Đằng Cận Tư ôm chặt cô vào lòng, trong lòng dập dờn từng mảng ấm áp, nai con nói đúng, dù sao anh cũng phải đưa ra sự lựa chọn mới được.
Ngày tiếp theo, đúng lúc Lương Chân Chân phải đến bệnh viện làm kiểm tra phụ sản, Đằng Cận Tư liền đi với cô, kết quả kiểm tra các hạng chỉ tiêu đều rất bình thường, bào thai song sinh một trai một gái ở trong bụng lớn lên rất khỏe mạnh.
"Thật tốt, môt trai một gái, rất viên mãn !" Lương Chân Chân rất là vui vẻ.
"Anh cảm thấy còn chưa đủ, phải sinh thêm vài đứa nữa mới được." Đằng Cận Tư ghé sát vào tai cô nói.
"Hừ! Anh nghĩ em là con heo mẹ à!" Lương Chân Chân liếc mắt nhìn anh, hầm hừ bĩu môi.
"Không có, chỉ là anh không muốn đứa nhỏ giống như anh, chỉ có một mình, rất cô đơn."Người đàn ông nào đó cố tình trình diễn khổ nhục kế.
Thật sự là Lương Chân Chân đã bị lừa, nhưng cũng không phải hoàn toàn cam tâm tình nguyện: "Hai đứa nhỏ có thể làm bạn với nhau mà! Làm sao có thể cô đơn?"
"Con trai và con gái đều có sự khác biệt, ít nhất phải có hai đứa mới được." Đằng Cận Tư đưa ra lời đề nghị.
"Cái gì? Hai đứa giống nhau! Anh coi em là gì vậy!" Lương Chân Chân buồn bực trừng mắt nhìn anh.
"Bà xã, em là bà xã có một không hai của anh mà, anh là lo nghĩ cho con của chúng ta sau này thôi." Đằng Cận Tư giống như đang nòi chuyện lạ vậy.
"Ngụy biện! Thuần túy là ngụy biện!" Lương Chân Chân cái mũi hừ hừ.
"Đó là chân lý mà."
"Không thèm quan tâm anh nữa, về nhà em sẽ cáo trạng với bà nội." Cô ưỡn bụng ra, bước nhanh về phía trước, làm cho người đàn ông nào đó phải sợ hãi vội vàng hộ giá, bây giờ cô giống như là lão phật gia, không thể sơ suất.
"Chị Lương, anh Đằng, hai người đến làm kiểm tra sản phụ sao?" Đúng lúc Kiều Tuyết Nghiên xuống lầu lấy ít đồ vật, mắt sắc nhìn thấy Lương Chân Chân và Đằng Cận Tư đang bước trong sảnh.
Lúc này giọng nói của cô ấy vang lên khiến hai người cùng lúc nhìn qua, vừa nhìn thấy người đến là ai mới ý thức được mình đến bệnh viện là có mục đích khác, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng vẫn phải đối mặt.
"Tuyết Nghiên, em. . . . . . Bệnh của mẹ em có tiến triển không?" Lương Chân Chân mở miệng trước.
"Không có, bây giờ việc có thể làm là chờ đợi thôi." Nhắc tới mẹ bệnh, vẻ mặt của Kiều Tuyết Nghiên hơi ủ rũ.
"Mùi thuốc khử trùng ở đây thật khó ngửi, Tuyết Nghiên,em có thể giúp chị ra ngoài vườn hoa dạo một chút được không?" Lương Chân Chân muốn dành cho ông xã chút thời gian, từ lần trước hai người trao đổi với nhau xong, thì cũng không hề nói rõ ràng về việc quyên tủy cho Thẩm Ý Linh.
"Được ạ!" Kiều Tuyết Nghiên thật sảng khoái đồng ý.
Đợi sau khi bóng lưng của hai người dần biến mất, Đằng Cận Tư mới xoay người vào thang máy, trực tiếp tìm bác sĩ Trần chữa trị cho Thẩm Ý Linh, tiến hành nói chuyện bí mật với ông ta.
Sau hàng loạt kiểm tra, tủy của anh lại thật sự thích hợp với Thẩm Ý Linh, đây vừa là kết quả anh mong muốn, vừa không phải.
Trong lòng bác sĩ Trần ngạc nhiên nghi ngờ, tiếng tăm của Đằng Cận Tư như sấm bên tai ở thành phố C này, dường như không có người nào không biết đến, vậy mà anh lại có thể chủ động yêu cầu hiến tủy cho một người phụ nữ xa lạ, đây đúng là chuyện kỳ lạ nhất mà!
Tủy của anh lại có thể phù hợp với Thẩm Ý Linh, còn muốn giấu tên hiến tặng, lại nghiêm khắc yêu cầu ông giữ bí mật. Mọi việc tốt lành đang đến.
