Hôm nay đối với nhà họ Lục mà nói, chắc chắn là ngày có thể ghi vào lịch sử gia tộc.
Sau khi các họ hàng thân thích rời đi, Lục phu nhân rơi vào sự vui sướng điên cuồng! Bóng ma bao phủ trong lòng bà ta mấy năm nay hoàn toàn biến mất. Có nằm mơ bà ta cũng không nghĩ tới, Thẩm Thấm còn sống, cô ta còn có một đứa con trai học đến cấp ba! Bà ta còn tưởng mình đang nằm mơ, không để ý hình tượng véo mình mấy cái. Đến tận lúc trời tối, mãi sau khi con trai rời đi, bà vẫn còn kích động đi tới đi lui trong nhà, bỏ đi u ám trong hai năm qua, lúc này nhìn bà không giống người đã bảy mươi tuổi chút nào.
Hiện tại bà chỉ hận không thể tuyên bố cho toàn thế giới biết: Bà ta có cháu!
Lục Hiển Nghiêu bình tĩnh nhìn vợ mình rơi vào tâm trạng ‘không xác định, thăm dò, kinh ngạc, vui mừng’.
Ông để vợ uống một lọ thuốc an thần nhỏ theo chỉ định của bác sĩ, rồi mới nói: “Tĩnh Dung, bây giờ bà đã biết Tiểu Thấm vẫn còn sống, cũng biết Tiểu Yến tồn tại, trong lòng bà có ý định nào không?”
Lục phu nhân không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên là đón cháu trai về rồi! Nhất định mấy năm nay thằng bé rất khổ!”
Đây là suy nghĩ của Lục phu nhân.
Bà ta chỉ muốn đón cháu trai về, nâng trong lòng bàn tay đối xử thật tốt, đưa tất cả những thứ tốt nhất cho cháu trai.
Lục Hiển Nghiêu lại cười nhạt nói: “Bà biết năm nay Tiểu Yến mấy tuổi không?”
Lục phu nhân khẽ giật mình: “Không phải đang học lớp mười sao?”
“Bà cũng biết thằng bé đã mười mấy tuổi.” Lục Hiển Nghiêu nhìn về phía bà: “Tôi chỉ nói với bà một chuyện, đừng để con trai khó xử.”
Lục phu nhân không hiểu, một giây trước còn đang vui vẻ, một giây sau lại không hiểu nổi chồng mình đang nói gì: “Cái gì?”
“Làm cha mẹ, sợ nhất là khiến con mình khó xử. Mấy năm nay con trai bà sống thế nào, người bên ngoài không biết, chẳng lẽ bà lại không biết? Tôi thương A Sâm, bây giờ khó lắm con nó mới tốt hơn, ra dáng người hơn, chúng ta cũng đừng đi quấy rầy. Bây giờ thằng bé đang chăm sóc Tiểu Thấm cùng Tiểu Yến, không cần nghĩ gì khác, nếu bây giờ bà lại chen chân vào, con trai bà lại chẳng được mấy năm sống yên ổn.”
Lục Hiển Nghiêu nhìn về phía vợ mình, biểu cảm nghiêm túc: “Cả đời bà mạnh mẽ, cái gì cũng có thể nghĩ kỹ, nhưng chân mọc trên người thằng bé, tim cũng lớn lên trên người nó, đứa bé kia có thể thông minh hiểu chuyện. Tốt nhất chúng ta đừng đi đảo loạn cuộc sống của bọn nó, cố gắng qua mấy năm có lẽ thằng bé sẽ đến tiệc thọ của bà, chúng ta không nuôi đứa bé kia được ngày nào, chẳng lẽ bà nhẫn tâm đảo lộn cuộc sống của nó à?”
Lục phu nhân không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ kỹ càng.
“Về phần Tiểu Thấm, bà với con bé không có duyên làm mẹ chồng con dâu, nhưng con bé không nợ chúng ta, chúng ta nợ con bé.” Lục Hiển Nghiêu nói đến đây dừng một chút: “Thật ra tôi đã gặp cháu lâu rồi, mấy năm trước chỉ gặp qua, sớm hơn bà mấy năm. Bà nghĩ xem vì sao, vì sao A Sâm chỉ nói trước cho tôi nghe, đợi đến lúc không giấu được Tiểu Yến nữa mới nói cho bà nghe.”
–
Còn mấy ngày nữa sẽ kết thúc đợt huấn luyện quân sự, dường như mọi người đã quen thuộc cuộc sống như vậy, Thẩm Yến tắm rửa xong, liền nhìn thấy nam sinh ở phòng ngủ bên cạnh cầm ống nhòm đứng sát ban công. Thẩm Yến dừng chân, thấy ống nhòm ngắm ngay về phía ký túc xá nữ, sắc mặt cậu trầm xuống, ném chậu rửa mặt xuống đất, phát ra tiếng vang ầm ầm, hai nam sinh nghe thấy tiếng động giật mình kêu lên, xoay người lại, thấy là Thẩm Yến, lại thở dài một hơi.
Một nam sinh trong đó mắng: “Cậu làm gì thế, không thấy bọn tôi đang có việc à!”
Thẩm Yến hiện tại đã cao một mét tám, trong đám học sinh lớp mười cũng coi như cao, cậu nhìn chằm chằm hai người kia, lạnh giọng nói: “Hai người đang làm gì? Cầm ống nhòm nhìn gì?”
Thực ra, ở ký túc xá nam xảy ra loại chuyện này lại hết sức bình thường.
Có nam sinh lúc nghe nói ký túc xá nữ ở phía đối diện sẽ phát ra tiếng cười khiến người ta ghê tởm, còn thấp giọng thảo luận, quá đáng hơn là có mấy người con học kinh nghiệm của mấy đàn anh lớp mười một mười hai, mua sẵn ống nhòm từ trước rồi tranh thủ lúc tắm rửa nhòm về phía bên kia.
Có một khoảng cách rộng giữa ký túc xá nam và ký túc xá nữ, mắt thường rất khó nhìn thấy bên kia đang xảy ra chuyện gì.
Trong khoảng thời gian huấn luyện quân sự thì ký túc xá nữ là náo nhiệt nhất, thứ nhất là do có nhiều người nhất, phải xếp hàng tắm rửa, từng người từng người một, có nữ sinh sẽ rất cẩn thận chú ý, nhưng nếu như có nữ sinh không cẩn thận như vậy thì sao, chẳng phải có thể nhìn một lần cho thỏa mãn à? Thứ hai, bây giờ thời tiết nóng, ký túc xá lại không có điều hòa như ở nhà, hai cái quạt trần nhỏ lại chẳng đỡ được bao nhiêu, nhất định mấy nữ sinh sẽ mặc mát mẻ hơn...
Hai nam sinh kia liếc nhau, biết Thẩm Yến không ‘thông đồng làm bậy’ như bọn họ, liền thu ống nhòm lại, lúc này người trong hai phòng ngủ vây lại, nhiều người, lòng tự trọng của nam sinh kia dâng lên, nam sinh kia cố ý độc mồm độc miệng nói: “Mình nhìn thì mắc mớ gì tới cậu, nhìn vợ hay mẹ cậu hả? Kích động cái quái gì!”
Biểu cảm trên mặt Thẩm Yến không đổi, nhìn cậu ta: “Cậu đang nhìn cái gì?”
“Ha, cậu đấy! Không phải chứ, anh em, cậu kích động như vậy, chắc không phải đang sợ bọn tôi nhìn vợ cậu tắm chứ?”
“Tưởng cái gì, có phải vợ cậu là Lạc Thư Nhan kia không thế, tôi nói cho cậu biết, tôi nhìn cậu ta tắm lâu rồi...”
“Trên người cậu ấy—— “
Lời còn chưa nói hết, Thẩm Yến đã đấm một cái vào mặt cậu ta.
Hàm dưới cậu căng cứng, nắm chặt nắm đấm, nhìn nam sinh kia lui lại một bước ᴆụng vào tường, giờ phút này, tất cả mọi người vô thức lùi lại.
Thẩm Yến lúc này nhìn cực kì đáng sợ, toàn thân tản ra áp suất thấp.
Tất cả mọi người sợ bộ dáng này của cậu.
Những người khác không dám quản, hai nam sinh kia lao lên đánh nhau với Thẩm Yến. Bây giờ vừa mới khai giảng, ở ký túc xá đã bị người đánh, sau này còn lên mặt kiểu gì nữa, hai nam sinh kia cũng ra tay khá ác, chỉ tiếc lại gặp phải một kẻ ác liên tục đoạt giải quán quân võ thuật như Thẩm Yến, hoàn toàn không chiếm được thế thượng phong.
Thời học sinh, giữa đám nam sinh phát sinh loại chuyện đánh nhau này lại chẳng kỳ lạ tí nào.
Thẩm Yến cũng biết nặng nhẹ, dù lửa giận trong lòng cậu sôi trào, nhưng vẫn còn sót lại một tia lý trí khiến cậu thu lại tay, cậu đến để đi học, không phải đến để đánh nhau ẩu đả. Huống hồ làm lớn chuyện này lên, không có tốt cho cậu với Lạc Thư Nhan, hai người bọn họ được trường học cho đặc biệt trúng tuyển. Đánh nhẹ, còn có thể nói là giữa bạn học chung lớp phát sinh mâu thuẫn xung đột, đánh nặng, nhập viện rồi sẽ thành chuyện lớn.
Cuối cùng làm lớn chuyện, mọi người sẽ đoán ra cậu đánh nhau vì Lạc Thư Nhan, vậy cô phải làm sao?
Thiếu niên anh dũng, thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, lúc đối mặt với cô gái mình thích, trong nháy mắt có thể biến thành người đàn ông trưởng thành.
Thẩm Yến thu tay về, nhặt ống nhòm rơi trên mặt đất lên, nắm chặt trong tay, biểu cảm cậu hờ hững: “Đừng có tởm lợm thế.”
Sau khi nói xong cậu đi vào phòng ngủ. Những người khác hai mặt nhìn nhau.
Có mấy người xem trò vui đều tiếc nuối sao chuyện này lại kết thúc, đánh chưa được mấy phút còn chưa thấy máu đâu.
Giang Uyên đứng sau lưng Thẩm Yến, kích động nói: “Thẩm Yến, vừa nãy cậu ngầu quá đấy, hai người kia thực sự rất ghê tởm, nói chuẩn lắm.” Trong giọng cậu lại cực kỳ tiếc nuối: “Sao mình lại đến muộn thế chứ, lúc đến các cậu đã đánh xong rồi, nếu không, mình có thể giúp cậu đối phó với bọn họ rồi, hai đấu hai mới công bằng!”
Thẩm Yến không để ý Giang Uyên, lấy điện thoại di động trong túi ra, gửi tin nhắn cho Lạc Thư Nhan: 【 Vừa nãy ở ký túc xá nam phát hiện có người dùng ống nhòm nhìn lén ký túc xá của cậu. 】
Lúc Lạc Thư Nhan nhận được tin nhắn còn đang xếp hàng tắm rửa, chờ thấy rõ ràng nội dung tin ngắn, trong nháy mắt cô nổi trận lôi đình, tức giận đến mức cầm không vững điện thoại di động. Cô cảnh giác nhìn về phía ký túc xá nam bên kia, cô xoay người nói với Hà Diệp: “Mình nghe nói bên ký túc xá nam có người cầm ống nhòm nhìn lén chúng ta ở bên này!”
Nữ sinh của hai phòng ngủ đang xếp hàng, nghe xong lời này thì ngơ ngác ——
“Cái gì? A! Mình cũng không biết, hình như hôm qua lúc mình tắm quên không kéo màn cửa!”
“Sao bọn họ có thể ác thế chứ!!”
Các nữ sinh líu ríu, rất nhanh chuyện này liền truyền đến phòng ngủ khác, ngay cả Doãn Vũ Giai bình thường hay nói chuyện mỉa mai, cũng giận đùng đùng đi theo mọi người xuống tầng một nói chuyện với dì quản lý ký túc xá.
