Trong lòng Đằng Cận Tư thắc mắc Thẩm Bác Sinh biết nai con khi nào, còn nói chuyện thân thiết như vậy? Tại sao? Chỉ tưởng tượng thôi, anh đã nổi giận, ánh mắt nhìn về phía ông ta càng bực mình, chỉ hận không thể đâm ông ta mấy nhát, giọng nói lạnh lùng vang lên, "Thẩm tiên sinh muốn làm gì?"
Lương Chân Chân cũng kinh ngạc nhìn Thẩm Bác Sinh, lời nói của ông ta thật kỳ quái!
Sau khi Thẩm Bác Sinh nói xong mới phát hiện mình có chút đường đột, nếu như ngay ở đây nói cho Chân Chân biết mình chính là cha ruột của nó, nó có thể nghĩ mình bị tâm thần hay không? Còn có người đàn ông bên cạnh nó, ánh mắt như muốn lăng trì mình, địch ý đối với mình vô cùng mãnh liệt, hoàn toàn chính là một loại ham muốn chiếm giữ đối với người phụ nữ của mình.
Nói thật, nếu đó chỉ là một người đàn ông bình thường, ông sẽ vui mừng giùm con gái, nhưng cố tình anh ta là Đằng Cận Tư, ông không vui mừng nổi, tương lai sẽ có rất nhiều chuyện thay đổi, trong lòng ông không nắm chắc.
"Bác tới đây thăm một người bạn cũ, bà ấy tên Lương Vũ, bởi vì không biết bia mộ của bà ấy ở đâu, cho nên muốn nhờ Chân Chân dẫn đường." Thẩm Bác Sinh tìm một lý do rất sứt sẹo, lúc nói chuyện hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Lương Chân Chân, ông cố ý nói như vậy, muốn xem thử phản ứng của cô.
Lương Chân Chân kinh hãi, Lương Vũ? Ông ta biết mẹ sao? Sao ông ta biết mẹ được? Lần trước ánh mắt của ông nhìn mình cũng rất kỳ lạ, giống như là xuyên qua mình nhìn thấy một người khác, chẳng lẽ người đó chính là mẹ? Tính toán tuổi tác, ông ta biết mẹ cũng là một chuyện rất bình thường, nhưng vì sao trước kia chưa bao giờ thấy ông tới đây?
Liên tiếp mấy vấn đề vây quanh cô, chiếm hết suy nghĩ của cô, làm cho cô chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, mắt to mê mang nhìn ông, tràn đầy nghi vấn, "Bác biết mẹ cháu sao?"
Cô cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn hỏi, vẫn còn nhớ khi còn bé trong nhà chỉ có cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, một người thân hay bạn bè cũng không có, các bạn xung quanh đều có cậu, dì, cô, chú rất nhiều thân thích có thể qua lại, cô vô cùng hâm mộ, còn chạy đi hỏi mẹ về ba, kết quả làm mẹ khóc, từ đó về sau cô cũng không dám hỏi nữa.
Thời gian trôi qua vài chục năm, đột nhiên có người xuất hiện tự xưng là bạn của mẹ cô, cô có thể không kích động sao?
"Ừ, không chỉ có biết, mà còn rất thân." Đột nhiên Thẩm Bác Sinh nghĩ đến có thể lợi dụng điều này để hẹn con gái ra nói chuyện riêng.
"Vậy trước kia sao cháu chưa từng thấy bác tới thăm. . . . . . mẹ?" Lương Chân Chân nói ra nghi ngờ trong lòng mình.
Bỗng nhiên trên mặt Thẩm Bác Sinh trở nên bi thương, đây đúng là vết thương trong lòng ông, mỗi lần nhớ tới, ông đều cực hận bản thân mình, chắc chắn một mình Tiểu Vũ nuôi dưỡng con gái đã chịu rất nhiều cực khổ, nếu không phải như vậy sao bà còn trẻ đã ngã bệnh qua đời, để lại đứa con gái nhỏ mới năm tuổi sống cô đơn trên đời, nhất định là bà sẽ không yên lòng, trong lòng nhất định rất hận mình.
Nếu như không có người nhà họ Diệp tốt bụng nuôi dưỡng Chân Chân, ông không biết đời này mình có còn cơ hội gặp lại con gái hay không, càng không biết mình còn có thể diện đi gặp Tiểu Vũ trên thiên đường không.
"Bởi vì cũng mới gần đây bác mới biết tin tức của mẹ cháu, bị che mắt thật lâu." Vẻ bi thương trên mặt Thẩm Bác Sinh không phải giả, ông đang rơi vào trong trạng thái tự trách bản thân mình.
