Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm - Chương 55

Tác giả: Lâm Miên Miên

Sinh nhật mười một tuổi của Lạc Thư Nhan trôi qua rất ấm áp.
Người thích cô, người cô thích đều ở bên cạnh, bỏ qua lo lắng trước đó, mọi người quây quần bên nhau ăn bánh kem rất vui vẻ.
Bên trên bánh kem cắm mười một cây nến, cô nhắm mắt lại ước.
Mỗi một năm nguyện vọng của cô đều đơn giản, mỗi năm đều như thế, cô nghĩ nếu thật sự có thần tiên có ông trời, cô ước nhiều như vậy có lẽ đã nghe thấy rồi nhỉ?
Cô chỉ hi vọng cô có thể sống thật tốt, hi vọng người bên cạnh đều vui vẻ.
Qua sinh nhật mười một tuổi ở Hồng Kông, bọn họ liền chuẩn bị hai ngày nữa về Xích Thành.
Mà trước khi bọn họ quay lại Xích Thành, cuối cùng Lục Hành Sâm cũng gọi điện thoại tới mong được gặp Thẩm Thanh Nhược một lần. Thẩm Thanh Nhược biết tính cách của Lục Hành Sâm, nhất định không thể tránh được anh ta nên đồng ý gặp.
Cô nghiêm túc trang điểm như những buổi tụ hội ở công ty.
Lạc Thư Nhan đứng trước bàn trang điểm, nhìn cô loay hoay những mỹ phẩm kia, không khỏi hiếu kì hỏi: “Cô Thẩm ơi, sao cô lại đồng ý đi gặp chú ấy thế ạ?”
Cô nhớ mấy ngày trước lúc cô nói chuyện xảy ra trước cửa nhà hàng cho cô Thẩm nghe, cô chỉ cười nhạt một tiếng như không hề để trong lòng.
Cái này khiến cô hơi thắc mắc một chút, sở dĩ nam chính trong nguyên tác có thể theo đuổi vợ thành công là vì trong lòng cô Thẩm còn có anh ta, nhưng hình như cô Thẩm hiện tại không còn thích họ Lục kia nữa mà.
Thẩm Thanh Nhược biết đây cũng là câu mà con trai cô muốn hỏi, nên vừa vẽ lông mày vừa trả lời: “Năm đó cô rời đi không nói một câu nào nên vẫn còn thiếu anh ta một câu trả lời thỏa đáng, chớ nói chi là cô còn sinh Tiểu Yến, về tình về lý đều nên đi gặp anh ta một lần.”
Lạc Thư Nhan cái hiểu cái không.
Hiện tại bất kể là Thẩm Yến hay cô Thẩm, đều khiến cô cảm thấy thắc mắc, rõ ràng giống kịch bản nhưng tính cách của họ lại hoàn toàn khác với tiểu thuyết kia.
Thẩm Yến rất có chủ kiến của mình, trước mắt cũng không có ý định chấp nhận ba ba của mình.
Cô Thẩm cũng giống vậy, từ đầu tới đuôi đều lạnh nhạt tỉnh táo, không có chút bối rối nào.
Hôm nay Thẩm Thanh Nhược mặc một bộ liền thân màu trắng. Đi vào quán cà phê đã hẹn với Lục Hành Sâm, để nhân viên phục vụ dẫn đến vị trí gần cửa sổ.
Kỳ thật Lục Hành Sâm đã thấy Thẩm Thanh Nhược từ lúc cô lúc xuống xe.
Anh ngồi chỗ gần cửa sổ, tầm nhìn chỗ này rất tốt gần như có thể thấy cảng Victoria, anh nhìn xe chạy tới chạy lui dưới tầng, mãi đến khi một chiếc xe màu đen dừng ở ven đường.
Anh đã gặp Thẩm Thanh Nhược rất nhiều lần.
Nhưng mỗi lần anh đều xuất thần, có lẽ giữa bọn họ đã có hơn mười năm, nhìn thấy cô vừa quen vừa lạ, nét mặt vẫn là người kia nhưng cũng không phải nữa.
Mái tóc dài của cô bây giờ thành mái tóc ngắn già dặn, đuôi tóc có chút vểnh lên, cô mặc một bộ đồ liền thân màu trắng, đi từ phía đối diện đến khiến người ta liên tưởng tới hai chữ tự tin.
Lúc trước cô dịu dàng uyển chuyển, khi cười lên trong mắt chưa đầy tình ý, khi oan ức cũng không nói một lời, cô như một chiếc đèn vĩnh viễn ở nơi đó chờ anh.
