Ngay sau đó cô khóc đến càng đau lòng, nức nở rầu rĩ tố cáo nói: "Anh có, trước kia anh luôn hung dữ rống tôi, bây giờ thì thích trêu cợt tôi, nhìn tôi thất bại anh rất vui vẻ phải hay không? Khốn kiếp! Lúc nhớ tới thì sờ sờ, lúc quên thì một cước đá văng, một chút cũng không để ý tới cảm nhận của người ta. . . . . . Anh cho rằng tôi không biết tức giận sao? Bị các anh tùy ý đá qua đá lại, tùy ý vui đùa sao? Hu hu. . . . . ."
Lương Chân Chân càng khóc càng đau lòng, uất ức mấy ngày liên tiếp giống như nước lũ tràn lan, bị anh bỏ mặc một tháng không một lời giải thích, chẳng quan tâm, làm mình bị nhiều người khi dễ và nhục nhã như vậy, mắng cô là tình nhân không được ra ánh sáng. Phụ nữ ai cũng có thể lấy làm chồng, cùng với nhiều lời khó nghe hơn.
Vào lúc cô bất lực nhất khổ sở mê mang nhất thì anh đang ở đâu đây? Danh hiệu tình nhân cũng do anh ban tặng, coi như không phải do anh trực tiếp tạo thành, cũng bị xem là gián tiếp gây ra! Đáng ghét! Rõ ràng tất cả đều là lỗi của anh!
Tài xế lái xe phía trước thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, trong lòng lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Lương Chân Chân: giỏi lắm! Cũng chỉ có Lương tiểu thư mới dám nói như thế với Đằng thiếu, còn dám mắng cậu ta, khụ. . . . . .
Trên trán Đằng Cận Tư treo đầy vạch đen, khó hiểu nhìn bộ dáng mím miệng khóc lớn của cô gái trước mắt, thật là không có chút hình tượng nào, cứ trực tiếp đưa mu bàn tay lau nước mắt nước và nước mũi nước như vậy, thật là ——
Thở dài không thể nhìn được nữa, đưa tay cầm lấy khăn giấy đưa cho cô, kết quả ngược lại bị cô đẩy ra, một đầu nhào tới trong иgự¢ anh, trực tiếp xem áo sơ mi của anh làm —— khăn lau? Lau tất cả nước mắt nước mũi nước ở trên áo, cảm giác thấm ướt nhanh chóng xuyên thấu qua áo sơ mi mỏng manh truyền đến trước иgự¢ anh, lành lạnh, thấm vào đầu quả tim.
Từ một phương diện khác mà nói, anh có chút bệnh thích sạch sẽ, hơn nữa không thích vật lạ dính trên người mình, cũng như nước mũi nước mắt . . . . . .
Rất không thoải mái, rất ghê tởm, nhưng anh ráng nhịn kích động đẩy nai con ra, ngược lại đưa cánh tay đặt ở trên lưng cô, chậm rãi vuốt ve, trong lòng vẫn đang suy nghĩ việc cô lên án mình, chân mày nhíu lại.
Cái gì gọi là lúc nhớ tới thì sờ sờ, lúc quên thì một cước đá văng? Còn có cái gì đá tới đá lui? Tùy ý vui đùa? Trong đầu cô rốt cuộc cấu tạo bằng cái gì? Cố gắng suy nghĩ, thật sự không thích hợp.
Anh đá cô bao giờ? Vừa nghe đến cô bị ức Hi*p liền bỏ hết công việc chạy tới, mặc dù trong lòng rất để ý việc ngay cả nằm mơ cô cũng muốn đàn ông khác, nhưng đúng là anh vẫn không chịu được khi nhìn thấy cô bị uất ức.
Rõ ràng chính là lỗi của cô, sao ngược lại thành vấn đề của mình?
Lương Chân Chân không nghe thấy câu trả lời của anh, cho là anh chấp nhận, càng khóc đến lớn tiếng hơn, đầu ngón tay mảnh khảnh dùng sức níu lấy áo sơ mi của anh, vừa lau nước mắt, vừa hỉ mũi nước, chính là cố ý muốn anh ghê tởm, ai bảo anh vào thời gian trước không để ý tới mình! ╭(╯╰)╮
"Mèo hoa nhỏ, đừng khóc." Trong tiếng nói trầm thấp say lòng người của Đằng Cận Tư mang theo tiếng thở dài bất đắc dĩ, anh dễ dàng tha thứ cho cô bất cứ thứ gì, ngay cả khi nghe thấy tiếng hỉ mũi cũng không nỡ đẩy cô ra, chỉ là có chút biểu lộ vặn vẹo mà thôi, thôi, liền tùy cô quậy thôi.
