Thời gian trôi qua rất nhanh, Lục Hành Sâm xuất hiện chỉ như ném một hòn đá vào mặt hồ yên ả, cho dù đưa tới gợn sóng, nhưng sau cùng mọi người vẫn bình tĩnh trở lại Xích Thành.
Lạc Thư Nhan phát huy tốt hơn bình thường trong kỳ thi lên cấp 2, đứng thứ tư toàn thành phố, Thẩm Yến làm con nhà người ta cũng không không phụ thiêtd lập thiên tài bảo bối, đứng thứ nhất toàn thành phố.
Hai người sẽ cùng lên trung học thực nghiệm, chính thức trở thành học sinh trung học cơ sở.
Chỉ là có lẽ họ không có duyên chung lớp, lúc chia lớp Thẩm Yến vẫn ở lớp một, mà Lạc Thư Nhan ở lớp hai.
Trung học thực nghiệm mỗi khóa đều có hai lớp cấp tốc, trên cơ bản đều là nhóm học sinh có thành tích tốt.
Thực lực của lớp một với lớp hai tương đương nhau, trường học không có khả năng để cả hạng một và hạng hai chung một lớp thế là trình tự liền bị làm rối loạn, cũng may chia lớp như này cũng công bằng.
Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, lúc đầu Thẩm Thanh Nhược cũng muốn đưa con đi báo danh, chỉ tiếc công ty xảy ra chút vấn đề cô đột nhiên bị phái đi công tác ở phương Bắc, khoảng cách rất xa còn phải đi máy bay rồi lại phải ngồi xe lửa, Lạc Thiên Viễn trên cơ bản là sẽ không can thiệp chi nhánh công ty vận chuyển, nhưng lúc nghe Thẩm Thanh Nhược bị phái đi công tác cũng hỏi qua ý kiến cô có muốn phái người khác đi thay không dù sao đường xá xa xôi, trên đường đi cũng rất mệt mỏi.
Cô lại cự tuyệt. Đi công tác có tiền thưởng lại có phụ cấp của công ty, đãi ngộ công ty tốt, đây cũng là một 乃út không ít tiền công, huống chi đây cũng là cơ hội rèn luyện, cô không phải là không thể chịu khổ nên cô không muốn bỏ qua cơ hội rèn luyện như này, ai cũng biết thăng chức ở công ty thời trang Tiếu Nhan không chỉ có nhìn lí lịch mà còn xem biểu hiện.
Đương nhiên Lạc Thiên Viễn tôn trọng quyết định của cô, thế là nhận trách nhiệm báo danh cho Thẩm Yến.
Một buổi sáng sớm, liền dặn dò hai đứa bé mang hồ sơ cần thiết, lái xe đưa hai đứa đến trung học thực nghiệm.
Lúc ấy bọn họ mua phòng cũng từng khảo sát thực địa, khu dân cư này dùng cách nói của người sau này là khu phòng học, cách tiểu học Xích Thành mười phút mà cách trung học thực nghiệm cũng không xa, đi bộ cũng được mà đi xe buýt cũng có hai chuyến đến thẳng cửa khu dân cư. ( chắc là khu vực xung quanh trường?)
Lạc Thiên Viễn để hai đứa lên xe rồi mới chạy qua bên khác lên xe.
Sau khi lên xe, vừa cài dây an toàn vừa theo thói quen chú ý đường xá, chỉ sợ lúc mới khởi động xe có người xông tới.
Anh chú ý cách đó không xa có một con xe màu đen nhập khẩu đang đỗ.
Hiện tại thời đại phát triển cấp tốc, Xích Thành cũng là thành phố trọng điểm, trên phố lớn cũng không ít xe con cho nên có xe nhập khẩu sang trọng như vậy cũng không kỳ quái, chỉ là anh ở khu dân cư này lâu như vậy nhưng cũng chưa từng thấy chiếc xe này.
Nội tâm của nổi nghi ngờ, nhưng vẫn không tiếng động lái xe ra khỏi khu dân cư, không ngoài dự liệu chính là chiếc BMW kia cũng ra khỏi khu dân cư với anh.