Lục Hành Sâm nghĩ tới ngàn vạn cảnh gặp lại cô.
Duy chỉ có không nghĩ tới, anh lại bình tĩnh như vậy, cô cũng thế.
Có lẽ do họ đã không còn trẻ nữa.
Thẩm Thanh Nhược ngồi xuống đối diện anh gọi phục vụ, thuần thục chọn món: “Một cốc kiểu Mỹ, cảm ơn.”
Sau khi phục vụ đi, Thẩm Thanh Nhược mới nhìn về phía Lục Hành Sâm, nói khẽ: “Hành Sâm, đã lâu không gặp.”
Thẩm Thanh Nhược rất biết ơn Lạc Thiên Viễn, nếu như mấy năm trước gặp lại Lục Hành Sâm cô chắc chắn không thể bình tĩnh tự nhiên như vậy, phảng phất như anh chỉ là một người bạn cũ, như thể người mấy năm trước đã góp phần tạo nên cô ngày hôm nay.
Rời đi vài chục năm, lại chỉ có mấy năm nay mới dần tìm lại bản thân.
Lục Hành Sâm nhìn chằm Thẩm Thanh Nhược, trong lòng loạn lên nhưng mặt ngoài rất bình thản, “Đã lâu không gặp.”
Trên thực tế, cho đến giờ phút cô thật sự xuất hiện trước mặt anh, cảm nhận được một mặt hoạt bát của cô anh mới giật mình hiểu ra, những năm này cô đi đâu, ở cùng ai, có yêu ai không không hề quan trọng, quan trọng là cô còn sống.
Trước ranh giới của sự sống và cái ૮ɦếƭ, những chuyện khác đều vô nghĩa, bao gồm cả tình yêu đến chậm của anh.
Cũng vì đã nghĩ thông được điểm này nên anh mới chủ động muốn gặp cô.
Hôm nay Thẩm Thanh Nhược đến cũng không phải để ôn chuyện với Lục Hành Sâm, từ sau khi cô có công việc cô cũng từng gặp rất nhiều khách hàng khó chơi, ở nơi làm việc mãi chậm rãi là không được, lúc này cô cũng dùng phong cách trong công việc, trực tiếp đi vào trọng điểm, “Hành Sâm, hôm nay tôi tới gặp anh là vì hai chuyện, thứ nhất, tôi nghĩ anh cũng không khó tra ra mấy năm nay tôi ở đâu, vậy hẳn là anh cũng biết, nếu như không phải vì Thiên Viễn, tôi với Tiểu Yến sẽ không có cuộc sống thoải mái như hôm nay. Đương nhiên, tôi không muốn anh cảm kích vì chuyện đó, chỉ hi vọng anh có thể biết, mấy năm này là ai đang che chở cho con anh. Chuyện giữa chúng ta không liên quan tới Thiên Viễn, cho dù anh có tức giận có hận thì cũng đừng nhằm về phía anh ấy.”
Đây là chuyện Thẩm Thanh Nhược lo lắng nhất, nếu như Lục Hành Sâm thật sự bởi vậy mà giận chó đánh mèo đồng thời đối phó Lạc Thiên Viễn, cô chắc chắn sẽ không ngồi yên.
Lục Hành Sâm chỉ cảm thấy một đợt buồn bực đau xót, anh cười tự giễu một tiếng, “Em thấy anh như vậy à?”
Thẩm Thanh Nhược chần chờ một chút, “Xin lỗi, tôi chỉ hi vọng không có người vô tội nào vì tôi mà bị liên lụy.”
Lục Hành Sâm nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trầm mặc một lát, lúc này mới nói: “Em yên tâm.”
Nghe anh nói như vậy, Thẩm Thanh Nhược liền thở dài một hơi.
Mặc dù với thực lực hiện tại của Lạc Thiên Viễn tập đoàn Thịnh Viễn cũng chưa chắc có phần thắng, nhưng cái này đối với Lạc Thiên Viễn mà nói là tai bay vạ gió, cô không muốn liên lụy tới anh.
Anh giúp cô đã đủ nhiều, sao cô có thể tiếp tục khiến anh liên lụy được?