"Huhu. . . . . . Anh mới là con mèo mung bự! Ghét mèo mung bự! Hư quá đi!" Lương Chân Chân một bên khóc một bên đấm Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, hoàn toàn không nghĩ tới hành động của mình bây giờ là cái gì.
Rất rõ ràng là làm nũng, giống như là cô dâu mới đang giận dỗi, đánh là hôn, mắng là yêu. . . . . . (⊙o⊙)
Rất rõ ràng tay tài xế lái xe đang run run, tập trung cao độ không để cho mình bật cười, xe cũng thuận thế thắng gấp, Lương Chân Chân bị ép buộc ôm ấp yêu thương lần nữa, hàm răng vừa lúc ᴆụng trúng phía dưới xương quai xanh của anh, dứt khoát tức giận gặm ở phía trên một cái, cho đến khi xuất hiện một dấu răng cô mới "Không thôi" buông ra.
"Tôi thấy em đúng là cầm tinh con mèo, không chỉ móng vuốt sắc bén, hàm răng cũng rất sắc bén." Đằng Cận Tư nâng cằm của cô lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô, cũng không biết là tức giận hay là buồn cười, lòng ngón tay chậm rãi vuốt ve gò má mềm mại của cô, tròng mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, sóng nước lăn tăn ửng sáng.
"Hừ. . . . . ." Lương Chân Chân giận dỗi, không chịu để ý đến anh, nghiêng đầu không thèm nhìn anh một cái, bộ dáng tức giận bỉu môi vểnh lên thật đúng là làm người khác thương yêu!
Nai con đang làm nũng với mình sao? Hay là cô đang giận mình nhiều ngày không đi tìm cô để cô bị những người đó ức Hi*p sao? Nhưng tại sao cô không chủ động gọi điện thoại với mình?
"Sao không gọi điện thoại cho tôi." Giọng nói của anh như có như không thở dài.
Những lời này vừa vặn đâm trúng chỗ đau của Lương Chân Chân, gọi điện thoại cho anh? Anh đã không để ý tới mình, chẳng lẽ còn muốn cô mặt dày dán lên sao? Ngộ nhỡ lại bị anh nhục nhã thì làm thế nào?
Cô không dám, không dám đánh cuộc chuyện chỉ có một phần trên một ngàn khả năng, tình nguyện mình uất ức, cũng không muốn trả giá cao như thế, lớn như cô đều không chịu nổi rồi.
"Ngộ nhỡ tôi gọi điện thoại cho anh, anh không chỉ không để ý tới tôi, còn nhục nhã tôi thì làm sao?" Cô cúi đầu thấp xuống, như cánh bướm màu đen có chút run run, giọng nói nhỏ mềm nhũn, hình như mang theo một tia oán hận.
"Không thể nào."
Đằng Cận Tư rất khẳng định trả lời, nếu nai con chủ động gọi điện thoại cho mình, anh vui mừng còn không kịp, làm sao có thể không để ý cô, còn nhục nhã cô? Đây đều là cô từ tìm cớ cho mình thôi.
"Sao không thể nào? Anh. . . . . . Sao thời gian dài anh không gọi điện thoại cho tôi, tôi. . . . . . Tôi cho là anh không. . . . . . để ý tới tôi."
Lương Chân Chân nửa cắn môi, lấy hết can đảm mới dám nói ra lời nói làm cô cũng tự cảm thấy xấu hổ, giống như cô vợ nhỏ đang oán giận chồng vậy, trong nháy mắt gương mặt dấy lên một đốm lửa nhỏ, màu hồng nhàn nhạt từ từ nhuộm lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của cô, trong trắng lộ hồng giống như phủ lên một tầng phấn, xinh đẹp say lòng người. ~(@[email protected])~
Lần này trong lúc lơ đãng bộc lộ ra dáng vẻ của cô gái nhỏ, cộng thêm mấy phần quyến rũ, ở trong mắt Đằng Cận Tư, hầu kết không nhịn được lên xuống hai cái, tâm tình thật tốt.