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến cho bác sĩ Trần có chút phản ứng không kịp, trong lòng tràn đầy thắc mắc nhưng lại không có cách nào tìm được câu trả lời, việc này thật kỳ lạ, mà cũng có thể là do vận may của Thẩm Ý Linh quá tốt!
"Nhớ kỹ, tôi không muốn có người thứ ba ngoài ông và tôi biết được chuyện này, nếu không, tự gánh lấy hậu quả! Chắc hẳn ông đã nghe người ta nói qua về thủ đoạn cũa tôi, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Đằng Cận Tư hòan toàn uy Hi*p.
"Anh Đằng yên tâm, tôi cam đoan sẽ giữ kín như bưng." Đương nhiên bác sĩ Trần đã nghe qua tiếng tăm của anh.
"Đó là tốt nhất!" Giọng nói Đằng Cận Tư lạnh lùng: "Khi nào thì bắt đầu?"
"Nếu không sáng sớm ngày mai anh lại đây, tôi sẽ sắp xếp cho anh, hôm nay không còn kịp rồi." .
"Được."
******
Thẩm Ý Linh nằm mơ cũng không nghĩ đến việc tìm tủy đã có tin tức, vui vẻ không kềm chế được, bệnh của bà có hi vọng , lập tức là có thể tiến hành phẫu thuật, rốt cuộc bà không phải bị cơn ác mộng khủng bố nữa .
Kiều Tuyết Nghiên cũng rất vui vẻ, đối với cô đây là một tin tức vô cùng tốt, cuối cùng mẹ cũng được cứu! Mà cô, càng tiến gần hơn tới việc biết được thân thế thật sự .
"Mẹ! Thật tốt quá! Người tốt sẽ nhận được điều tốt , cuối cùng đêm nay mẹ cũng có thể ngủ ngon rồi." Nàng hưng phấn nói.
"Đúng vậy a! Những ngày gần đây, buổi tối mẹ đều nằm mơ thấy ác mộng, ôi. . . . . ." Nỗi phiền muộn trên trán của Thẩm Ý Linh đã được niềm vui thay thế.
"Xem ra chị Lương là. . . . . ." ( phúc tinh ) nói được một nửa, bỗng nhiên Kiều Tuyết Nghiên ý thức mẹ không thích chị Lương cho lắm, trong lòng liền chán nản không thôi.
"Cô ta lại nói cái gì với con hả?" Đột nhiên giọng nói của Thẩm Ý Linh trở nên sắc bén.
"Mẹ, mẹ đừng như vậy, chỉ là con vừa vặn gặp được chị Lương và anh Đằng khi họ đến làm kiểm tra phụ sản trong bệnh viện mà thôi, sau đó chúng con liền tán gẫu với nhau một lúc, bọn họ là người tốt, giúp con nhiều như vậy việc, con cảm thấy. . . . . . Không phải là mẹ có thành kiến với chị Lương chứ ?" Kiều Tuyết Nghiên cố lấy dũng khí hỏi.
"Con nói cái gì? Đằng Cận Tư cũng tới ?" Giọng nói của Thẩm Ý Linh nhất thời lên cao.
"Anh Đằng đi cùng chị Lương đến bệnh viện làm kiểm tra sản phụ là chuyện bình thường mà! Mẹ làm sao vậy?"Trong lòng Kiều Tuyết Nghiên càng thêm nghi ngờ .
Có lẽ Thẩm Ý Linh ý thức được mình quá đáng xúc động, liền không thèm nhắc lại, bàn tay nắm chặt vào nhau, móng tay cấu vào trong da thịt, trong lòng giống như có năm vị lẫn lộn quay cuồng.
Lẽ nào, đây chỉ là trùng hợp thôi sao?
Vì sao nó vừa xuất hiện, liền có tin tìm được tủy thích hợp, rốt cuộc là trùng hợp hay là. . . . . .
Bà không dám tiếp tục suy nghĩ, rõ ràng chuyện này là không thể nào, nó hận mình như vậy, làm sao có thể đồng ý quyên tủy cho mình?
Không! Nhất định không phải nó! Cho dù là mẹ con ruột, cũng không nhất định có thể thích hợp, nhất định là trùng hợp! Tự xoa dịu trong lòng, nhưng hoàn toàn không có lý do thuyết phục chính mình tin tưởng.
“Mẹ không sao, chỉ là mẹ rất vui vẻ." Sau khi Thẩm Ý Linh trải qua nỗi kinh sợ liền bình phục, bà không thể để cho con gái cảm giác được cái gì, đây đã là chuyện cũ, không nên nhắc lại sẽ tốt hơn.