“Chuyện thứ hai.” Thẩm Thanh Nhược dừng một chút, “Là quyền nuôi dưỡng Tiểu Yến, tôi không biết tình huống hiện tại của anh ra sao, tôi đã sống nương tựa với Tiểu Yến hơn mười năm, bây giờ thằng bé mười hai tuổi đã tự có suy nghĩ của riêng mình, nếu như thằng bé muốn về với anh tôi chắc chắn sẽ không ngăn cản, nhưng nếu thằng bé không muốn thì tôi hi vọng anh đừng cố tranh giành thằng bé. Chẳng qua, anh có lập trường của riêng anh, nếu anh thật sự muốn đứa bé này, thật sự muốn kiện cáo với tôi thì tôi sẽ không nhân nhượng đâu. Chỉ là có một thứ, đừng ảnh hưởng cũng không được làm thằng bé tổn thương. Đứa nhỏ này từ bé đã hướng nội, rất ít nói, tính cách cũng hướng nội, cho dù bị oan ức cũng không nói vậy nên tôi hi vọng thằng bé có thể trôi qua vui vẻ.”
Lục Hành Sâm kinh ngạc nhìn tách cà phê trên bàn, anh không dám tùy tiện nhớ tới đứa bé kia, cũng không dám xem tài liệu người khác tra được, chỉ nhìn tờ đầu tiên cũng không chịu nổi.
Tại nơi anh không thấy được, cô tình nguyện giả ૮ɦếƭ, tình nguyện trải qua một cuộc sống như vậy chứ không muốn quay lại với anh, có thể thấy anh đã khiến cô tổn thương sâu đến mức nào.
Kỳ thật cho tới bây giờ, anh càng hi vọng cô ở bên Lạc Thiên Viễn kia, chí ít như vậy mấy năm qua cô mới không phải chịu khổ.
Đến tột cùng anh đã làm cái gì mới khiến cho cô với con của họ phải chịu khổ như vậy.
Anh quá nhát gan, ngay cả dũng khí để đọc quá khứ mười năm qua của cô cũng không có.
“Tiểu Thấm, anh biết anh rất khốn nạn, nhưng cũng không vô sỉ đến mức chưa từng nuôi thằng bố ngày nào mà đã muốn ςướק thằng bé khỏi em.” Lục Hành Sâm nhìn chính mình trong kính bằng ánh mắt đau khổ, “Em yên tâm, anh cam đoan với em, không có bất cứ người nào có thể ςướק thằng bé khỏi tay em. Sẽ không kiện cáo gì với em, anh tự hiểu được bản thân mình, về phần cha mẹ anh... Anh cũng sẽ xử lý tốt, nếu có một ngày bọn họ biết đứa bé tồn tại thì họ cũng sẽ không đến ςướק con của em. Đây là lời hứa của anh.”
Thẩm Thanh Nhược nghe vậy sững sờ, lập tức cười nói thật lòng: “Vậy tôi cảm ơn anh.”
Trong lòng Lục Hành Sâm đau xót, “Giữa chúng ta không cần khách khí như vậy.”
Thẩm Thanh Nhược không để ý lắm cười cười, lại đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay, “Xin lỗi, thằng bé còn đang ở nhà chờ, mặt khác, tôi đã nói chuyện với luật sư, chỉ cần Tiểu Yến đồng ý, tôi sẽ không ngăn cản hai người gặp mặt.”
Bọn họ tựa như vợ chồng đã ly hôn, chỉ vì con nên mới ngồi xuống trò chuyện chút.
Sự thật này khiến Lục Hành Sâm khó tiếp nhận, thế nhưng không thể không chấp nhận.
Chỉ là một người đã trải qua rất nhiều năm dưới đáy giếng tối tăm, chỉ một tia sáng chiếu vào cũng khiến anh ngây ngẩn cả người, anh rất muốn có thêm, nhưng lại càng sợ mất đi tia sáng này.
Thẩm Thanh Nhược đi, Lục Hành Sâm ngồi tại quán cà phê mãi cho đến đêm khuya.
Anh nhớ tới dáng vẻ cô khi còn trẻ, lại nhớ tới hai ngày trước vô tình gặp một người mẹ trên đường, đại khái là do đang bận công việc nên không có thời gian chăm sóc con, chỉ có thể đem đứa bé theo làm việc dưới trời nóng như vậy.
Anh đang nghĩ những năm gần đây cô đã trôi qua thế nào?
Có lẽ cô đã tìm được bản thân, hiện tại cũng sống rất tốt, nhưng anh lại đau lòng, Thẩm Thấm mặc sườn xám cười dịu dàng ngồi trên xích đu thật sự không còn tồn tại nữa và anh lại chính là hung thủ.

Ngày thứ hai, ngay tại lúc Lạc Thiên Viễn với Thẩm Thanh Nhược tại thu dọn hành lý, có người ấn chuông cửa, Thẩm Thanh Nhược đi mở cửa, người tới có chút quen mặt, nhìn kỹ lại thì ra là lái xe bên cạnh Lục Hành Sâm mấy hôm trước.
