Vì vậy, sáng ngày hôm sau cô lập tức gọi điện thoại cho Tổng biên tập, nói mình muốn từ chức, đơn từ chức đã gửi tới hòm thư của bà ta, sau khi để ý tới nghiệp vụ mấy ngày qua, Tổng biên tập luôn miệng nói tốt, thân phận của cô đúng là không thích hợp tiếp tục làm việc ở đài truyền hình, quá mức bắt mặt, cũng không dễ bố trí công việc.
Dường như Lương Chân Chân nghe thấy âm thanh như trút được gánh nặng của tổng biên tập, đáy lòng thở dài: thì ra người ta vẫn ước bản thân mình biết điều mà rời khỏi.
Cô thật sự là một trường hợp rõ ràng từ một cô bé lọ lem biến thành công chúa Bạch Tuyết, không chỉ có người cha giàu có, còn gả cho một ông xã đẳng cấp cao phú soái, cuộc sống giống như đang nằm mơ, lập tức bay lên đỉnh của kim tự tháp.
Sau khi ăn sáng xong, cô và bà nội cùng nhau ra vườn sau tưới hoa, đánh cờ, nói chuyện phiếm; sau khi ăn trưa, bà nội có thói quen ngủ trưa, cô không ngủ được liền đi xem ti vi, vì vậy, suốt buổi chiều không có gì.
May mà buổi tối a Tư trở lại, cô có thể làm nũng ăn vạ.
“Thế nào? Mới một ngày đã ngẩn ngơ rồi à?” Đằng Cận Tư cưng chiều vuốt ve mũi bà xã.
“Không có, anh xử lý chuyện công ty như thế nào rồi?” Ngón tay Lương Chân Chân nhẹ nhàng xoa hai chân mày nhíu chặt của ông xã, giọng ân cần.
“Ngày mai mở phiên tòa sơ thẩm.”
“Hung thủ bí ẩn sau màn sẽ xuất hiện sao?”
“Bây giờ còn chưa thể xác định, anh chỉ ném mồi, giờ nhìn coi hắn ta có mắc câu không.”
“Ừmh… Vậy em cầu nguyện giúp anh hắn ta nhất định mắc câu.” Lương Chân Chân cười đến chân mày cong cong, cô thật sự hy vọng chuyện này có thể nhanh chóng tra ra manh mối, bằng không cô sẽ giống như bị cấm túc rồi.
“Nghịch ngợm!” Đằng Cận Tư yêu thương hôn lên môi cô.
“Đúng rồi, hôm nay em ở nhà nhàn rỗi vớ vẩn ngồi tra baidu tình huống phát sinh hỏa hoạn, ví dụ như: phóng hỏa, chập điện, vi phạm luật lao động, vô ý dùng lửa, hút thuốc, đùa với lửa, tự cháy, sấm đánh và nguyên nhân không rõ khác, em nhớ ngày đó có nhìn thấy một quy định ở hiện trường thi công: Cấm hút thuốc, cho nên chúng ta có thể căn cứ vào phương pháp loại trừ bỏ bớt nhân tố không có khả năng, chính vì thế, nói tương đối nhân tố được chọn đã nhỏ đi nhiều.” Lương Chân Chân nói nghiêm túc.
Đằng Cận Tư nhíu mày trầm tư, lời nai con thức tỉnh anh, cơ hội xảy ra hỏa hoạn ở hiện trường thi công vốn là rất lớn, chập điện và vi phạm luật lao động đều rất phổ biến, về phần hút thuốc, tuy có quy định rõ ràng, nhưng vẫn có không ít người lén lút hút, anh chợt nhớ đến người ૮ɦếƭ làm nghề thợ mộc khó tránh khỏi sẽ có vụn gỗ, khi gỗ vụn gặp tàn thuốc cháy không hết, đương nhiên sẽ sinh ra hỏa hoạn…
Trong đầu dường như có thứ gì đó lóe lên, có một số việc có lẽ đơn giản hơn vẻ bề ngoài, bởi vì mọi người đều biết người ૮ɦếƭ có mâu thuẫn với quản lý hạng mục nào đó, cũng chính như thế, rất nhiều người sẽ suy nghĩ theo phương diện này, mà trên thực tế?
“Bà xã, em đúng là cứu tinh của anh.” Khóe môi anh cong lên lộ ra nụ cười tự tin, trong đầu nghĩ tới biện pháp tuyệt diệu, tâm tình đột nhiên rất tốt, nắm chắc chiến thắng trong phiên tòa ngày mai.
“Hả?” Lương Chân Chân rất mê man, trong cặp mắt to sáng trong như nước hoàn toàn trong veo, viết đầy khó hiểu và nghi ngờ, cô nói cái gì sao? Sao a Tư lại kích động như vậy?
