Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời màu vàng nhạt xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, hai người trên giường vẫn ngủ say sưa như cũ, cơ thể quấn quít, trên mặt đều là dáng vẻ thỏa mãn.
Lương Chân Chân xoay người, ưmh. . . . . . Ánh sáng thật chói mắt, bây giờ mấy giờ rồi?
Không đợi cô cầm điện thoại di động lên, trên đỉnh đầu liền vang lên giọng nói hơi khàn khàn "Con heo lười nhỏ, dậy đi." Lười
"Không mà. . . . . ." Lương Chân Chân nhắm mắt lại lầu bầu một câu, cô còn chưa ngủ đủ, nơi nào đó trong cơ thể vẫn còn nhức, cảm giác nằm bất động thật sướng, cô không muốn lãng phí ngày tốt đẹp này!
Đợi đã nào...! Hình như cô quên mất cái gì!
Chợt mở mắt ra, nhìn xung quanh căn phòng một vòng, kinh ngạc phát hiện ánh mặt trời ấm áp trong phòng, đột nhiên cô kêu một tiếng, "Mặt trời mọc! Không còn mặt trời mọc của em!"
Sau đó nhảy lên trên người của người đàn ông nào đó, đấm Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, mím môi tố cáo, "Xấu xa! Anh đã đồng ý sẽ gọi em dậy đi ngắm mặt trời mọc! Bây giờ mấy giờ rồi! Mặt trời đã nắng như vậy!"
Đằng Cận Tư mặc cho những quả đấm nhỏ của cô rơi như mưa xuống Ⱡồ₦g иgự¢ của chính mình, cũng không ngăn cản, ngược lại đưa tay vuốt ve lưng của cô, dịu dàng nói: "Bảo bối, anh gọi em, em thức dậy nổi sao?"
Lương Chân Chân vẫn bỉu môi nói, "Không dậy nổi cũng là tại anh! Biết rõ sáng sớm hôm nay người ta muốn ngắm mặt trời mọc, tối hôm qua anh còn. . . . . . Hừ! Đều là lỗi của anh!"
"Được, được, đều là lỗi của anh, bảo bối ngoan, mặt trời mọc lúc nào cũng ngắm được, nhưng kế hoạch tạo người phải đúng lúc mới được." Đằng Cận Tư chỉ có thể an ủi con mèo nhỏ đang xù lông trong иgự¢.
"Người xấu!" Lương Chân Chân há mồm cắn một cái trên иgự¢ anh, rõ ràng chính là anh muốn làm chuyện xấu, còn da mặt dày nói là vì tạo người! ╭(╯╰)╮
"Anh xấu ở chỗ nào? Anh nói đều là lời sự thật." Đằng Cận Tư giả bộ vô tội, bàn tay vẫn dịu dàng vuốt ve ở trên lưng cô như cũ.
"Chỗ nào cũng xấu! Xấu xa! Lưu Manh! Đồ quỷ sứ đáng ghét!" Lương Chân Chân mắng cho hả giận, vẫn không quên vừa đánh vừa cắn иgự¢ anh, ngay cả hai chấm đỏ nhỏ nhô lên, cô cũng không buông tha cho, vừa gặm vừa cắn mới hả giận.
Trong tròng mắt đen của Đằng Cận Tư thoáng qua một tia sáng, ngay sau đó biến mất, dịu dàng đặt xuống một nụ hôn ở bên môi bà xã, giọng nói hơi uất ức"Có thật không? Vậy chẳng phải cái gì cũng đều do anh sai?"
Hả. . . . . . Làm sao có thể! Rõ ràng cô không phải có ý đó! Nhưng ánh mắt của A Tư, nhìn thật oan ức.
"Anh cố ý xuyên tạc ý tứ của người ta, không giỡn nữa, thật đói bụng." Lương Chân Chân bĩu môi muốn rời khỏi иgự¢ của anh, chuẩn bị rời giường đi ăn cái gì đó, tiếp theo đó đi dạo ở trên biển Aegean.
Nhưng không đợi cô đứng dậy, liền bị người đàn ông nào đó kéo vào trong иgự¢ lần nữa, lần này, hai người dán rất chặt, da thịt ma sát, trọng điểm bộ vị rất đột xuất, mập mờ khác thường.
"Làm gì vậy!" Lương Chân Chân không hiểu nhìn anh.
"Anh cũng đói." Đằng Cận Tư nói từng chữ từng câu, giọng nói trầm thấp khêu gợi như rượu ngon lâu năm, vô cùng đậm đà.
Lương Chân Chân không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của anh, rất tự nhiên tiếp lời, "Đói thì rời giường đi ăn cơm đi!"
"Anh càng muốn ăn em. . . . . ." Người đàn ông tà mị giương môi, trong mắt lóe ra ánh sáng.
"Anh! Tối hôm qua rõ ràng. . . . . . mới sáng sớm tinh mơ! Mau dậy, chúng ta còn phải đi chơi." Lương Chân Chân tức giận đồng thời lại cảm thấy anh giống như đứa trẻ to xác.
"Tối hôm qua là chuyện quá khứ rồi, chúng ta phải nhìn về phía trước, hơn nữa, mới vừa rồi là em hấp dẫn anh trước đấy, hăng hái quyến rũ anh rồi, em chuẩn bị rút lui?" Đằng Cận Tư tà ác nhíu mày.
"Em nào có quyến rũ anh!" Lương Chân Chân không thể tin chỉ vào mình, thật là một tên khốn khi*p, vậy mà đẩy hết tội lỗi lên người cô!
Đằng Cận Tư liếc mắt nhìn nước miếng và dấu răng trên Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, ý tứ rất rõ ràng: đây là bằng chứng thép.
"Anh cưỡng từ đoạt lý (*)!" Lương Chân Chân hừ lạnh, giùng giằng muốn đứng dậy, kết quả bị Đằng Cận Tư khư khư ôm lấy, nói nhỏ nhẹ ở bên tai cô.
(*)Cưỡng:૮ưỡɳɠ ɓứ૮, từ: chữ, đoạt: chiếm, lý là lý lẽ. Câu này có nghĩa là : dùng chữ bướng bỉnh để lấy lý của kẻ phải. Nôm na: Cả ✓ú lấp miệng em.
"Bà xã, em cũng biết, buổi sáng Dụς ∀ọηg của đàn ông mãnh liệt nhất, chỉ một lần, có được hay không?" Vừa nói vừa động thủ, còn đặc biệt chọn vùng mẫn cảm của Lương Chân Chân để xuống tay, đầu lưỡi liếm vành tai của cô, ngón tay tà ác đi xuống dọc theo khe ௱ôЛƓ, đưa vào mảnh đất trơn bóng kia, làm tới cô tức giận thở hổn hển, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Cô hoàn toàn hư hỏng, chỉ cần gặp phải người đàn ông này, mình liền không còn cách nào suy nghĩ, không thể nói lời từ chối ra miệng, cam tâm tình nguyện mặc anh "xâm lược" , huhu. . . . . . Lại phải lãng phí thời gian tốt đẹp này cho tới trưa.
Môi mỏng của Đằng Cận Tư nhanh chóng rơi xuống, bắt lấy môi cô, đầu lưỡi linh hoạt nhiệt liệt trực tiếp thăm dò vào chỗ sâu trong miệng cô, trằn trọc dây dưa, cố ý để cô buông νũ кнí xuống đầu hàng.
"Ưmh. . . . . ."
Lương Chân Chân giùng giằng muốn đẩy Đằng Cận Tư ra, anh hôn quá nhiệt tình, làm cho cô có chút không chống đỡ được, chỉ có thể tỏ ra kháng nghị không tiếng động, người đàn ông đáng ghét, dường như không bao giờ dùng hết thể lực.
Lồng иgự¢ tinh trán của anh đè vào nơi mềm yếu trên иgự¢ cô, tự dung phát sinh ra một loại lực hút vô hình, hơn nữa bởi vì không ngừng ma sát, càng thêm thúc đẩy tình dục, hormone tăng vọt.
Trận này so sánh về sức lực, Lương Chân Chân rất nhanh thua trận, hoàn toàn mất đi không gian giãy giụa uốn éo, chỉ đành phải mặc cho anh hôn sâu kịch liệt, nụ hôn cuồng nhiệt cơ hồ rút sạch toàn bộ không khí trong phổi của cô, đầu óc rơi vào trạng thái thiếu ôxy nghiêm trọng, cơ thể linh lung hấp dẫn cũng không nhịn được mềm xuống.
Cô phát hiện ra mình thật nhớ không khí, sắp thở không nổi rồi, lưỡi của anh dây dưa với cô, mãnh liệt và nồng cháy như vậy, thật giống như muốn bốc cháy cơ thể của cô.
Nóng, thật sự rất nóng!
"Ông xã. . . . . ." Trong cổ họng cô phát ra âm thanh mơ hồ không rõ ràng, cô cần hít thở, thật sự rất cần.
"Ngoan, anh biết em sẽ thích." Lời của anh khiến cho cô càng ngại ngùng, giống như đoá hoa hồng xinh đẹp đang nở rộ, quyến rũ xinh đẹp, sáng rỡ đoạt lòng người, có một loại đẹp không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.