Lạc Thiên Viễn lái xe tới trung học thực nghiệm, sau khi dừng xe mới dẫn hai đứa bé vào cổng trường trung học thực nghiệm.
Thẩm Yến đeo cặp sách đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Lạc Thư Nhan đi tại bên cạnh cậu, thấy cậu đứng yên liền nhìn theo hướng ánh mắt cậu.
Hôm nay là ngày báo danh khai giảng, rất nhiều phụ huynh đưa con minh tới báo danh, cửa trường học có xe gắn máy có xe đạp cũng có xe con, người đến người đi.
“Cậu nhìn gì thế?” Cô hiếu kì hỏi.
Thẩm Yến lắc đầu: “Không có gì, mình cảm giác có người đang nhìn mình.”
Lạc Thư Nhan lại quay đầu nhìn thoáng qua: “Chỉ có phụ huynh với các bạn học thôi mà.”
Thẩm Yến ừ một tiếng: “Có lẽ mình cảm giác sai.”
Lạc Thiên Viễn nghe thấy đối thoại hai đứa bé, trong lòng đã nắm chắc, trên cơ bản học sinh cả nước chỉ khai giảng trong mấy ngày này.
Anh vung tay khoác lên vai Thẩm Yến, “Đi thôi, chút nữa mấy đứa còn phải đứng chung với lớp nữa, nhớ cầm sách giáo khoa.”
Lạc Thư Nhan hưng phấn, “Hôm qua con mua bọc sách.”
Thẩm Yến liếc cô, không hiểu sao con gái lại thích bọc mấy cái xanh xanh đỏ đỏ lên sách thế.
Lạc Thiên Viễn mang theo hai đứa vào sân trường, chương trình báo danh cũng không phức tạp chỉ cần cầm bản sao hộ khẩu với phí báo danh là được.
Mặc dù hôm nay khai giảng, tuy hôm nay không học gì nhưng mới lên lớp sáu nên các giáo viên cũng có mấy câu muốn nói, sau khi báo danh sẽ phải về lớp mình lấy sách rồi chờ giáo viên chọn cán bộ lớp tạm thời, chưa tới giữa trưa nhất định không thể tan học.
Lục Hành Sâm không dám trắng trợn thật xuất hiện trước mặt con trai, chỉ dừng xe ở cửa trường học, chờ bọn họ vào trường anh mới xuống xe, đi một vòng quanh trung học thực nghiệm, càng xem lại càng thấy đến trường học này hơi cũ, lan can cũng hỏng.
Anh nghĩ có nên mượn danh nghĩa quyên tiền cho trường học không, chí ít có thể cải thiện hoàn cảnh học tập của con trai.
Ngay lúc đang suy tư lại cảm thấy có người vỗ vai mình.
Lục Hành Sâm xoay người lại, lúc nhìn thấy người đứng sau là Lạc Thiên Viễn anh còn chưa lấy lại tinh thần, “...”
Lạc Thiên Viễn đoán chiếc xe nhìn thấy ngoài khu dân cư là của Lục Hành Sâm, nhưng lúc nhìn thấy anh ta đi qua đi lại quanh cổng trường anh vẫn rất bất ngờ.
“Lục tổng, sao anh lại ở đây?”
Biểu hiện của Lục Hành Sâm có chút không được tự nhiên: “Hôm nay Tiểu Yến khai giảng, tôi tới xem thử.”
Lạc Thiên Viễn ồ một tiếng.
Lục Hành Sâm khó chịu khi đối mặt với Lạc Thiên Viễn, mặc dù anh biết giữa Thẩm Thấm với Lạc Thiên Viễn không có gì, nhưng người mà cô với con tin nhất lại là Lạc Thiên Viễn, cái này khiến lúc anh nhìn thấy Lạc Thiên Viễn không nhịn được sinh cảm giác ghen tị.
Nhưng cũng chỉ vậy, cho dù là tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Viễn hay là Lục Hành Sâm, cũng sẽ không vì loại ghen tị này mà làm ra chuyện mất suy nghĩ nào.
Như vậy càng khiến cô với con thêm xa cách anh, không chỉ vậy mà càng khiến anh cảm thấy mình kém cỏi, lố bịch.