Đây không phải là phản ứng vui vẻ, về mặt này trong lòng Kiều Tuyết Nghiên biết rõ ràng, mọi thứ từ từ sáng tỏ trong lòng cô, từ khi đến thành phố C này, vốn dĩ mẹ chưa từng nói chuyện với chị Lương một lời nào, không phải có
thành kiến thì cũng là thành kiến, vì vậy mà chỉ một chút nữa là cô đã không gẩn gũi gì với họ, nhưng mỗi lần đều có chút xa cách.
Lúc trước, cô đoán chị Lương là con gái ruột của mẹ, đều bị bác bỏ, căn cứ vào manh mối Nam Cung Thần cung cấp lần trước, tuổi của người đó cũng khoảng ba mươi tuổi.
Trời ạ! Không phải là. . . . . .
Cô bị suy nghĩ của chính mình làm hoảng sợ, càng nghĩ càng cảm thấy có nhiều điểm đáng ngờ, ép cô tới sắp không thở được, thầm nghĩ phải mau chóng biết rõ ràng sự thật.
"Mẹ, mẹ nên nghỉ ngơi sớm, chuẩn bị tinh thần để có thể mổ vào sáng ngày mai."
"Uhm, Tiểu Nghiên, lại đây để mẹ nhìn con nào." Thẩm Ý Linh mỉm cười vẫy tay với con gái.
Kiều Tuyết Nghiên chậm rãi đi tới, vô cùng thân thiết ngồi ở bên giường, để bà vuốt ve
gương mặt của mình, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
"Tiểu Nghiên, nhân tiện ngày mai mẹ phẫu thuật, bây giờ con về nhà lấy ít đồ dùng sinh hoạt và giặt quần áo mang vô đây giúp mẹ, bên ngoài rất lạnh, sáng sớm ngày mai con hãy quay trở lại."
Mặc dù rất kinh ngạc trong lòng, nhưng Kiều Tuyết Nghiên vẫn gật đầu đồng ý, lại không nghĩ rằng, chuyến đi ... này, là sự xa cách vĩnh viễn.
*****
Đêm khuya, hai mẹ con nằm trên giường, sau khi trải qua vui vẻ lại suy nghĩ, suy nghĩ về tất cả mọi việc xảy ra liên tiếp, suy nghĩ . . . . . . Cái nào mới là sự thật? Cái gì mới là vẻ bề ngoài mà thôi?
Kiều Tuyết Nghiên càng nghĩ càng cảm thấy sự tình quá ăn khớp khiến cô phải sợ hãi, trách không được Nam Cung Thần cũng không muốn nói nhiều, lẽ nào tất cả mọi người đều hiểu rõ sự tình?
Chỉ có một mình cô không hề biết gì cả, lại còn quá ngu ngốc cho rằng họ là người tốt ư?
Đêm càng khuya, cô càng ngủ không được, ở đâu đó trong lòng, càng ngày càng lạnh. . . . . .
Thẩm Ý Linh nằm trên giường bệnh, lần đầu tiên nhớ lại chuyện cũ ba mươi năm trước, vẫn còn nhớ rõ ngày đó khi bà mang theo hành lý rời khỏi, đứa con trai ba tuổi liều mạng túm lấy gốc áo của bà, khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, tiếng khóc của con trẻ làm tê tâm liệt phế: "Mẹ, đừng đi, đừng bỏ lại A Tư một mình. . . . . ."
Nơi nào đó trong lòng bà đau nhói, nhưng vẫn hạ quyết tâm đẩy tay con ra, cũng không hề quay đầu lại mà bước đi, vào lúc đó, bà đã không còn bất cứ hi vọng nào với Đằng Diệu Bắc rồi, thất vọng tột cùng khiến bà ૮ɦếƭ lặng, kể cả con của ông ta bà cũng không cần, dù sao thì bà cũng không thể mang con theo được, cần gì phải đấu tranh vô nghĩa?
Hối hận sao?
Không! Bà cũng không hối hận một chút nào!
Nhưng vì sao trong lòng lại cảm thấy. . . . . . Khó chịu như vậy?
Bà chưa từng mong ước quá cao là con trai sẽ quyên tủy cho bà, vẫn cho rằng anh hận bà thấu xương, vả lại bà còn không chịu thừa nhận, nói những lời khiến cho anh phải đau lòng như vậy.
Từ đầu tới cuối, bà đối xử với anh như thế nào, còn anh đối xử với bà ra sao?
Bỗng nhiên, bà cảm thấy việc này đáng châm biếm biết bao, đổi tới đổi lui, vẫn là quay về chỗ cũ.
Tự trách, áy náy, rối rắm..vân..vân…Tất cả cảm xúc quay quanh bà, khiến bà không thể nào ngủ, phút chốc, giống như bà đã nghĩ thông suốt được điều gì, khóe miệng hiện ra nụ cười gượng.