“Ngoan, nghỉ ngơi sớm một chút, tối nay có thể anh sẽ bận đến rất khuya.” Đằng Cận Tư ấn xuống một nụ hôn bên má bà xã, lưu luyến đi về phía thư phòng.
(⊙o⊙) A! Vẻ mặt Lương Chân Chân rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm bóng lưng ông xã dần xa, nhỏ giọng lầu bầu một câu: ghét! Làm cái gì chứ!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Cùng một đêm, trong quán bar sang trọng “Tả mị hữu chuyển” nhộn nhịp đông đúc nhất thành phố C, bên trong là cảnh tượng xa hoa lãng phí, trên đùi mỗi một người đàn ông đều có hai người đẹp mặc quần áo hở hang, rãnh giữa bầu иgự¢ như ẩn như hiện, vóc người có lồi có lõm, là kiểu khiến đàn ông nhìn thấy liền muốn bổ nhào.
“Hứa thiếu, uống thêm ngụm nữa! Em đút cho anh có được không?” Một mỹ nữ mặc bộ váy bó sát màu đen chân váy xòe ra bưng ly rượu làm nũng, giọng nói ỏn ẻn chảy ra nước, chỉ hận không thể dán lên người anh ta.
“Được, em đút cho anh.” Ngón tay Hứa Kiến tà ác lướt qua môi người phụ nữ, dọc theo cổ của cô ta chậm rãi đi xuống, khóe môi lộ ra nụ cười nham hiểm lạnh lùng, làm cho người ta không đoán ra tâm tư của anh ta, không biết rốt cuộc anh ta đang vui hay mất hứng.
Sau khi nhận được sự đồng ý, mỹ nữ rất vui vẻ, uống một ngụm Whisky mạnh trong ly, không coi ai ra gì hôn lên kim chủ tối nay của cô, chỉ có hầu hạ tốt anh ta, mình mới có thù lao phong phú, phụ nữ lăn lộn ở chỗ này, không phải có sở thích kia sao? Đâu đã vào đây, sao lại không làm?
Vừa hôn, mỹ nữ dạng chân ngồi lên người Hứa Kiến, đẩy bé baby xinh đẹp ngồi sang bên cạnh trên sofa, mặc dù trong lòng người đó không hài lòng, nhưng Hứa thiếu đồng ý rồi, cô ta không phục cũng chỉ có thể hận người phụ nữ váy đen rất có tâm trí, nắm chặt cơ hội trước cô ta một bước, khiến cho cô ta chỉ có thể bị động tiếp nhân.
Cả nam lẫn nữ ở chung quanh rất phối hợp mà ồn ào lên, đầu tiên người mỹ nữ váy đen thử đặt tay lên trên áo sơ mi của Hứa thiếu chậm rãi vuốt ve, phát hiện anh ta không cự tuyệt mình, lại càng to gan cởi nút áo, đưa tay đi vào, tìm được điểm mẫn cảm của anh ta, càn rỡ trêu chọc.
Hứa Kiến lười biếng nghiêng người dựa vào ghế, hơi híp mặt mặc cho người phụ nữ váy đen đốt lửa trên người mình, anh chỉ có mấy yêu cầu với phụ nữ: Xinh đẹp, biết khơi lửa, đủ phóng túng, quan trọng nhất là phải biết khơi lên hứng thú của đàn ông một cách nhanh nhất, có khả năng.
“Mỹ nữ người ta cũng bỏ công như vậy rồi, Hứa thiếu ngài cũng nên giúp người ta! Ha ha…” Thân là lũ mèo mả gà đồng với Hứa Kiến, sở trưởng nhất chính là gây rối.
Bọn họ đều là đám con nhà giàu điển hình ở thành phố C, cả ngày chung ᴆụng một chỗ lêu lổng, bài bạc, ¢нơι gáι, cái gì chơi tốt thì chơi cái đó, mức độ lớn đến mức làm cho người ta khó mà tin được, cái gì mà S.M, 3P, 4P, toàn bộ đều đã nếm thử, lại càng không để ý trình diễn ảnh cấm trước mặt mọi người.
Bởi vì bối cảnh hắc bang của Hứa Kiến và là người tàn nhẫn, khiến cho nhóm công tử này tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện tôn anh ta lên làm lão đại, theo lệnh mà làm.
“Hứa thiếu, người ta… rất muốn…” Mỹ nữ váy đen uốn éo ௱ôЛƓ cọ lung tung trên người hắn, thật ra cô đã cảm thấy vật gì đó dựng lên, nhưng do thân phận hạn chế mà không dám hành động bước kế tiếp, chỉ có thể dùng động tác và âm thanh mê hoặc anh ta, ánh mắt lúng liếng đưa tình nghiêng đầu nhìn anh ta, hai khối trước иgự¢ cũng nhảy ra, kích thích thần kinh Hứa Kiến.
