Thẩm Bác Sinh thấy con gái bình yên vô sự, trong lòng cũng yên tâm, nhưng Quý Phạm Tây đang trong phòng phẫu thuật tiến hành điều trị, vết thương vô cùng nghiêm trọng, nghe nói hai chân của cậu ta ít có khả năng nhúc nhích, tình huống không thể lạc quan.
Sáng ngày tiếp theo sau khi làm xong kiểm tra tổng quát thân thể lần cuối, Lương Chân Chân đã có thể xuất viện, cô cố ý đến phòng bệnh của Quý Phạm Tây thăm anh, khi thấy nét mặt mệt mỏi và cảm xúc điều trị tiêu cực của anh thì trong lòng không khỏi hơi bận tâm.
“Quý đại ca, anh còn nhớ anh từng khích lệ động viên em như thế nào không? Em nhớ anh đã từng nói còn sống chính là một loại hy vọng, chúng ta phải tích cực đối mặt với cuộc sống, không bị bất kỳ ngăn trở hay khó khăn nào đánh ngã, em biết bây giờ trong lòng anh rất khó chịu, nhưng anh phải tin tưởng trình độ y học bây giờ, phải cố gắng làm phục hồi chức năng, nhất định có thể hồi phục.” Lương Chân Chân nói thành khẩn, nếu Quý đại ca vẫn cứ tiếp tục tiêu cực như vậy, trong lòng cô cũng không chịu nổi, dù sao cũng bởi vì cứu mình mà anh bị thương, nếu như cuộc sống sau này chỉ có thể ngồi trên xe lăn, cô sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho mình.
“Ừ, anh muốn một mình yên tĩnh một chút, cho anh thời gian một ngay được không?” Khóe miệng Quý Phạm Tây nhếch lên lộ ra nụ cười khổ, bây giờ trong đầu anh rất loạn, vừa rồi bác sỹ chụp phim làm thí nghiệm phản xạ chi dưới và kích thích màng não thì kết quả chính là “Dương tính”, giây phút đó, anh giống như bị tuyên án tử hình, hy vọng đứng dậy ngày càng xa vời, cảm giác sụp đổ đó khiến cho toàn thân anh vô lực, cả người đều tê dại.
Anh từng thử Ϧóþ chân mình vài lần, nhưng mỗi lần đều không chút cảm giác, nếu như không phải nhìn thấy, anh thật nghi ngờ mình còn hai chân này không, ngày trước có thể đi lại như bay, mà bây giờ chỉ có thể dựa vào xe lăn, cảm giác tuyệt vọng đó khiến cho anh rất sợ, thiếu chút nữa mất đi lý do để tiếp tục cuộc sống.
Nếu như không đứng lên nổi nữa, cuộc đời anh tương đương với bị phá hủy, tất cả mơ ước và nguyện vọng đều trở thành bọt nước, anh không trách ai, lại càng không hối hận khi ngăn chặn nguy hiểm vì Chân Chân, chỉ có điều khi đối mặt với thực tế tàn khốc thì trong lòng anh khó tránh khỏi có vướng mắc nho nhỏ, không liên quan tới bất kỳ ai, về tâm lý anh nhất định phải vượt qua chướng ngại
Ngồi ở trên xe trở về nhà họ Đằng, tâm tình Lương Chân Chân rất uất ức, thì ra người kiên cường cũng sẽ có lúc sa sút tinh thần, cũng không biết trạng thái tiêu cực trước mắt của Quý đại ca còn có thể kéo dài bao lâu, tiếp tục như vậy sẽ cực kỳ bất lợi với trị liệu của anh ấy.
Đằng Cận Tư thấy cô thở dài nhiều lần, quay đầu cầm bàn tay nhỏ bé của cô, “Được rồi, đừng than thở nữa, một người đang yên ổn đột nhiên gặp phải rủi ro như thế, chắc chắn cần một quá trình thích ứng, chúng ta không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên người anh ta, Quý Phạm Tây là người đàn ông có tâm huyết có trách nhiệm, anh ta nhất định sẽ tỉnh lại.”
“Ừ.” Lương Chân Chân gật nhẹ đầu, a Tư nói rất có đạo lý, Quý đại ca chắc chắn chiến thắng tất cả khó khăn đứng lên.
Nhà họ Đằng, Đằng lão phu nhân lôi kéo tay Lương Chân Chân không buông, nói hiền từ: “Bình an trở về là tốt rồi, lần sau không được đi đến chỗ nguy hiểm như vậy! Bà già này không chịu được hù dọa.”