Trong tay lái xe còn xách túi lớn tuổi nhỏ, biết người nhà này không thích anh tùy tiện đến nên nở nụ cười nói: “Tiểu thư, xin chào, đây là quà tặng Lục tổng bảo tôi mang tới.”
Lạc Thiên Viễn cũng đi tới, hơi suy nghĩ một chút liền biết chuyện gì xảy ra.
Thẩm Thanh Nhược nhìn thấy trong những túi lớn túi nhỏ này có logo đồ chơi liền nhận lấy.
Lái xe thở dài một hơi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền vội vàng rời đi.
Thẩm Thanh Nhược khó xử nhìn túi lớn túi nhỏ trên bàn trà.
Cô từng cái mở ra xem, phát hiện có đồ chơi xếp gỗ, có xe đua mô hình, có giày chạy bộ, hiển nhiên là quà chuẩn bị cho con trai.
Không chỉ có như thế mà còn có hai bộ Barbie, còn có đồng hồ đeo tay nhỏ cho bé gái, không cần phải nói, đây là mua cho Thư Nhan.
Còn có một hộp lá trà tốt nhất, rất lâu trước kia cô cũng thích uống trà, đây là chuẩn bị cho cô.
Bốn người trong phòng, ba người đều có quà...
Thẩm Thanh Nhược nhìn về phía Lạc Thiên Viễn.
Lạc Thiên Viễn nhún nhún vai, cũng không thèm để ý.
Trong túi trà còn có một lá thư, bao thư là giấy da trâu, trên tờ giấy là nét chữ cứng cáp ——
【 Tiểu Thấm: Chờ anh xử lý tốt một số chuyện, anh sẽ tìm em với con rồi gánh vác trách nhiệm của người chồng người cha.】
Thẩm Thanh Nhược nhìn thoáng qua, lại cất kỹ lần nữa.
Lạc Thiên Viễn thấy hai đứa bé không có trong phòng khách, lúc này mới hỏi: “Tiếp theo định thế nào?”
Thẩm Thanh Nhược cười, “Làm việc cho tốt, cố gắng kiếm tiền, hưởng thụ thành quả.”
“Vậy Lục Hành Sâm thì sao?” Lạc Thiên Viễn hỏi.
Ánh mắt Thẩm Thanh Nhược sâu xa, nhìn về phía vườn hoa ngoài cửa sổ, nói khẽ: “Thuận theo tự nhiên, không bắt buộc người khác, cũng không miễn cưỡng chính mình.”

Buổi tối, Thẩm Yến lật qua lật lại mãi trên giường không ngủ nổi.
Cậu dứt khoát đứng dậy, đi tới trước bàn, nhìn thấy đồ chơi bày trên bàn nhưng vẫn không đưa tay ra mở.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chỉ... Cha Lạc không có quà.
Một lần nữa trở lại bản đồ Xích Thành, mở ra cuộc sống cấp hai nha.
Đúng, liên quan tới vấn đề quyền nuôi dưỡng này, có độc giả nói Thẩm Thanh Nhược cùng Lục Hành Sâm trên pháp luật không có quan hệ gì, cho nên Lục Hành Sâm không thể tranh được quyền nuôi dưỡng Cầu, có thể là do tôi nghĩ sai, quyền nuôi dưỡng là nhìn vào hộ khẩu mà không nhìn máu mủ sao? Cầu là con trai Lục Hành Sâm, điểm này giám định thân nhân là biết, mà thiết lập nhà họ Lục có quyền thế, tôi làm như vậy là vì để Lục có thể tranh quyền nuôi dưỡng, nhưng phần thắng thế nào phải do luật sư xem xét dựa trên mong muốn của đứa bé với năng lực kinh tế của bố mẹ chứ nhỉ?
Đương nhiên Lục sẽ không tranh con, anh ta vẫn còn cần mặt mũi, vẫn tự hiểu lấy mình nha. = =
A, tôi đột nhiên nhớ tới cái loại trường hợp dùng con uy Hi*p nữ chính nam chính, liền không khỏi nghi ngờ... Yên tâm, tôi sẽ cho Lục chút thông minh này, sẽ không để đám người kia làm ra loại chuyện này đâu.
Đương nhiên, cho dù lớn lên mang họ mẹ nhưng cũng không có nghĩa là Cầu không cần tài sản nha.
Vẫn nên muốn, không cần tiền không qua được ~
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc