dao nĩa ăn sáng, sau khi ăn sạch sẽ, lấy khăn tay lau miệng, im lặng thở dài, tính tình công chúa của em gái chỉ có ba mới trị được thôi.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, cô gái nhỏ Nhạc Nhạc tiểu cô nương hơi sợ, nhưng cô vẫn rất có khí phách tiếp tục lắc đầu, tuyệt đối không thể cúi đầu nhận thua!
"Mẹ, thầy giáo nói, bạn nhỏ nào không ăn cơm thì sẽ không cao được, có phải sẽ giống như chú lùn trong chuyện Bạch Tuyết hay không ạ?" An An chớp chớp ánh mắt, giọng nói bình tĩnh, rõ ràng vang lên.
Nghe được lời nói của anh hai, Nhạc Nhạc ngước khóe mắt, đôi mắt to đen như quả nho nhìn mẹ, muốn biết đáp án, cô bé cũng không muốn giống như người lùn đâu.
Trong lòng Lương Chân Chân âm thầm cảm khái con trai thông minh, gật gật đầu: "Đương nhiên, không chịu ăn cơm giỏi thì sẽ không có dinh dưỡng, không có dinh dưỡng sẽ không cao được, sau đó sẽ ngắn lại, giống trái bí đao lùn, ai cũng không thích."
"Oa. . . . . ." Nhạc Nhạc mở miệng to khóc lên.
Thật là khủng khi*p! Con bé không muốn trở thành trái bí đao lùn tịt, không muốn bị mọi người ghét, hu…hu. . . . . .
"Đừng khóc, chỉ cần em ngoan ngoãn ăn cơm, thì cũng sẽ không biến thành trái bí đao lùn đâu." An An dỗ dành em gái đang bị thươg.
Hai mắt Nhạc Nhạc đẫm lệ nhìn xem vẻ mặt khẳng định của anh hai và mẹ, thực nghiêm túc nghĩ, mang thức ăn trên bàn tới,bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Thừa dịp khi cô bé vùi đầu ăn cơm không chú ý, Lương Chân Chân và con trai đưa mắt nhìn nhau, tâm hữu linh tê, cong môi cười.
May mắn, cô còn có đứa con trai thông minh, nếu không, thật không biết phải làm sao.
Ăn xong bữa sáng, Lương Chân Chân liền bảo lái xe Tiểu Ngụy lái xe đưa bọn nhỏ đi nhà trẻ, còn cô, tự nhiên đi cùng, nếu không chắc chắn công chúa nhỏ Nhạc Nhạc sẽ làm ầm ĩ.
Trên xe, Nhạc Nhạc chớp mắt to, tính trẻ con hỏi: "Mẹ, vì sao ba luôn ở chung một phòng với mẹ vậy?"
Lương Chân Chân tùy tiện đưa ra lý do lấy làm lệ.
"Mẹ, vậy vì sao ba luôn nhân lúc sau khi con ngủ say thì bỏ chạy ?" Công chúa nhỏ luôn có ý bất mãn với việc ba chỉ ngủ với mình một chút như vậy.
Lương Chân Chân lại gian nan đưa ra lý do cho có lệ.
Đang lái xe, tài xế tiểu Ngụy cố hết sức cắn chặt môi, ép mình không cười ra tiếng, nhưng bả vai vẫn nhịn không được run dữ dội, ngồi ở bên cạnh tay lái phụ, An An thở dài không biết làm sao. Đúng là mặt ngoài.
Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc là đứa bé tinh ranh, nghe thấy âm thanh thở dài của anh hai liền cảm giác được có khả năng mẹ lừa mình, đôi mắt như nước mở thật to :"Mẹ, mẹ lừa con."
"Không có." Lương Chân Chân nói ngang phản bác, Phật nói không thể nói.
Có đôi khi, lời nói dối có thiện ý là cần thiết .
"Ô ô. . . . . . Mẹ gạt con. . . . . ." Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc cho rằng mẹ nói dối, càng khóc lớn hơn .
Lương Chân Chân không có biện pháp, chỉ có thể ôm con gái vào trong lòng, dịu dàng dỗ dành, đều nói con gái là do nước tạo thành, thật đúng là không sai.
Đến cửa nhà trẻ, làm gì Nhạc Nhạc cũng không chịu xuống xe, làm ầm ĩ muốn tìm ba, An An đẩy cửa xuống xe, âm thanh trong trẻo kèm theo sự ngây thơ:"Mẹ, con đi trước."
"Con trai ngoan, bye bye ." Lương Chân Chân vẫy tay với con trai, mãi đến khi thân ảnh biến mất khỏi giớ hạn tầm mắt, mới quay đầu nhìn con gái, đều là một mẹ sinh ra, tại sao lại khác nhau như vậy?
Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc, hai má phồng lên khóc thút thít, chơi xấu nũng nịu:"Ô ô. . . . . . Con muốn ba. . . . . ."
Không có biện pháp, Lương Chân Chân chỉ có thể khiến lái xe quay đầu xe lại, đến trước cao ốc tập đoàn Đế Hào.
Vừa nhìn thấy ba, cô bé lại bắt đầu khóc, tựa như một đầu xe hỏa loa vào lòng иgự¢ của ba, khóc nức nở.
"Làm sao vậy " Đằng Cận Tư khó hiểu nhìn về bà xã, trong lòng nghi ngờ, bây giờ không phải là nên ở nhà trẻ ư? Còn đứa nữa đâu?
"Từ lúc sáng tới giờ liền giận dỗi, dỗ dành ra sao cũng không được, em hết cách rồi." Lương Chân Chân ngã vào trên sô pha, xoa nhẹ vào ấn đường.
Đằng Cận Tư vội vàng buông giấy tờ, ôm con gái lên ở trên đầu gối, khẽ hỏi là chuyện gì.
Cô bé xinh xắn nhăn mày suy nghĩ: "Mẹ, mẹ gạt con. . . . . ."
"Làm sao mà mẹ lại gạt con hả?" Trái lại Đằng Cận Tư rất bất ngờ với câu trả lời này, khóe môi gợi lên nụ cười thích thú.
Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn mẹ đang ngồi im trên , sau đó nhìn ba: "Mẹ không nói cho con biết mỗi ngày ba và mẹ ở cùng một phòng để làm gì."