“Bà nội Đằng…” Lương Chân Chân vừa định mở miệng liền nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của Đằng lão phu nhân, giống như không hài lòng với cách gọi của cô, cô lập tức hiểu ý, trên mặt xuất hiện vẻ thẹn thùng, cúi đầu nhỏ giọng kêu một câu, “Bà nội.”
“Này mới đúng! Sau này sẽ chân chính là người một nhà.” Đằng lão phu nhân cười không khép miệng.
Đáy mắt Lương Chân Chân có hạnh phúc thẹn thùng, từ nhỏ đến lớn, gia đình của cô không hoàn thiện, cho nên cô vô cùng khát vọng một phần hạnh phúc thuộc về mình, khát vọng nắm lấy một gia đình hoàn chỉnh.
Lúc ăn cơm, Đằng lão phu nhân hỏi đến ngày kết hôn của hai người, bà chỉ ước gì hai người lập tức kết hôn, lại kéo dài tiếp, gái trinh đã thành đàn bà rồi, “Bà thấy nếu không thì chọn quốc khánh đi.”
Quốc khánh? Còn cách bây giờ chưa tới nửa tháng, thế này cũng quá nhanh? Chân Quý đại ca bị thương còn chưa hồi phục, cô thật sự không có ý định kết hôn, nhưng bên bà nội, cô không có bất kỳ lý do gì để cự tuyệt, thật sự khó khăn, đành phải đưa mắt cầu xin trợ giúp về phía Đằng Cận Tư bên cạnh, hy vọng anh có thể nói đôi ba câu.
Đằng Cận Tư có thể đoán được đại khái nai con đang lo lắng do dự gì, mặc dù Quý Phạm Tây vì cứu cô mà bị thương, nhưng bởi vì người đàn ông khác mà từ chối hôn lễ, trong lòng dù nhiều dù ít vẫn có chút không thoải mái, nhưng anh phải tôn trọng ý kiến nguyện vọng của nai con, nếu như ép buộc cô ấy, sợ rằng hoàn toàn ngược lại. Mặt khác, hiệu quả sẽ ngoài ý muốn.
“Bà nội, trong kỳ quốc khánh có quá nhiều người kết hôn, chúng cháu muốn chọn một ngày đặc biệt.” Câu trả lời của anh khiến Lương Chân Chân hài lòng, bàn tay dưới bàn len lén cầm tay anh, khóe môi cong cong nhếch lên, cảm giác được ủng hộ thật tốt.
Đằng lão phu nhân nhiều sáng suốt, sao có thể không nhìn ra mờ ám giữa bọn họ, chỉ có điều không nói ra mà thôi, bà cũng nghe nói tới chuyện thị trưởng Quý và Chân Chân cùng trở lại bị thương nằm viện, nghĩ đến chắc có quan hệ lớn lao, ngay sau đó thở dài, “Cũng được, kết hôn là chuyện của các cháu, bà già này hóa ra lại làm chuyện dư thừa.”
Lương Chân Chân nghe xong lời này, nóng lòng, không phải cô không muốn gả cho a Tư, chẳng qua chỉ cảm thấy quá nhanh mà thôi, “Bà nội, chúng cháu không có ý đó, chỉ muốn chọn một ngày kỷ niệm có giá trị, sẽ không muộn, trước lễ mừng năm mới nhất định sẽ cử hành hôn lễ.”
“Hừ! Các cháu đứa nào cũng biết lừa gạt bà già này, từ ba năm trước đến bây giờ, đợi hoa đào nở rồi lại tàn, rụng rồi lại nở. Ôi… Mệnh bà khổ mà, nói không chừng đến lúc nào đó đã đi đời nhà ma rồi.” Đằng lão phu nhân than thở tự giễu.
“Bà nội, không cho bà nói như vậy, bà nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.” Lương Chân Chân nũng nịu ôm cánh tay bà, dáng vẻ lấy lòng.
Đằng lão phu nhân hừ hừ lỗ mũi, không để ý đeén cô, Lương Chân Chân vội vàng đưa mắt nhờ giúp đỡ về phía Đằng Cận Tư, nhưng dường như người ta không thèm cho cô nét mặt, cho nên cô chỉ có thể dỗ dành.
“Bây giờ các cháu không cử hành hôn lễ cũng được, vậy trước tiên đi đăng ký, cho bà già này một viên thuốc an thần.” Đằng lão phu nhân đột nhiên nói ra một câu.
Lương Chân Chân và Đằng Cận Tư hai mặt nhìn nhau, lấy giấy chứng nhận? Đến cục dân chính lĩnh giấy kết hôn sao? Xem ra lần này bà nội quyết tâm muốn bọn họ kết hôn.
“Dạ, chờ ngày nào đó a Tư không bận, chúng cháu sẽ đi.” Lương Chân Chân cười ha hả nói, cô biết đây là tâm nguyện xưa nay của bà nội, hơn nữa tuổi bà cụ đã cao, không thể để cho bà thất vọng hết lần này tới lần khác, đó là bất hiếu.
Lời này vừa nói ra, Đằng lão phu nhân và Đằng Cận Tư cũng ngây ngẩn cả người, đều không ngờ tới cô lại đáp ứng nhanh như vậy, nhất là Đằng Cận Tư, tâm tình lúc này chỉ có thể dùng mừng rỡ như điên để hình dung, trong tròng mắt đen phóng ra ánh sáng rạng ngời, nai con đồng ý gả cho anh rồi.
“A Tư, nghe thấy không, bà xã cháu đã đồng ý đi đến cục dân chính với cháu rồi, bận rộn cũng phải cho bà chút thời gian, công việc gì tất cả đều vứt sang một bên cho bà, giải quyết chuyện lớn trong đời!” Đằng lão phu nhân răn dạy cháu nội.
“Tuân lệnh, bà nội ngài cứ yên tâm.” Bên môi Đằng Cận Tư nở nụ cười rất vui vẻ, đưa tay cầm chặt tay bà xã, chọc cho cô xấu hổ gạt tay anh, anh cũng không thèm để ý, mặc cho cô chơi đùa, tâm trạng vô cùng sung sướng.
Bữa cơm này ăn hết sức vui vẻ, tâm tình Đằng lão phu nhân cũng từ u ám chuyển sáng trong, mặc dù hôn lễ bị đẩy lùi về sau, nhưng một khi đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, cháu dâu chạy không thoát, điều bà vui vẻ nhất là cuối cùng chuyện ông chắt nội cũng lên báo rồi.
Sau khi ăn xong, Lương Chân Chân còn hơi ngây ngốc, có phần không dám tin mình lại có thể chính miệng đồng ý muốn đi lấy giấy chứng nhận, dường như a Tư còn chưa cầu hôn mình đã đồng ý gả cho ah. (Cầu hôn lần trước chưa đồng ý nên không thể tính, thêm một lần nữa mới được,
Thua thiệt với không thua thiệt, đáng giá hay không đáng giá, chỉ trong lòng cô rõ ràng nhất.
Buổi tối, bà nội Đằng rất hưng phấn kéo cháu dâu đi xem ti vi, nắm tay của cô hàn huyên rất nhiều chuyện lý thú khi còn bé của Đằng Cận Tư, chọc cho cô ôm bụng cười lăn lộn, người trong cuộc bên cạnh buồn bực không thôi, thái độ bên nặng bên nhẹ của bà nội cũng quá rõ ràng, cháu dâu còn chưa vào cửa, bà đã bắt đầu lạnh nhạt mình, còn nói chuyện xấu xảy ra lúc bé của mình cho nai con nghe, quá mất mặt.
Cho nên, anh dứt khoát đi lên thư phòng trên tầng làm việc, vừa đúng lúc hôm nay còn có chút việc anh chưa xử lý xong.
Khoảng mười giờ, Lương Chân Chân mới nói chúc ngủ ngon với Đằng lão phu nhân, trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, còn chưa vào cửa liền bị người từ phía sau ôm lấy, cả gáy là hơi thở anh phả lên, kích thích một trận cảm giác tê dại, cuống quýt định đẩy anh ra, “Đừng làm rộn, em muốn tắm rửa.”
“Cùng đi.” Hai cánh tay của Đằng Cận Tư vững vàng ôm chặt eo cô, môi mỏng gần như dính vào bên tai cô, mỗi một câu nói đều phả ra một ngụm hơi nóng, toàn bộ phun lên da thịt nhạy cảm của Lương Chân Chân.
“Đừng, bà nội ngủ tầng dưới, chúng ta không thể như vậy…” Lương Chân Chân muốn đẩy tay anh đang ôm eo mình, lại bất đắc dĩ vì hơi sức anh quá lớn, mình không rung chuyển được, chỉ có thể tức giận nhéo mấy cái.
Cằm Đằng Cận Tư tựa trên vai cô, môi mỏng hé mở, giọng nói trầm thấp cuốn hút, “Lúc nào bà nội cũng mong ôm chắt, cho nên, chúng ta phải cố gắng hơn, mau sớm đăng chuyện này lên báo, cũng làm tròn tâm nguyện của bà cụ, em cảm thấy thế nào?”
Lương Chân Chân trầm mặc không nói gì, trong đầu lại hiện lên cảnh bị tai nạn xe cộ ba năm trước, lúc đi bệnh viện kiểm tra bác sỹ nói thể chất của cô kém…