“Tiểu Thấm đâu?” Lục Hành Sâm lại hỏi.
Hôm qua anh đến Xích Thành, đến khu vực thời trang Tiếu Nhan đợi từ trước khi tan sở cho đến khi điện trong tòa nhà kia tắt hết, anh cũng không thấy được cô.
Sáng sớm nay anh lái xe đến khu dân cư cũng chỉ nhìn thấy Lạc Thiên Viễn mang theo hai đứa bé ra.
Lạc Thiên Viễn hỏi lại: “Ai?”
Lục Hành Sâm nhẫn nại: “Tôi hỏi Thanh Nhược đâu.”
“À.” Lạc Thiên Viễn bình tĩnh nói, “Đi công tác ở Cao Bắc.”
Sắc mặt Lục Hành Sâm thay đổi.
Đương nhiên anh biết Cao Bắc cách Xích Thành bao xa, nói lặn lội đường xa cũng không khoa trương, thế mà Lạc Thiên Viễn lại phái cô đi công tác ở Cao Bắc!
Khí hậu chỗ đó chả tốt đẹp gì, hoàn cảnh cũng bình thường.
Lạc Thiên Viễn cũng lười để ý Lục Hành Sâm, anh cũng không để ý tới biểu cảm Lục Hành Sâm thay đổi, lại nói: “Đúng rồi, nhắc nhở anh một câu, nếu không muốn gặp ςướק thì lần sau tốt nhất nên khiêm tốn chút.”
Chỗ này là Xích Thành không phải Bắc Kinh.
Bắc Kinh là dưới chân thiên tử, đương nhiên sẽ không có nhiều chuyện ςướק giật như vậy nhưng Xích Thành bây giờ không an bình lắm, nếu như anh nhớ không lầm thì hình như nhà họ Lục không có sản nghiệp ven phía Tây thì phải.
Lạc Thiên Viễn nói xong lời này liền không có quản Lục Hành Sâm phản ứng ra sao mà trực tiếp đi đến chỗ đỗ xe.
Biểu cảm Lục Hành Sâm cứng ngắc, đưa mắt nhìn anh lên chiếc kia Santana rời đi.
“...”
–
Lạc Thư Nhan xếp thứ hai lớp 2, chủ nhiệm lớp thấy giọng cô không lớn lại hay cười nên không để cô làm lớp trưởng mà để cô làm đại diện lớp tiếng Anh.
Cuộc sống cấp hai lớp 6 cũng không có gì khác biệt.
Bạn nữ buộc tóc hai bên càng ngày càng ít, Lạc Thư Nhan cũng đổi từ buộc hai bên thành đuôi ngựa, trung học thực nghiệm cũng có đồng phục, nhưng chỉ có một kiểu lại còn rộng thùng thình, cho nên trừ lúc phải mặc đồng phục tất cả mọi người đều mặc quần áo của mình, Lạc Thư Nhan phát hiện học tiểu học có bạn nữ mặc váy, lên sơ trung các bạn nữ lại mặc váy loại khác!
Cái này thì cũng thôi đi, thế nhưng là sao tất cả đều thích mặc đen trắng là sao?
Lạc Thư Nhan vẫn làm theo ý mình, cô có nhiều váy đẹp như vậy làm sao có thể nhìn nó phủ bụi trong tủ được, thế là dưới tình huống Lạc Thư Nhan không tình nguyện, cô trở thành nữ sinh năm nhất kiêu căng nhất.
Thẩm Yến ở năm nhất cấp hai hiển nhiên cũng là nhân vật nổi tiếng.
Đầu tiên, thành tích cậu tốt, dù sao cũng xếp thứ nhất toàn thành phố, hơn nữa ở bất cứ hoàn cảnh nào thì học sinh giỏi cũng có một tầng hào quang.
Tiếp theo, vẻ ngoài cậu rất đẹp, nhóm bạn nữ cấp hai hiển nhiên đã mơ hồ phân biệt được thế nào thì à đẹp trai với không đẹp trai, mà đương nhiên Thẩm Yến chắc chắn được xếp vào hàng đẹp.