Đang trong lúc cô lo mình sẽ ngất, anh buông môi của cô ra, tròng mắt đen đắm đuối đưa tình ngắm nhìn cô, Ⱡồ₦g иgự¢ cũng bởi vì thiếu ôxy mà hơi phập phồng.
Lương Chân Chân thở gấp, vốn hai mắt trong sáng giờ là một lớp mờ mịt, trong ánh mắt mờ mịt hàm chứa vài tia trách giận, đáng ghét! Làm gì hôn kịch liệt như vậy, hại cô thiếu chút nữa ngất xỉu.
Thấy ánh mắt tựa như thẹn thùng tựa như tức giận của cô, Đằng Cận Tư nâng tay lên, cầm mặt của cô, tròng mắt đen như mực giống như những vì sao tỏa sáng lấp lánh trong đêm tối, sáng ngời lấp lánh, môi cười yếu ớt, đặt lên cánh môi mềm mại của cô lần nữa, dịu dàng, từ từ, rất có kiên nhẫn hôn tỉ mỉ, chăm chú và nghiêm túc như thế.
"Ưm. . . . . ." Lương Chân Chân bị sự dịu dàng của anh lây cho, cũng không quan tâm ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ đến đâu, phong cảnh tốt đẹp bao nhiêu, tình nguyện quấn quýt si mê với anh như vậy.
Tiến vào rất thuận lợi, tầng tầng lớp lớp thịt non bên trong cô bao quanh anh, ấm áp, trơn bóng như vậy, không ngừng co rúc lại, giống như đang nhẹ nhàng ʍúŧ, anh cố sức nhịn khoái cảm như thủy triều cuốn tới, hôn cô, gọi tên của cô, ngón tay ma sát nơi mềm mại của cô, vuốt ve cơ thể nhạy cảm của cô, cảm thấy cô dần dần ướƭ áƭ, liền không thể tiếp tục nhẫn nại, dùng sức động đem vào cơ thể uyển chuyển mềm mại của cô. Từng tiếng rên tiếng va chạm nối tiếp nhau.
"A. . . . . . Tư. . . . . ."
Cô vừa thừa nhận sự xâm nhập của anh, vừa gọi tên của anh, đó là một cảm giác tuyệt diệu, da thịt được anh vuốt ve, phía dưới bị anh đánh thẳng vào, giác quan toàn thân được anh dẫn dắt, chạy nước rút lên đỉnh núi cao nhất.
Rực rỡ đến mức tận cùng!
. . . . . .
******
Tỉnh lại lần nữa là bị chuông điện thoại đánh thức, Lương Chân Chân nhắm mắt lại lục lọi điện thoại trên đầu giường, nhìn cũng không nhìn liền nhấn nút trả lời, lầu bầu "Alô" một tiếng.
Rõ ràng người bên kia điện thoại hơi sửng sốt, ngay sau đó khôi phục suy nghĩ bình thường, đại ca và chị dâu nhỏ đã kết hôn rồi, hai người cùng giường chung gối là chuyện hiển nhiên, giúp đối phương nghe điện thoại cũng là chuyện dễ hiểu , nhưng. . . . . . bây giờ?
Bây giờ ở Hy Lạp phải là buổi chiều chứ? Hai người vẫn còn ở trên giường chưa thức dậy? Đây rốt cuộc là đi du lịch hay là. . . . . .
Nam Hoa Cẩn không nhịn được nhỏ giọng cười, 【 chị dâu nhỏ, tôi tìm đại ca có chút việc, anh ấy còn chưa dậy sao? 】
Vốn Lương Chân Chân đang rất mơ hồ, nhưng một tiếng "chị dâu nhỏ" làm cô giật mình, trong nháy mắt tỉnh táo, nhìn điện thoại di động cầm trong tay, o(╯□╰)o
Là của A Tư! Hèn gì cô cảm thấy tiếng chuông có gì đó không đúng, nhưng trong mơ màng cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, liền cầm lên nhận.
"Anh ấy. . . . . . Không có ở trong phòng."
Nói đến A Tư, lúc này Lương Chân Chân mới phát hiện ra không biết người nào đó đã đi đâu, chỉ có thể trả lời một câu như vậy.
【 À. . . . . . Như vậy à! Vậy làm phiền chị dâu nhỏ đợi đại ca về bảo anh ấy gọi điện thoại lại cho tôi. Còn nữa, chúc hai người du lịch vui vẻ nha! Khụ. . . . . . Mặc dù đi hưởng tuần trăng mật, nhưng ban ngày còn ở trong phòng khách sạn, có phải hơi lãng phí hay không! 】 Nam Hoa Cẩn ranh mãnh cười nói.
Mặt của Lương Chân Chân lập tức ửng hồng.