"À?" Lương Chân Chân càng thêm nghi ngờ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Chẳng lẽ thân thế của cô sắp mở ra sao?
Đằng Cận Tư nhíu mày nhìn về phía Thẩm Bác Sinh, chẳng lẽ ông có quan hệ gì với mẹ nai con sao? Rốt cuộc mười tám năm trước đã xảy ra chuyện gì? Người ba vô trách nhiệm của nai con là ai?
"Không bằng chúng ta hẹn khi nào gặp mặt nói chuyện được không?" Thẩm Bác Sinh suy nghĩ rất muốn nói cho cô biết mình chính là cha ruột của cô, nhưng lại sợ chuyện quá đột ngột sẽ dọa cô, hơn nữa hiện tại cũng không phải là cơ hội tốt.
"Không được!" Đằng Cận Tư không chút suy nghĩ từ chối, trời mới biết ông ta có suy nghĩ xấu xa nào, anh không yên lòng để nai con gặp riêng ông ta.
"A Tư. . . . . ." Lương Chân Chân bĩu môi kéo ống tay áo của anh, lớn như vậy nhưng đây cũng là lần thứ nhất cô gặp "bạn" của mẹ, hơn nữa nhìn ông có vẻ rất thân quen với mẹ, chắc sẽ biết rất nhiều chuyện, chỉ cần những gì về mẹ, cô đều muốn biết, muốn hiểu, càng muốn biết. . . . . . người ba mà cô chưa từng gặp mặt là ai.
Nghe giọng nói nũng nịu của nai con, nhìn vẻ mặt và bộ dáng mong đợi của cô, lập tức lòng của Đằng Cận Tư mềm nhũn, mím môi không nói lời nào, vẻ mặt dịu lại rất nhiều so với vừa rồi.
Thẩm Bác Sinh nhìn bộ dáng của con gái, cũng chợt nhớ tới trước kia Tiểu Vũ cũng thường nũng nịu với mình như vậy, không khỏi nhìn cô chằm chằm, lần này Đằng Cận Tư thật sự tức giận, một tay ôm lấy nai con vào trong иgự¢, trong tròng mắt đen phát ra sự lạnh lẽo khi*p người, đáng ૮ɦếƭ! Ông ta dám nhìn chằm chằm nai con đắm đuối!
"Khụ. . . . . ." Thẩm Bác Sinh che miệng ho nhẹ hai tiếng, Đằng thiếu gia thật ghen quá, cũng không biết tình yêu của anh dành cho Chân Chân có thể duy trì được bao lâu? Nếu có thể vĩnh viễn yêu cô bảo vệ cô cả đời thì tốt, nhưng thật sự quy tắc hào môn khiến trong lòng ông sinh ra sợ hãi, tình cảm kiên định của bọn họ mà nói, cũng chỉ như mây bay mà thôi.
"Buông ra đi..., đây là khu mộ đấy." Lương Chân Chân nhỏ giọng nói lầm bầm, trong lòng lại chảy qua một dòng nước ấm, cảm giác được người khác yêu thương bảo vệ thật tốt.
"Mới vừa rồi là Thẩm mỗ mạo muội, chỉ vì Chân Chân có dáng vẻ rất giống mẹ cô ấy, cho nên. . . . . . Có chút luống cuống." Thẩm Bác Sinh chân thành mà xin lỗi.
Lỗ mũi của Đằng Cận Tư hừ hừ, chẳng thèm ngó tới ông, vì nhìn mặt mũi của nai con, miễn cưỡng nhịn xuống không nổi giận.
Lương Chân Chân đã có kinh nghiệm, cho nên cũng không có quá kinh ngạc, ngược lại cảm thấy hứng thú về mối quan hệ của ông và mẹ hơn, chẳng lẽ, ông chính là của mình. . . . . .
"Được, mấy ngày nay cháu đều rãnh rỗi ." Đột nhiên cô rất muốn biết chuyện của mười tám năm trước, vô cùng muốn biết thân thế của mình, muốn biết rốt cuộc người đàn ông độc ác bạc tình vứt bỏ mẹ và cô là ai!
"Đây là danh thi*p của bác, bất cứ lúc nào cháu gọi điện thoại tìm bác cũng được." Thẩm Bác Sinh vội vàng móc danh thi*p từ trong Ϧóþ của mình ra đưa cho cô, trong lòng vui vẻ không thôi.
Đuôi mắt Lương Chân Chân liếc thấy trong Ϧóþ của ông có một tấm ảnh, mặc dù rất nhỏ, nhưng cô gái trẻ tuổi kia ——