Anh nghe hiểu, nai con đang oán giận mình, oán giận mình thời gian dài không đi tìm cô, sợ mình không cần cô nữa, giọng nói mềm mại thêm chút mùi vị uất ức của cô, êm ái phất qua nội tâm anh, lập tức hòa tan lòng của anh.
Lần đầu, anh "Đầu hàng" với một cô gái rồi, chuyện đã qua thì cho qua, chuyện nằm mơ lần trước anh cũng không muốn truy cứu nữa, anh chuẩn bị nghe theo đề nghị của Thánh yêu Lê tử, muốn nai con hiểu rõ mình, sau đó —— yêu mình.
"Thời gian trước công việc quá bận rộn, không có thời gian rảnh rỗi, nghĩ tới muốn cho em tự do trong một thời gian, không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy." Đằng Cận Tư bình tĩnh nói, anh quả thật rất bận, nhưng cũng không đến nỗi loay hoay không có thời gian tìm cô, chỉ là do sự tức giận trong lòng và mặt mũi mà thôi.
Mà bây giờ, anh quyết định sẽ bỏ qua chuyện cũ, nhưng mà, nếu cô dám dám nằm mơ gọi tên Diệp Thành Huân một lần nữa, anh sẽ hung hăng trừng phạt cô! Để cho cô vĩnh viễn chỉ nhớ kỹ một mình anh!
"Có thật không?" Dường như Lương Chân Chân không thể tin được lời của anh nói, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, bên trên lông mi thật dài còn dính vài giọt nước mắt óng ánh trong suốt, hơi nháy mắt, liền chảy xuôi theo gương mặt xuống.
"Thật." Giọng nói trầm thấp của Đằng Cận Tư giống như một từ trường khổng lồ, khuếch tán ra làn sóng điện mãnh liệt, hấp dẫn say lòng người, lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ánh mắt khóc đến hơi sưng đỏ của cô, môi chậm rãi đến gần, lành lạnh hôn lên, nước mắt hơi nóng, mặn mặn, cứ như vậy dọc theo khóe miệng của anh chảy vào trong cổ họng.
Dịu dàng khẽ mở cánh môi, "Ngoan, đừng khóc."
Ai ngờ, Lương Chân Chân há miệng gào khóc lên, trong lòng cô uất ức, xấu hổ, khó chịu, tức giận bộc phát lần nữa. . . . . .
Tại sao lại như vậy? Ác ma thúi! Khốn kiếp khốn kiếp! Người xấu! Sao không chào hỏi mình một tiếng, không nói tiếng nào liền bỏ mình, sau đó quay đầu lại lại nói cho cô biết là bởi vì công việc quá bận rộn mà quên mất mình, còn nói muốn cho mình tự do một thời gian, huhu. . . . . . Sao lại ức Hi*p người khác như vậy.
Lần này, Đằng Cận Tư thật sự có chút không biết làm sao, đang êm đẹp, nai con lại khóc cái gì? Nếu khóc nữa, ánh mắt của cô cũng sắp sưng thành quả đào lớn, khó coi ૮ɦếƭ đi được!
Dứt khoát dùng biện pháp đơn giản nhất để chặn lại cái miệng nhỏ nhắn "Ríu rít oa oa" của cô, một tháng không gặp, một tháng không được ôm cô, một tháng không có yêu cô, thật đúng là nhớ nhung, dán lên đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng ma sát, cảm giác ẩm ướt này làm cho anh vô luận như thế nào cũng nếm không đủ, tăng thêm sức lực, hút, cắn, gặm, ʍúŧ, cảm giác chân thật như vậy mới làm cho anh cảm thấy trong lòng an ổn.
Một cái tay vững vàng ôm chặt chiếc eo thon nhỏ của cô, như muốn khảm cô vào trong иgự¢ mình; một cái tay nâng cái ót của cô, để cho cô chịu đựng nụ hôn vừa cuồng dã như lửa nóng lại dịu dàng như nước ấm của anh.
"Ưmh. . . . . ." Lương Chân Chân không tuân theo giùng giằng, cô thật sự sắp tắt thở, hoàn toàn khó thở, lỗ mũi khụt khịt, miệng còn bị ngăn lại, chẳng những không cho cô không khí, còn hút hết dưỡng khí của cô, đáng ghét!