Cuối cùng, cậu rất lạnh lùng, từ khi một quyển tiểu thuyết được dịch từ tiếng Hàn Quốc khiến các nữ sinh cấp hai u mê xuất hiện, nam chính rất đẹp trai lại rất lạnh lùng.... Loại hình soái ca này bắt đầu được nữ sinh hoan nghênh rộng rãi.
Chỉ tiếc, hiện tại rất nhiều nam sinh chỉ giả vờ cho ngầu, mà Thẩm Yến lại lạnh lùng thật.
Hôm nay, cậu đang mua đồ trong siêu thị nhỏ ở trường, mắt không chớp nghiêm túc chọn đồ ăn vặt, chỉ thấy cậu cầm một chai nước với ba que kẹo.
Có nữ sinh bị bạn đẩy đến phía sau Thẩm Yến đang tính tiền.
Cô đỏ bừng cả khuôn mặt, đồng bạn đi theo phía sau cô, nháy mắt ra hiệu cô nói chuyện với Thẩm Yến.
Hai nữ sinh này đều là bạn cùng lớp của Thẩm Yến, bình thường không nói câu nào với Thẩm Yến.
Nữ sinh lấy dũng khí, giọng nhỏ nhẹ gọi Thẩm Yến.
Thẩm Yến quay đầu, biểu cảm thờ ơ.
Nữ sinh lúc này mới lấy dũng khí nói: “Mình chung một lớp với cậu, mình ngồi ở tổ bốn á, vừa rồi phát hiện không mang tiền, có thể...”
Cô cầm đồ uống trong tay.
Thẩm Yến thu tầm mắt, không chú ý nữ sinh này trả tiền rời đi.
Không mang tiền có thể trả lại đồ uống.
Nếu thật sự khát, trong trường học cũng có thể nấu nước nóng uống.
Mà cậu cũng không quen người này, không đủ lý do cho vay tiền.
Nữ sinh kia thấy Thẩm Yến trực tiếp thanh toán rời đi, căn bản là không có để ý đến mình, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, hận không thể tìm lỗ trên mặt đất chui vào, đồng bạn lại gần, hạ giọng bênh vực kẻ yếu nói: “Người này sao thế, đều chung một lớp, mời nhau một chai nước không phải rất bình thường à? Thẩm Yến này keo kiệt thế!”
“Đừng nói nữa.” Nữ sinh sắp khóc.
Nào biết được lấy dũng khí nói chuyện với Thẩm Yến thế mà kết quả lại như vậy.
Hai nữ sinh ra khỏi siêu thị nhỏ, cách Thẩm Yến có mấy mét, bọn họ đều muốn trở về phòng học.
Đồng bạn vẫn tức giận bất bình.
Thẩm Yến lên tầng, lớp 1 ở cuối dãy, lớp 2 ngay cạnh lớp 1, mỗi lúc cậu về lớp học đều phải đi qua lớp hai, cậu đứng ở hành lang bảo người gọi Lạc Thư Nhan ra.
Hai nữ sinh kia đi chậm hơn, lúc họ đi tới vừa vặn thấy Thẩm Yến đưa đồ uống còn có ba que kẹo ʍúŧ trong tay cho Lạc Thư Nhan.
Lạc Thư Nhan nhận đồ uống cùng keo, cười hì hì nói: “Người tốt cả đời bình an.”
Thực ra cô không muốn xuống siêu thị nhỏ mà hiện tại lại đang nắng gắt cuối thu, thời tiết vẫn rất nóng, từ phòng học đến siêu thị nhỏ lại không thể tránh bị phơi nắng được, thế là cô nhìn chằm chằm Thẩm Yến, cô mài mỏng da miệng mới nài nỉ được Thẩm Yến đổi một lần KFC thành ba lần làm chân chạy cho cô.
Cậu thiếu cô sáu bữa KFC, đã ăn một lần, bây giờ đổi thì thiếu bốn lần.
Cô nhớ tới lại hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Thẩm Yến lườm cô một chút, vứt lại một câu rồi đi về phía lớp một ——
“Không lấy của cậu.”