Sau khi thấy bóng lưng Lương Chân Chân rời đi, Quý Phạm Tây khó hiểu hỏi: “Chú Thẩm, chuyện gì xảy ra vậy? Chân Chân là con gái chú?”
Thẩm Bác Sinh gật gật đầu: “Trước đây không lâu chú cũng mới biết Chân Chân là cô con gái nhỏ của mình đã thất lạc nhiều năm, năm đó chú có lỗi với mẹ con bé, bây giờ con bé có thể tha thứ cho chú đã khiến cho chú cảm thấy cực kỳ an ủi, ôi…”
Quý Phạm Tây hiểu đại khái, đây là đoạn tình yêu lúc còn trẻ của chú Thẩm, làm người vai dưới như anh không có quyền đòi hỏi hay phán xét, chỉ có điều trong lòng lại thêm thương tiếc Lương Chân Chân, từ nhỏ không có ba, cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, chắc những ngày đó rất khổ cực.
Mà xét theo phương diện khác, trong lòng lqd anh lại có chút mừng rỡ khó tả, Chân Chân lại là con gái của chú Thẩm, điều này có phải là ông trời ban cho anh một cơ hội? Trước kia cha anh và chú Thẩm chỉ hy vọng con trai con gái hai nhà cùng kết liền cành, vừa đúng hôm nay chú Thẩm cũng nhìn thấy tình ý của anh dành cho Chân Chân, khởi đầu rất tốt.
“Vậy… Quân Nhã cô ấy có biết không?” Anh nhíu mày hỏi, mặc dù anh cũng không biết Thẩm Quân Nhã và Lương Chân Chân đã từng nhận biết nhau như thế nào, nhưng theo cảm giác của anh, hình như Thẩm Quân Nhã cực kỳ không thích Lương Chân Chân, giống như có một oán hận không thể giải thích nổi đối với cô ấy.
“Ừhm, trong nhà đều đã biết.” Thẩm Bác Sinh có chút buồn bực, sao cậu ta lại chỉ hỏi tới tiểu Nhã
“Chú Thẩm, thứ lỗi cho cháu lắm chuyện, Quân Nhã đối với Chân Chân có… thái độ thù địch, mặc dù cháu không hiểu là vì cái gì, có lẽ do mấy lần tiếp xúc đợt trước, hình như hai người không hợp nhau.” Quý Phạm Tây nói hết toàn bộ lo lắng trong lòng ra, nói cho cùng, anh vẫn có khuynh hướng nghiêng về phía Lương Chân Chân, không hy vọng cô ấy bị thương tổn.
“Thái độ thù địch? Sao tiểu Nhã lại biết Chân Chân? Sao lại có thái độ thù địch với con bé?” Trên mặt Thẩm Bác Sinh tràn ngập nghi vấn, tiểu Nhã lớn hơn Chân Chân ba tuổi, hơn nữa hai người không học cùng trường, hoàn cảnh từ nhỏ cũng không giống nhau, sao lại quen biết?
“Cháu không rõ lắm, thành phố C nói lớn là lớn, nói nhỏ thì cũng là nhỏ, cách thức hai cô ấy quen biết nhau có rất nhiều kiểu, cụ thể ra sao cháu chưa từng hỏi, chỉ đột nhiên nhớ tới mà thôi.”
Thẩm Bác Sinh trầm mặc không nói, trong đầu hồi tưởng lại lúc tiểu Nhã nghe được mình nói đã tìm được con gái thất lạc nhiều năm, vẻ mặt con bé khi đó quả thật rất khi*p sợ, nhưng ông vẫn cho rằng con bé khi*p sợ vì đột nhiên lòi ra một cô em gái, mà không nghĩ tới hai người đã biết nhau, còn có tiếp xúc?
Tối về ông phải tìm tiểu Nhã hàn huyên một chút, mặc kệ trước kia có chuyện gì không vui, từ nay về sau phải xóa bỏ, giữa chị em ruột phải sống hòa thuận cùng nhau mới đúng, từ nhỏ Chân Chân đã chịu nhiều khổ cực, trở về nhà họ Thẩm để hưởng phúc, chứ không phải chịu khi dễ.
Sở dĩ Thẩm Quân Nhã không nói cho ba mình việc mình biết Lương Chân Chân, nhưng thật ra trong lòng đã giấu diếm một kế hoạch nham hiểm, hơn nữa lần trước tại tiệm ăn “Tùng ký” bị ba người làm cho nhục nhã ngược trở lại, đối với cô ta oán hận càng sâu, vừa nghĩ tới cô ta là em gái mình, tương lai còn chia đều tài sản của cha mình với mình, cô liền hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Dựa vào cái gì! Dựa vào năm đó mẹ cô ta là hồ ly tinh chen vào giữa cha mẹ mình, mười chín năm sau, tiểu hồ ly trở lại muốn ςướק đi tình thương và gia sản của cha vốn thuộc về một mình cô! Tuyệt đối không thể nào! Cô nhất định phải tìm cách khiến cho cô ta không thể trở về nhà họ Thẩm! Khiến cho tất cả mọi người đều biết cô ta chính là một tình nhân đê tiện không ngóc đầu lên được!
“Ừhm, chú biết rõ chuyện này, dù sao tiểu Nhã và Chân Chân cũng là chị em ruột, sao có thể mang thù.” Thẩm Bác Sinh cười vỗ vỗ bả vai Quý Phạm Tây, ý bảo anh không cần lo lắng.
Đáng tiếc ông đã đánh giá quá cao cô con gái lớn của mình, không ngờ tâm địa của con bé lại nhỏ như vậy, không nghĩ tới con bé thù hận Chân Chân sâu sắc như thế, càng không hiểu nổi nguyên nhân mọi chuyện rốt cuộc là vì cái gì…
Thế cho nên khi xảy ra chuyện đó, khiến cho ông hối hận không thôi, đối với con gái nhỏ lại càng áy náy ngày ngày ђàภђ ђạ trái tim ông, người lập tức già đi mười mấy tuổi.
--- ------Puck---- -----
Bên trong phòng bệnh cao cấp 908, Lương Chân Chân xách theo hai túi lớn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vẫn cho rằng Đằng Cận Tư đang nằm trên giường bệnh, kết quả ——
Người nào đó lại có thể ôm máy tính nghiêm trang làm việc ở đây, bên cạnh còn có Nam Cung Thần đáng ૮ɦếƭ! Không cần phải nói nhất định là cậu ta mang laptop tới, không khỏi buông túi trong tay xuống, tức giận đi tới, đùng đùng trách cứ một trận: “Này! Cậu không biết bây giờ anh ấy là bệnh nhân sao? Đối với bệnh nhân quan trọng nhất chính là chú trọng nghỉ ngơi! Hơn nữa anh ấy vì mệt nhọc quá độ mà té xỉu nằm viện, cho nên phải ngăn chặn toàn bộ công việc gây phiền nhiễu! Là một người mang chức danh trợ lý, bây giờ chính là lúc mà cậu cần phát huy đầy đủ tác dụng! Ông chủ bày mưu tính kế ở ngoài ba ngàn dặm, ngồi đó chỉ huy là được, bằng không nuôi nhóm người tài giỏi này làm cái gì?”
--_--|||
Trên trán Nam Cung Thần hiện lên từng vạch đen, xem ra về sau anh còn phải nhận biết thêm về Lương tiểu thư, trước kia đúng là anh có mắt không tròng, vẫn cho rằng cô là người phụ nữ dịu dàng hiền thục, nhu nhược nhỏ nhắn, không ngờ sau vẻ nhu nhược nhỏ nhắn còn ẩn giấu dã man hung hãn, quả nhiên là mắt anh kém cỏi rồi.
Sau khi ngạc nhiên qua đi chính là mừng rỡ, trong Ⱡồ₦g иgự¢ Đằng Cận Tư tràn đầy tình cảm vui sướng, thì ra nai con quan tâm đến mình như vậy, khóe miệng không kiềm chế được mà vểnh lên, khụ… Thật ra chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cứ Nam Cung, là do anh kêu cậu ta mang máy tính tới.
“Được rồi, cậu về đi, mấy ngày nay công chuyện ở công ty cậu toàn quyền xử lý, đừng đến phiền tôi nữa.” Anh khép máy tính lại, giao nó cho người nào đó đang u mê đứng bên cạnh.
“Cậu chủ…” Nam Cung Thần kinh ngạc há to mồm, cái gì gọi là đừng làm phiền đến cậu chủ, là do cậu chủ gọi điện gọi mình tới đấy chứ, không chơi chỉnh người như vậy! Nhà tư bản chủ nghĩa quá bóc lột giai cấp nhân dân lao động rồi!
Ánh mắt anh u oán chọc về phía đằng kia, kết quả lọt vào nhà tư bản đang ngồi trên giường liếc xéo, giống như đang nói: còn không đi? Ngày nghỉ cuối tuần có muốn nghỉ hay làm hả?
Uy Hi*p! Đây tuyệt đối là uy Hi*p lqd rành rành! Nam Cung Thần lệ rơi đầy mặt muốn bạo phát, lại bất đắc dĩ với ngày nghỉ quá mê người, chỉ có thể bỏ khí tiết xuống mà khom người, cười đến vui vẻ, “Xin cậu chủ yên tâm, tôi đảm bảo trong lúc cậu chủ nằm viện sẽ không xuất hiện trước mặt cậu chủ cùng phu nhân, thuộc hạ xin cáo lui.”
Lương Chân Chân bị câu nói “Phu nhân” kia kích thích đến đỏ mặt, nũng nịu dậm chân, cầm túi trên đất vào phòng bếp.
Còn tâm tình Đằng Cận Tư rất tốt, dùng khẩu hình nói: Hừ! Còn không mau cút đi!
Nam Cung Thần lập tức lấy tốc độ chạy nước rút trăm mét mà rời khỏi phòng, lúc chuẩn bị đi còn không quên đóng kín cửa lại.