Có phòng ngủ ngay cả màn cửa cũng không có, phải tắm rửa thế nào!
Các nữ sinh đều chờ đến tận khi trời tối hẳn mới đi tắm, nhưng nghe nói có ống nhòm có thể nhìn rõ trong ban đêm, thực sự rất khó đề phòng!
Dì quản lý ký túc xá không có phản ứng gì, ngồi trước quạt điện, cô ta nhìn về phía đám học sinh lớp mười mới vào, ngáp một cái: “Mấy đứa kéo màn cửa là được rồi. Nếu vẫn không được thì dán báo lên cửa sổ.”
Lạc Thư Nhan đứng đầu, cô bị mấy câu của dì quản lý ký túc xá này chọc cho suýt tức ૮ɦếƭ: “Vấn đề hiện tại không phải màn cửa, mà là hành vi của bọn họ! Dựa vào cái gì mà bọn em phải chú ý cẩn thận, tất cả mọi người đến đi học, bọn họ làm sai thì tại sao bọn em lại phải chú ý cẩn thận, trường học muốn mặc kệ chuyện này sao?”
Dì quản lý ký túc xá lại không cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ.
Mấy năm qua cũng không phải không có việc này, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là các nữ sinh kéo rèm với dán báo che cửa sổ.
Dì quản lý ký túc xá gấp sách lại, nghiêng đầu nhìn về phía nhóm nữ sinh: “Cô sẽ nói với quản lý ký túc xá nam, các em cũng phải cẩn thận hơn chút, bọn họ nhìn mấy lần không thấy gì thì sẽ không nhìn nữa.”
Ngày cả Doãn Vũ Giai bình thường thích đối đầu với Lạc Thư Nhan cũng tức đến không nói lên lời: “Sao lại nói như vậy! Cái gì mà bọn họ không thấy thì sẽ không nhìn nữa, sao lại là bọn em cẩn thận một chút, chuyện này không phải là lỗi do bọn họ sao? Bọn em tới trường học để đi học, hiện tại đánh răng rửa mặt tắm rửa lại phải cẩn thận thêm, em nộp học phí để bỏ đấy à? Có phải ý của trường học là dù bọn em có bị nhìn lén thì bọn em cũng phải tự chịu, phải tự trách mình không cẩn thận, đúng không?”
Cuối cùng dưới sự kiên trì của các nữ sinh, dì quản lý ký túc xá mới đến ký túc xá nam trách mắng một trận.
Lạc Thư Nhan cùng Doãn Vũ Giai lại khá nhất trí với nhau trong chuyện này, lúc nghỉ ngơi khi huấn luyện quân sự liền chạy đến văn phòng lãnh đạo của trường học.
Buổi tối, Lạc Thư Nhan nghĩ đi nghĩ lại, ký túc xá nữ cũng mở cuộc họp, đều hẹn phải kể chuyện này cho phụ huynh nghe.
Mặc dù bọn họ chỉ ở ký túc xá nửa tháng nữa, nhưng đợi đến lúc họ lên lớp mười một thì sẽ có học sinh mới vào, ký túc xá này cũng có người học nội trú nữa.
Chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua như thế.
Lạc Thư Nhan soạn xong tin nhắn, lúc chuẩn bị gửi tin nhắn cho ba ba lại không cẩn thận, gửi nhầm đến chỗ Lục Hành Sâm...
【 Ba ba, ký túc xá nữ của bọn con phát hiện có nam sinh ở dùng ống nhòm nhìn lén bọn con, rất đáng sợ! 】
Lạc Thư Nhan nhìn tin nhắn đã gửi thành công: “...”
Cô đành phải gửi lại tin nhắn cho ba ba.
Ngay lúc Lạc Thư Nhan chuẩn bị gửi lại tin nhắn giải thích cho Lục Hành Sâm, thì cô nhận được tin nhắn lại của Lục Hành Sâm: 【 Đừng sợ, chú đến ngay đây! 】
Chờ chút, chú ấy thấy xưng hô trong tin nhắn của mình, chẳng lẽ lại không phát hiện cô gửi tin nhắn cho nhầm người à?