Anh ta đưa tay sờ dưới váy người phụ nữ, sờ thấy một khoảng ẩm ướt, nụ cười trên khóe miệng càng ác liệt, hai ngón tay dò xét đi vào, khuấy động ở bên trong, di chuyển ra vào…
Cũng ૮ởเ φµầɳ lót màu đen của cô ta ra, người phụ nữ rất phối hợp nhấc chân, ҨЦầЛ ŁóŤ bị ném trên đất, lập tức đưa tới tiếng hút khí của một đám đàn ông ở xung quanh, tay cũng không quy củ, giở trò trên người phụ nữ đang ngồi trong lòng mình, nhưng bọn họ ghi nhớ một quy tắc: Lúc Hứa thiếu HIGH, bọn họ chỉ có thể nhìn, trừ phi sau khi anh ta xong chuyện, nếu không, mày chính là không tuân theo quy củ, sẽ phải chịu trừng phạt rất nghiêm khắc.
Người mỹ nữ váy đen hiểu rõ trong lòng lúc này là thời điểm tốt nhất, cởi khóa kéo người đàn ông, lấy thứ đó ra, ngồi xuống…
Nhiệt độ trong phòng kịch liệt lên cao, mấy tiếng ՐêՈ Րỉ phóng đãng vang bên tai không dứt, tràn đầy mùi vị ướƭ áƭ và thối nát, người bên cạnh rất khó chịu, bởi vì do váy xòe ngăn cản, có một cảm giác mơ hồ rõ ràng, càng như vậy càng khiến người ta mơ màng vo hạn, đây là trí mạng.
Một công việc dùng thể lực đi qua, người phụ nữ sắc mặt ửng hồng tê liệt ngã xuống bên cạnh, tinh thần người đàn ông leqd kích động, mặc cho người phụ nữ dọn dẹp sạch sẽ phía dưới cho mình, sau đó như không có chuyện gì ngồi xuống, đốt một điếu thuốc, nói tới việc chính.
“Cho mấy người theo dõi phóng viên nhỏ như thế nào rồi?”
Mặc dù anh ta hỏi thuộc hạ của mình, nhưng mấy công tử quần áo lụa là ở bên cạnh vẫn không dám càn rỡ, trong lòng buồn bực muốn ૮ɦếƭ, bất kỳ người đàn ông nào nhìn việc đông cung sống ướƭ áƭ nóng bỏng như thế, phía dưới cũng sẽ cứng rắn, nhưng lần nào cũng vậy bọn họ lại không thể trắng trợn phát tiết Dụς ∀ọηg, thật sự bức ૮ɦếƭ người.
“Bẩm lão đại, ngày hôm nay phóng viên nhỏ đó không đi làm cũng không đi ra công trường phỏng vấn, không biết người đã đi đâu.”
Hứa Kiến Ϧóþ khói trong tay thật chặt, nhanh như vậy đã khiến Đằng Cận Tư giật mình rồi hả? Không hổ là Đằng thiếu, anh ta cũng không tin Lương Chân Chân không ra cửa, chỉ cần cô ta bước một bước ra khỏi nhà họ Đằng…
Trong mắt bỗng dưng lóe lên ác độc, Lương Chân Chân, lúc đại học mình vẫn coi cô ta là vật trong túi, vốn lấy tới tay, lúc mấu chốt lại nhảy ra một Đằng Cận Tư, ςướק lấy cô ta từ trên tay mình, còn nhớ tới nhà mình bị anh ta làm hỏng, thù này, có thể không báo sao?
Vừa nghĩ tới da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng của Lương Chân Chân, đôi mắt to trong veo như nước mùa thu, trong lòng anh toát ra sự hận thù, đặc biệt mong muốn để cho cô ta nằm dưới thân thể mình cầu xin tha thứ, vô cùng muốn biết mùi vị của cô ta là dạng gì.
“Thật sao? Tiếp tục quan sát kỹ cho tôi, tìm thời cơ thích hợp, mang cô ta tới trước mặt tôi.” Hứa Kiến hít mạnh một hơi khói, mặt mũi âm trầm.
“Lão đại yên tâm, chúng em nhất định sẽ mang phóng viên nhỏ đó tới trước mặt anh, mặc cho anh xử lý.”
“Hứa thiếu, tối nay để cho em…” Mỹ nữ baby nhân cơ hội mò vào trong иgự¢ Hứa Kiến, kết quả bị anh ta đạp một cước nằm trên đất, lạnh lùng quát: “Cút!”
Trong lòng anh bực bội kỳ lạ, hút thuốc điếu sau mãnh liệt hơn điếu trước.