Sau đó có một bóng người màu đỏ xông vào, sau khi nhìn thấy Lương Chân Chân, khóe môi gợi lên nụ cười nhạt, ánh mắt lộ ra sự ác độc: “Tôi nói là ai! Thì ra là con dâu của nhà họ Đằng giàu có đây mà, sao đây hả? Cô còn muốn lạm dụng tư quyền không cho tôi vào gặp ba tôi sao?"
Thẩm Quân Nhã cố tình nhấn mạnh mấy chữ tôi “ ba tôi", khóe môi rõ ràng tràn đầy sự châm chọc.
"Bây giờ ba còn hôn mê bất tỉnh, tôi không muốn tranh cãi ầm ĩ với cô." Giọng nói Lương Chân Chân vô cùng lạnh nhạt, bên trong con ngươi màu đen không có một chút ấm áp.
"Ba sao? Gọi thật là thân thiết! Chẳng qua cô chỉ là một đứa con hoang! Căn bản không phải là người nhà họ Thẩm!" Lúc này Thẩm Quân Nhã giống như một con bò cạp phun ra toàn nọc độc, không chừa cho người ta con đường sống.
Trong nháy mắt trái tim Lương Chân Chân băng giá, tại sao lòng người có thể hẹp hòi và ích kỷ tới như vậy?
Cô tự hỏi mình chưa bao giờ làm gì đắc tội với Thẩm Quân Nhã mà cô ta lại có thể hận mình đến như vậy, khắc sâu đến nỗi cô không có cách nào hiểu được,
thật là suy nghĩ cố chấp biết bao nhiêu, mỗi lần cô ta nhìn thấy mình thì toàn nói những lời ác độc, ánh mắt tràn đầy căm hận của cô ta làm cho lòng cô lạnh.
Ba năm yên lặng nghỉ ngơi cũng không làm cô ta buông bỏ oán hận mà lại làm cho nó bùng cháy dữ dội.
Chẳng lẽ, ở trong lòng của cô ta, chỉ có oán hận mới khiến cô ta thấy vui vẻ ư?
"Đi ra ngoài!" Giọng nói Lương Chân Chân nhàn nhạt, nhưng không người nào có thể từ chối được, đây là phòng bệnh của ba, ông ấy còn hôn mê bất tỉnh ở trên giường, cô không muốn cãi nhau với Thẩm Quân Nhã trước mặt ông, cô đã nói rồi còn việc có chịu nghe hay không là chuyện của cô ta.
"Cô không có quyền ra lệnh cho tôi!" Thẩm Quân Nhã cong môi cười lạnh: "Đây là phòng bệnh của ba tôi, tôi mới là người có cùng họ với ông ấy! Tôi là con gái của ông ấy, còn cô thì không xứng!"
Lương Chân Chân không biết làm sao, cô không muốn đối chọi mắng chửi gay gắt với cô ta, thật không có ý nghĩa gì?
Nhưng có vẻ như người như Thẩm Quân Nhã không thể vui vẻ được, không chịu phân biệt tốt xấu mở miệng chửi rủa độc ác, dường như không hung hăng nói những lời tàn nhẫn thì không thấy thoải mái trong lòng.
"Xứng hay không cô có thể nói được sao? Thẩm Quân Nhã, sự nhẫn nại của con người cũng có giới hạn, cô đừng có khiêu khích tôi nhiều lần như vậy." Lương Chân Chân nhíu mày thật chặt, làm người ta rùng mình.
"Tôi cứ khiêu khích cô thì sao hả? Chằng lẽ giống như ba năm trước, tìm cả đống người đến sĩ nhục tôi ư? Lương Chân Chân, ngoài điều đó ra thì cô còn có thể làm gì hả! Chỉ biết dùng những thủ đoạn hèn hạ! Năm đó mẹ cô dụ dỗ ba tôi ra sao, lẽ nào tôi không biết! Đúng là kẻ không biết xấu hổ đi mê hoặc người khác!" Đột nhiên Thẩm Quân Nhã nói to lên, giọng điệu sắc bén hung dữ.
"Nếu cô không biết cách tôn trọng người khác thì tôi sẽ dạy cô điều đó." Sắc mặt Lương Chân Chân lạnh lùng, như được bao phủ một tầng khí lạnh, đối với sự việc của ba năm trước, cô không muốn giải thích, bởi vì có nói ra cũng vô ích, Thẩm Quân Nhã sẽ không bao giờ tin tưởng, cần gì phải lãng phí nước miếng chứ?
Cô ta đã chụp cái mũ kia lên đầu của mình, dù mình có làm hay không thì cô ta cũng cho rằng như vậy, ở trong lòng cô ta sự thật như thế nào cũng không quan trọng.
Dù thế nào đi nữa thì kẻ chủ mưu sau sự việc đó chính là cô.
"Tôn trọng người, một con hồ ly như cô mà cũng cần phải tôn trọng sao?" Thẩm Quân Nhã mỉa mai liếc nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.
"Bác Sinh, Bác Sinh, anh sao rồi?"
Khi Lương Chân Chân chuẩn bị nói, đột nhiên có một người phụ nữ lớn tuổi xông vào, đi thẳng tới giường bệnh mà Thẩm Bác Sinh đang nằm hôn mê bất tỉnh, khóc tới tê tâm liệt phế, làm người nghe thấy thương tâm.
Không cần phải đoán, đó là Liễu Tình vợ đầu của Thẩm Bác Sinh, bà nhận được tin của bà lão nhà họ Thẩm, vốn dĩ là hai mẹ con đều muốn đi, nhưng cuối cùng bà lão quyết định không tới, lại để cho con dâu thay mặt bà, về phần làm sao biết chuyện có thể là do Thẩm Bác Nhân nói.
Lúc ấy nhân viên bảo vệ lấy điện thoại của Thẩm Bác Sinh, một cái đưa cho Lương Chân Chân, một cái khác lại đưa cho Thẩm Bác Nhân, đúng lúc Thẩm Quân Nhã đang ở bên cạnh, sau khi nghe được ba của cô bất tỉnh nằm trong bệnh viện liền chạy tới, mục đích bên ngoài là thăm hỏi sức khỏe của ông, còn thực chất là lo lắng nếu ông xảy ra chuyện gì thì tài sản sẽ rơi vào tay ai?
Nhìn thấy dáng vẻ “tình cảm sâu nặng" như vậy của hai mẹ con họ, môi của Lương Chân Chân cong lên nụ cười nhạt, nhanh chóng biến mất, cô chuẩn bị xoay người đi ra ngoài tìm ông xã, cô cũng không muốn tiếp tục đứng ở đây nhìn bọn họ biểu diễn.
"Dừng lại! Con hồ ly tinh nhỏ kia! Tất cả là do cô!" Bỗng nhiên Liễu Tình la to.
Lương Chân Chân dừng chân, đây mới thật sự là mục đích của hai mẹ con họ khi tới đây ngày hôm nay, lại một người nữa tới, càng tốt! Là các ngươi tự chuốc lấy.
"Là bậc bề trên, mà mở miệng ra toàn là những thứ bỏ đi cũng không tốt đâu, làm ơn chú ý cách nói chuyện." Cô cố gắng nói chuyện ôn hòa nhã nhặn, trong giọng nói lộ ra sự lạnh lùng làm người ta sợ hãi.
Liễu Tình không phải là người hiền lành, đã căm thù Lương Chân Chân tới tận xương tủy từ rất lâu! Mẹ cô đã đoạt đi người đàn ông của bà, lấy đi không chỉ thể xác mà ngay cả tâm hồn, từ lúc đó tới giờ bà phải sống trong cô đơn!
Bây giờ, cô còn trở lại báo thù con gái của mình, đầu tiên là giành đàn ông, sau đó lại làm những việc vô cùng bỉ ổi, một loạt sự việc, trong lòng bà tràn đầy thù hận, hận không thể ăn thịt cô.
"Bang" một tiếng động vang lên, nghe lanh lảnh.
Lương Chân Chân ôm khuôn mặt bị đau của mình, cô cho rằng Liễu Tình và Thẩm Quân Nhã sẽ ra sức xỉ vả mình, cũng không nghĩ rằng sẽ bị tát nên bản thân chẳng hề đề phòng, ngay lập tức bị tát trúng, đau đến nỗi muốn rớt nước mắt nhưng cô biết, bây giờ không được yếu thế trước mặt hai mẹ con họ!
Đằng Cận Tư bước ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ chữa trị cho Thẩm Bác Sinh, trên đường đi đều nghĩ nên nói ra sao với bà xã về việc này, vừa bước tới cửa liền nghe được tiếng vang lanh lảnh, rùng mình trong lòng, mạnh mẽ đẩy cửa ra.
"Nai con." Nhìn thấy bà xã bịt mặt lại thì "ầm" sự phẫn nộ trong lòng anh bùng nổ.
"A Tư. . . . . ." Bên trong con ngươi màu đen của Lương Chân Chân bao trùm một đoàn hơi nước, ở trước mặt ông xã, tất cả sự kiên cường của cô đều sụp đổ, anh là người yêu cô nhất, người đàn ông cô có thể ỷ lại, cũng là chỗ dựa mạnh mẽ của cô.
"Buông tay ra, để anh xem." Ánh mắt Đằng Cận Tư chuyên chú nhìn bà xã, trong con ngươi tối đen là tình cảm dịu dàng.
Lương Chân Chân nghe lời thả tay ra, trên khuôn mặt trắng nõn rõ ràng còn in dấu bàn tay: "Đau không?" Giọng nói của anh dịu dàng trầm thấp, sâu trong đáy mắt lướt qua một chút tàn nhẫn, người phụ nữ anh năng niu như báu vật trong lòng bàn tay, lại có thể bị người khác bắt nạt thành như vậy! Thật sự là ăn gan hùm mật gấu!
Dám ᴆụng vào người phụ nữ của anh, nhất định phải trả một caí giá lớn!
"Uh. . . . . ." Lương Chân Chân tủi thân gật đầu, nói không đau vậy chắc chắn là giả, làn da non mềm trên mặt sao có thể chịu được cái tát mạnh như vậy?
Nghe được bà xã trả lời, lông mày của Đằng Cận Tư nhăn lại càng sâu, môi mỏng tạo thành một đường thẳng, giống như điềm báo gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Dường như mẹ con Liễu Tình ở phía sau bị khí thế của anh làm cho khi*p sợ, chỉ là ngây người ở một chỗ nghe hai người nói chuyện tình cảm dịu dàng triền miên.
Mãi tới khi Đằng Cận Tư xoay người, hai người mới tỉnh táo lại.
"Ai đánh vậy?" Ba chữ nhẹ nhàng, lại mang theo áp lực vô hình với sự tàn bạo, ngay lập tức nhiệt độ không khí ở trong phòng giảm xuống mười độ, không khí lạnh ghê người.
"Là tôi, cậu muốn gì hả?" Liễu Tình ngẩng đầu, muốn tìm lại lòng tự tin.
"Đây chính là phòng bệnh của ba tôi, bây giờ ông ấy còn hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường, lẽ nào anh Đằng muốn dùng bạo lực với chúng tôi sao?" Thẩm Quân Nhã vội vàng gấp gáp nói, cô đặc biệt nhấn mạnh hai câu trước, trên thực tế là vì muốn bảo toàn an nguy của mình và mẹ.
Khóe môi Đằng Cận Tư chậm rãi cong lên lộ ra sự mỉa mai: "Sử dụng bạo lực? Đối với các người ư? Cô cho rằng hai người xứng đáng để tôi ra tay sao?"
Bên trong con ngươi màu đen đang khép hờ toát ra sự sắc bén hung ác nham hiểm, trong lời nói tràn đầy sự mỉa mai và khinh thường, giống như một vị vua ở trên cao nhìn xuống hai con tôm tép nhãi nhép.
"Anh đừng cho rằng có thể giở trò thâm độc gì với chúng tôi! Cùng lắm thì cá ૮ɦếƭ lưới rách!" Người đàn bà chanh chua Liễu Tình dường như la to lên.
"Hai người có tư cách nói vậy với tôi sao?" Giọng nói Đằng Cận Tư không nhanh không chậm, nhưng lại có thể dày xéo con người ta.
"Tiểu hồ ly tinh, đừng tưởng rằng cô lấy đượ. . . . . ." Giọng nói Liễu Tình ngày càng nhỏ, cho đến không nghe được nữa, ánh mắt Đằng Cận Tư làm người ta sợ hãi, bà vốn không thể né tránh được.
"Trước khi tôi vào đây, là cơ hội thứ hai của các người, sau khi tôi đi vào là cơ hội thứ ba, bây giờ cơ hội của hai người đã không còn."
Lời nói Đằng Cận Tư rõ ràng dễ hiểu mà mẹ con Liễu Tình lại không hiểu, nhưng hai người không phải kẻ ngốc, trong tiềm thức ngửi được nguy cơ nồng nặc.
Thẩm Bác Sinh đang nằm trên giường, đột nhiên, ngón tay cử động, dường như có dấu hiệu tỉnh lại, giống như ông đã mơ một giấc mơ dài, trong mơ mọi người đang tranh cãi ầm ỹ, làm đầu óc của ông muốn nổ tung.