Ngoài trừ lớp ba của trung học Thực Nghiệm, lớp một và lớp hai cách nửa tháng phải trang trí bảng đen một lần. Trong lòng của đại đa số học sinh, có thể làm bảng đen là một nhiệm vụ vô cùng vinh quang, bình thường giáo viên sẽ giao cho ban cán bộ lớp có thành tích tốt. Mỗi lần làm bảng đen cần hai học sinh, lần này đến phiên lớp trưởng làm chung với Lạc Thư Nhan đại diện lớp tiếng anh. Quan hệ của Lạc Thư Nhan với các bạn học rất tốt, tính cách lớp trưởng nhiệt tình, lấy giúp người làm niềm vui, tất cả mọi người rất thích cậu.
Lớp trưởng tên Giang Thành, vóc dáng rất cao, thành tích học tập cũng tốt, xếp thứ ba trong lần thi lên trung học cơ sở này, nghe nói cậu làm lớp trưởng từ lúc học lớp một nên rất quen thuộc với chức vụ, cả lớp rất phục cậu.
Sắp tới tết nguyên đán nên đương nhiên chủ đề của bảng đen là tết nguyên đán.
Lạc Thư Nhan cùng Giang Thành đều nhân lúc nghỉ giữa tiết mười phút với lúc tan học để làm bảng đen.
Lạc Thư Nhan phụ trách thiết kế xếp chữ cùng vẽ tranh, Giang Thành thì phụ trách tô chữ. Hai người phân công công bằng.
Làm bảng đen không phải chuyện gì dễ.
Nhất là thời tiết lạnh, trong phòng học không có hơi ấm, Lạc Thư Nhan cảm thấy tay bị đông cứng đến độ sắp không sử dụng được nữa, hiệu suất làm bảng đen chậm hơn mùa hè nhiều.
Tiếng chuông tiết cuối cùng vang lên, Giang Thành đi ra ngoài đầu tiên, đến siêu thị nhỏ của trường học mua túi sữa bò ấm.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Cậu biết Lạc Thư Nhan sợ lạnh, sáng nay còn cố ý đến siêu thị nhỏ nhìn thử, ông chủ siêu thị nhỏ bỏ túi sữa bò vào trong nước nóng ấm, lấy ra cầm trong tay còn nóng hầm hập.
Thật ra bảng đen do cậu sắp xếp, lần đầu tiên cậu lợi dụng quyền lợi của lớp trưởng vì “mục đích riêng”, xếp Lạc Thư Nhan chung tổ với mình.
Học sinh lên cấp hai mà dùng từ mới biết yêu có lẽ không hợp, nhưng học sinh còn trẻ non nớt đã biết có thiện cảm với một người là gì.
Lần đầu Giang Thành gặp Lạc Thư Nhan chỉ cảm thấy cô rất xinh đẹp, thành tích cũng tốt. Sau lần cô đánh đàn trong tiết âm nhạc lần trước cậu mới thực sự thích cô. Cậu không biết nên miêu tả cảm giác ấy thế nào, chỉ biết khi nhìn thấy cô tim cậu sẽ đập rộn lên, thỉnh thoảng lúc đi học cậu còn phân tâm nhìn cô.
Lúc Giang Thành cầm túi sữa bò nóng về phòng học, lại nhìn thấy Thẩm Yến lớp một đang ngồi ở hàng ghế cuối chỉ huy Lạc Thư Nhan ——
“Nghiêng chút, sang bên trái chút.”
“Đúng, để thế đi, đừng viết phấn màu đỏ, không dễ nhìn.”
Bỗng nhiên Giang Thành ngừng lại.
Bây giờ là giờ tan học, học sinh trong phòng đều đã về nhà.
Lạc Thư Nhan đang đứng trên ghế làm bảng tin, nghe thấy tiếng động quay đầu ra cửa, thấy là Giang Thành liền cười nói: “Lớp trưởng, mình tưởng cậu đi trước.”
Giang Thành đi đến bên cạnh Lạc Thư Nhan trước mắt Thẩm Yến, giọng ra vẻ thoải mái nói: “Mình đến siêu thị nhỏ mua chút đồ, vừa hay nhìn thấy có sữa bò nóng, mua cho cậu một túi, có thể ủ ấm tay.”
Lạc Thư Nhan: “A? Lớp trưởng, cậu khách sáo quá, không cần nha.”
Giang Thành cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm, “Là cậu khách sáo ấy, mình nói với trưởng nhóm rồi, cậu ấy bảo cái này tính vào chi phí của lớp, cầm đi.”
Nghe Giang Thành nói như vậy, lúc này Lạc Thư Nhan mới nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn.”
Thẩm Yến lạnh lùng nhìn Giang Thành.
Mặc dù Giang Thành đưa lưng về phía cậu, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt không mang theo nhiệt độ này.
Cậu xoay người, đối đầu với Thẩm Yến mặt không đổi sắc, sửng sốt một chút, nhưng vẫn nói: “Bạn học Thẩm, ngại quá, mình không biết cậu đến nên không mua cho cậu.”
Lạc Thư Nhan nhảy từ trên ghế xuống, tự nhiên ngồi bên cạnh Thẩm Yến, “Lớp trưởng, cậu khách sáo quá, cậu ấy không phải người lớp mình, nếu cậu ấy muốn uống thì tự cậu ấy đi mua được.”
Nói xong lời này, cô lại nhìn về phía Thẩm Yến, “Đúng không?”
Thật ra lời Lạc Thư Nhan nói với Thẩm Yến không mấy thân thiện, nhưng Giang Thành vẫn cảm thấy hai người này quan hệ là cực tốt.
Thẩm Yến cười nhạo, “Chút nữa cậu đừng bảo mình uống hộ.”
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Lạc Thư Nhan: “...”
Giang Thành nghe vậy, căng thẳng hỏi: “Cậu không thích uống nhãn hiệu sữa này hả? Hay cậu không thích vị này?”
Lạc Thư Nhan giải thích: “Không phải không phải, mình có hơi không hấp thụ được đường sữa, cho nên ít khi uống sữa bò.”
Giang Thành có chút bối rối.
Luôn cảm thấy mình mua sai, ngay cả cô không uống sữa bò cũng không biết.
Đang lúc cậu đang chuẩn bị nói, Thẩm Yến đưa tay nhìn thoáng giờ, nói với Lạc Thư Nhan: “Đừng dừng 乃út, nhanh chút đi, lát nữa còn có việc.”
Thẩm Yến cũng có ý đồ riêng, cậu không nói phải đi học mà nói có việc. Giống như cậu với Lạc Thư Nhan có bí mật nhỏ gì đấy.
Lạc Thư Nhan nắm thật chặt nắm đấm, “Cậu có thể về trước.”
Thẩm Yến lơ đãng liếc qua Giang Thành: “Vậy mình vẫn phải đợi cậu ăn cơm. Chờ ở đây chẳng khác gì chờ ở nhà.”
Giang Thành cầm hộp phấn viết không biết nên nói gì, cậu biết Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến lớp một có quan hệ tốt, nhưng không nghĩ tới quan hệ bọn họ lại tốt như thế, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Bình thường cậu hay nói chuyện nhiệt tình, hôm nay hình như vẫn luôn yên lặng. Chỉ tiếc trong đầu Lạc Thư Nhan chỉ có bảng đen, không phát hiện gợn sóng giữa hai thiếu niên Giang Thành với Thẩm Yến.
–
Mặc dù quan hệ của ba người còn chưa đến mức tình tay ba. Cùng ra khỏi sân trường, Thẩm Yến ít nói hơn hẳn, Lạc Thư Nhan đã quen với việc cậu trước mặt người lạ sẽ mở hình thức yên lặng, liền theo phép lịch sự chủ động nói chuyện với Giang Thành. Giang Thành bỏ qua phiền muộn trước đó, cậu vốn cởi mở lại chung lớp với Lạc Thư Nhan, nên có thể nói với nhau mấy chuyện của bạn học hay giáo viên, Giang Thành cũng không biết vì sao cậu lại thích nói chuyện với Lạc Thư Nhan. Mà Thẩm Yến bên cạnh cô không nói lời nào mãi đến khi đến cổng trường học. Nhà Giang Thành cách trường học rất xa nên phải đi xe buýt về, lúc này mới không thể không tạm biệt.
Vẻ mặt Giang Thành vẫn chưa thỏa mãn.
Thẩm Yến không cảm xúc.
Lạc Thư Nhan thì sờ bụng, nói với Thẩm Yến: “Đói quá, chúng ta đi nhanh lên, không biết hôm nay dì nấu món ngon gì cho chúng ta nhỉ.”
Thẩm Yến không nói chuyện.
Tâm trạng cậu không tốt hơn Giang Thành là bao, trái lại giờ phút này trong lòng cậu còn rất tức giận.
Loại cảm giác bực bội này vẫn tiếp tục mãi đến khi vào lớp võ thuật, thầy giáo bảo hai người một nhóm làm động tác ra tay. Đàn anh cùng nhóm với Thẩm Yến hôm nay sợ ngây người, sau khi kết thúc anh thở phì phò hỏi Thẩm Yến: “Anh đắc tội cậu chỗ nào à? Cậu ra tay chẳng nương tay chút nào!”
Thẩm Yến mấp máy môi, không nói gì, trên trán chảy đầy mồ hôi.
Cậu cũng cảm thấy mình không ổn lắm.
Nhưng lạ chỗ nào cậu lại không nói được.
“Đàn anh, xin lỗi.” Thẩm Yến xin lỗi.
Đàn anh đứng lên, vỗ vai cậu: “Hiểu rồi, sắp đến thi cuối kỳ nên áp lực của cậu rất lớn nhỉ? Như nhau thôi, cha anh bảo lần này còn đứng bét nữa thì nhà không thể không có món thịt heo xào măng, chậc! Ai không phiền chứ, tại sao phải thi cuối kỳ chứ, làm cả năm của người ta tồi tệ đi.”
Thẩm Yến ngơ ngác nhìn cái đệm bên cạnh không nói gì.
Thiếu niên nhỏ tuy thông minh nhưng không phải cái gì cũng hiểu.
Tối mùa đông này, Thẩm Yến vẫn không nghĩ ra mình bị sao.
Tan học về nhà, cậu thấy dì quên vứt rác trong bếp, mặc áo bông cầm túi rác xuống tầng, vừa vặn lại ᴆụng phải Lục Hành Sâm.
Lục Hành Sâm bây giờ gần như chạy giữa Bắc Kinh với Xích Thành, đa số mọi người đều tưởng anh đang làm việc gì đấy. Anh mua một căn phòng ở khu chung cư, trên giấy tờ bất động sản viết tên Thẩm Yến. Lúc đầu anh muốn mua một căn cùng chung cư, chỉ tiếc đợi rất lâu vẫn không thấy có người bán phòng, nên chỉ có thể lùi một bước mua một căn hộ lớn ba phòng ngủ ở chung cư bên cạnh.
Mỗi lần anh tới Xích Thành đều ở đây, anh biết hôm nay Thẩm Thanh Nhược sẽ tăng ca nên bảo nhà hàng hầm canh xương rồi mang tới cho cô.
Anh biết, nói thẳng bảo cô uống cô nhất định không uống, cho nên, mỗi lần đưa thứ gì, anh đều lấy tên con trai. Về phần đến cùng cô có uống hay không, ăn hay không ăn, anh cũng không biết.
Lục Hành Sâm cầm hộp giữ ấm, thấy con trai nhà mình đen mặt cầm túi rác xuống liền gọi thằng bé lại: “Tiểu Yến, con sao thế? Tâm trạng không tốt à?”
Nếu ᴆụng phải lúc tâm trạng tốt chưa chắc Thẩm Yến đã chú ý tới anh, chớ nói chi là hiện tại tâm trạng không tốt, không thèm nhìn Lục Hành Sâm một cái, đi về phía chung cư.
Lục Hành Sâm vội vàng đuổi theo, một mặt lo âu hỏi: “Tiền tiêu vặt không đủ sao? Hay do học tập có vấn đề?”
Thẩm Yến dừng bước lại, hít sâu một hơi, biết người này có ý tốt nên không cáu với ông, cậu chỉ cau mày nói: “Không phải, đừng hỏi nữa.”
Lục Hành Sâm lo lắng hơn.
Chờ Thẩm Yến đi vào, anh mới lấy lại tinh thần.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Thật ra đến tận bây giờ, Lục Hành Sâm vẫn không biết nên ở chung với Thẩm Yến thế nào, tính cách con trai cũng không hướng ngoại, ít nói, trầm tính mà trước đấy anh lại không có kinh nghiệm làm ba ba, bỏ qua thời kỳ trưởng thành của con, bây giờ muốn ba ba tốt lại không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.
Trái lại anh muốn học hỏi Lạc Thiên Viễn.
Nhưng mấu chốt là... Nhà Lạc Thiên Viễn là con gái, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, anh muốn học theo hơn một nửa sẽ không thành.
Chậc.
Đang lúc Lục Hành Sâm đang phát sầu, Thẩm Thanh Nhược tan làm về.
Trong tay vẫn cầm bánh mì.
Lục Hành Sâm nhìn thấy lại bắt đầu rối rít.
“Tiểu Thấm, anh vừa thấy tâm trạng Tiểu Yến hình như không tốt lắm, có phải thằng bé xảy ra chuyện gì nhưng ngại nói không?” Lục Hành Sâm ttận lực dời ánh mắt khỏi bánh mì: “Anh hỏi thằng bé, mà thằng bé không nói.”
Nếu Lục Hành Sâm nói chuyện liên quan tới con, Thẩm Thanh Nhược đều sẽ nhẫn nại nói chuyện với anh.
Dù sao Lục Hành Sâm là ba ba của Tiểu Yến, chuyện này không thể thay đổi.
Cô không thể chiếm con cho riêng mình, Lục Hành Sâm biết và cũng muốn làm một ba ba tốt, cô lại không có lập trường hay lý do để ngăn cản.
Thẩm Thanh Nhược nghe Lục Hành Sâm nói, ngừng lại một chút, “Anh không nhìn nhầm?”
Không phải cô không tin, chỉ là con trai vẫn luôn trông không vui, biểu cảm chỉ như thế...
Lục Hành Sâm nghiêm túc: “Anh không nhìn nhầm, chắc chắn tâm trạng thằng bé không tốt, đứa nhỏ này hướng nội, chuyện gì muốn nói cũng giấu trong lòng, nếu để lâu có thể sẽ bị bệnh.”
Thẩm Thanh Nhược trầm tư, sau lại nói: “Được, tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ hỏi thằng bé.”
Lục Hành Sâm ừ một tiếng, lại đưa hộp giữ ấm cho cô, giả vờ ho một cái, “Canh xương hầm, rất bổ dưỡng, cho Tiểu Yến uống, em cũng uống chút cho ấm người.”
Thẩm Thanh Nhược cũng không khó chịu, nhận lấy hộp giữ ấm của anh.
Cái này khiến Lục Hành Sâm thở dài một hơi, nhưng anh vẫn không biết cô có uống không.
Mỗi lần thấy cô ăn bánh mì, kiểu gì anh lại nhớ tới câu Lạc Thiên Viễn nói, chẳng lẽ cô thật sự vì bảy tệ của bữa bổ sung kia sao?
Mỗi lần nghĩ đến trong lòng anh luôn buồn bực, rất khó chịu, nhưng không nói nên lời.
Từ chuyện nhỏ này có thể nhìn ra, mười hai năm qua cô phải chịu khổ bao nhiêu, mới có thể khiến một đại tiểu thư được nuôi dưỡng cẩn thận thành một người chỉ ăn bánh mì cho qua để tiết kiệm bảy tệ...
Thẩm Thanh Nhược cầm theo hộp giữ ấm đi vào, sau khi về đến nhà, thấy con trai đang làm bài tập trong phòng, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn múc một bát canh xương vào cho thằng bé.
Dưới đèn bàn, Thẩm Yến đang ôn tập.
Thẩm Thanh Nhược đặt bát sứ lên bàn, nói khẽ: “Hôm nay ở trường có vui không?”
Thẩm Yến nhìn thấy canh xương hầm, liền đoán chắc người kia đã nói gì đấy với ma ma, cậu tiếp tục cúi đầu làm bài tập, ừ một tiếng: “Vẫn tốt ạ.”
“Vậy là tốt rồi, nếu gặp phải chuyện gì không vui, có thể nói với ma ma.” Thẩm Thanh Nhược lại nói, “Thật xin lỗi, gần cuối năm công việc của ma ma rất bận, không thể chăm sóc con được.”
Thẩm Yến ngẩng đầu nhìn cô một cái, khẽ gật đầu: “Mẹ, công việc của mẹ vất vả, nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Thanh Nhược cảm thấy một trận buồn vô cớ.
Nhưng cô điều chỉnh tâm trạng lại rất nhanh, con lớn rồi, có tâm sự không muốn nói với bố mẹ là bình thường.
Cô ra khỏi phòng, đóng cửa hộ con trai, suy tư một lát lại cầm hộp giữ ấm sang sát vách.
Lạc Thiên Viễn sát vách còn chưa về, Lạc Thư Nhan cũng đang đọc sách.
Thẩm Thanh Nhược muốn múc canh cho Lạc Thư Nhan uống.
Lạc Thư Nhan điên cuồng lắc đầu: “Cháu không uống đâu, muộn vậy rồi, cô vũ đạo bảo cháu dạo này hơi béo.”
Thẩm Thanh Nhược cười, nhéo nhéo mặt con bé: “Vậy được rồi, Thư Nhan, cô có chuyện muốn nhờ cháu, hôm nay Tiểu Yến hình như không vui, cháu có thể khuyên thằng bé chút không? Cô biết, hai đứa là bạn tốt nhất.”
Lạc Thư Nhan kinh ngạc: “Cậu ấy không vui sao?”
“Có chút.”
Lạc Thư Nhan:... Cô không hiểu nổi suy nghĩ của con trai.
Nhưng cô vẫn đồng ý với Thẩm Thanh Nhược sẽ khuyên bảo thật tốt cái tên Thẩm Yến khiến người khó đoán kia.
Chờ sau khi Thẩm Thanh Nhược rời đi, cô chạy đến ban công của phòng ngủ, cầm hộp 乃út gõ tường.
Đợi trong gió rét mấy phút, Thẩm Yến mới chậm rãi đi ra, cậu mặc áo ngủ màu xanh đậm, biểu cảm cực kỳ khó chịu, “Làm gì?”
Lạc Thư Nhan xoa tay, “Cha mình bảo bọn mình có thể chơi máy tính của ông ấy nha, nghe nói bây giờ có rất nhiều người dùng QQ, chúng ta cũng tạo một cái đi, cậu qua đây.”
Thẩm Yến chỉ chần chờ mấy giây, liền gật đầu đồng ý.
Bọn họ được học máy tình từ năm đầu tiên của trung học cơ sở.
Một tuần một tiết, trường học có phòng máy, có mấy chục máy tính, nhưng đều không kết nối mạng, chỉ để học sinh tập gõ chữ, học sinh nghịch hơn thì chơi bài, máy tính đối với các học sinh mà nói rất thần bí.
Một lúc sau, Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan chui vào phòng làm việc của Lạc Thiên Viễn. Máy tính quá phức tạp bọn họ không hiểu, nhiều tệp trên máy tính bị mã hóa bọn họ không mở được, sau một lúc thao tác, cuối cùng Lạc Thư Nhan cuối cùng tạo được một tài khoản QQ cho riêng mình, tài khoản mạng xã hội đầu tiên trong đời.
Lúc điền tên khiến cô gặp khó khăn.
Một tay cô chống cằm: “Cậu nghĩ xem mình lấy tên gì mới hay nhỉ? Vương Lỵ bảo mình tên cậu ấy đặt là thiên thần tuyết.”
Thẩm Yến: “...”
Mặc dù cậu không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt cậu đã để lộ đánh giá của cậu với cái tên này.
Bây giờ có rất nhiều học sinh cấp hai tạo QQ, phân nửa tên của các tài khoản nữ đều đặt theo Crystal Girl, Khinh Vũ Phi Dương, nickname của con trai lại là cậu bé vui vẻ, cậu bé gió lốc.
Lạc Thư Nhan không thích lắm, thậm chí trong đầu cô còn thấy hơi lúa.
Cô nghĩ nghĩ, gõ xuống máy tính như thể đang làm việc gì đó trịnh trọng —— SY.
SY, là Thư Nhan.
Lạc Thư Nhan điền xong tư liệu của mình liền nhường vị trí cho Thẩm Yến.
Lúc đến phiên Thẩm Yến đặt nickname, Lạc Thư Nhan liền nảy ra ý xấu cho cậu, “Nếu không, cậu đặt là đẹp trai nhất Xích Thành đi? Ha ha ha.”
Thẩm Yến ghét bỏ lườm cô một cái, “Bao giờ cậu đổi thành xinh nhất Xích Thành thì mình đổi.”
Cậu vừa nói vừa nghĩ, cuối cùng trong ánh mắt hiếu kỳ của Lạc Thư Nhan, đặt nickname của mình ——.SY
SY, cũng là Thẩm Yến.
Lạc Thư Nhan sợ ngây người, “Sao cậu lại đặt giống mình.”
Thẩm Yến nói như thể đương nhiên: “Không giống cậu, khác vị trí dấu chấm. Cậu có độc quyền à?”
Lạc Thư Nhan nhìn chằm chằm nickname của cậu, luôn cảm thấy có chỗ nào đấy không đúng.