Chương 25: Anh...cảm ơn anh“Chân phi, bên ngoài có trai đẹp tìm.” Đột nhiên, Cát Xuyến cất giọng oanh vàng đứng ở cửa căn tin nói vọng vào.
Đây là biệt danh của Lương Chân Chân, bộ dạng cô mỏng manh xinh đẹp khiến người khác sinh lòng muốn bảo vệ, nam nữ đều Gi*t, mấy ngày nay cô lại đang xem bộ phim ‘Xuyên qua Thanh cung’, nữ chính lại là phi tử, biệt danh “Chân phi” từ đó mà ra.
Kí túc xá 520, năng lực lãnh đạo cùng tính tình trong sáng cởi mở của Cát Xuyến đã khiến cô vinh dự trở thành lão đại, được gọi là “Cát gia”; Tiết Giai Ny làm việc thì hùng hùng hổ hổ, biệt hiệu là “Giày”; Tần Duyệt thuộc kiểu mỹ nữ cổ điển, dịu dàng đoan trang, ít nói, cười chỉ mím môi không để lộ hàm răng, khiến cho Cát Xuyến khó có thể chịu được vẻ đẹp duyên dáng ấy.
Lương Chân Chân quay đầu nhìn về phía cửa, trong lòng thầm nghĩ là ai đến tìm mình, bạn bè của cô rất ít, hơn nữa phần lớn thời gian sau khi đi học cô thường đi ra ngoài làm thêm, rất ít chơi với bạn cùng lứa tuổi.
“Xem này, Chân Chân đáng yêu xinh đẹp của chúng ta có người theo đuổi đấy.” Tiết Giai Ny cười ha hả nói.
Vậy mà, khi cô nhìn thấy người tới là ai, thiếu chút nữa chạy tới nắm cổ áo người đó cãi nhau một trận, may mà Lương Chân Chân kéo tay cô lại, dùng ánh mắt ngăn cản cô.
Diệp Thành Huân mỉm cười nhìn đám nữ sinh vây quanh anh nhẹ nhàng bảo họ rời đi, ngước lên liền nhìn thấy Chân Chân và Tiết Giai Ny từ phòng ăn đi ra, không có giọng nói gọi “anh” vang lên như dự đoán. Anh biết rõ tiểu nha đầu kia vẫn còn giận cái tát của anh, ngay cả bạn thân của cô cũng hung hăng nhìn anh đằng đằng sát khí, khụ. . . khụ. . .
“Nhóc con. . . .” Diệp Thành Huân chưa nói xong đã bị trách móc.
“Giai Ny, cậu về kí túc xá trước đi, tớ muốn một mình nói chuyện với anh ấy một chút.” Lương Chân Chân không muốn chuyện tối qua cứ vậy bại lộ trước mặt hai người thân nhất của cô, có một số việc cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần nói ra.
Rõ ràng Tiết Giai Ny không muốn, cô lo lắng Chân Chân quá yếu đuối, bị khi dễ, nhưng chuyện tình cảm chỉ có người trong cuộc mới có thể giải quyết được, cô là người ngoài cũng không giúp được thì gấp gáp làm gì.
“Diệp Thành Huân, làm nam nhi phải rộng lượng một chút, đừng có hở ra lại làm việc khiến người ta chán ghét!” Tiết Giai Ny đi ngang qua Diệp Thành Huân không quên giận dữ cảnh cáo anh, sau đó ung dung rời đi.
“Tôi. . . .” Diệp Thành Huân sờ sờ mũi, xem ra hình tượng của mình đã rớt xuống ngàn trượng rồi.
“Mẹ Diệp đỡ chút nào chưa?” Lương Chân Chân không muốn nhắc lại chuyện kia.
“Ừm, đỡ nhiều rồi, mẹ rất nhớ em, buổi chiều không đi học thì tới thăm bà một chút. Chuyện ngày hôm qua là anh kích động quá, thật xin lỗi. Mặt còn đau không?” Diệp Thành Huân dịu dàng hỏi.
“Mẹ Diệp. . . . Bà ấy. . . .” Giọng Lương Chân Chân hơi run, mẹ Diệp đã biết rồi sao? Bà có nghĩ cô là một đứa con gái hư hỏng không?”
“Mẹ không biết, anh nói với mẹ đó là tiền công ty trả trước, phía bệnh viện anh cũng giải thích như vậy. Chân Chân, em cứ yên tâm đi, chuyện này không có người thứ ba biết đâu, nhưng mà, về sau em ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngốc nghếch này nữa.” Diệp Thành Huân biết cô lo lắng chuyện gì, vội vàng giải thích.
Trong lòng Lương Chân Chân hơi rung động, có một cảm giác không nói nên lời, thì ra anh ấy không ghét mình, anh còn lặng lẽ vì mình mà làm nhiều chuyện như vậy.
“Anh. . . Cảm ơn. . . .” Cảm ơn anh thay em giữ bí mật này, cảm ơn anh giữ lại tôn nghiêm cho em, cảm ơn anh giúp em có thể bình thản đối mặt với mẹ Diệp.