Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm - Chương 31

Tác giả: Lâm Miên Miên

Năm 98, một bộ phim truyền hình chính thức chiếu tại đại lục, từ người già bảy tám chục tuổi, cho tới các bạn nhỏ lớp một, hầu như đều đang bàn tán về nhân vật trong kịch bản.
Thẩm Thanh Nhược cũng là một người xem trung thành của bộ phim này.
Lạc Thư Nhan cũng xem cùng, Thẩm Thanh Nhược cũng thường quên đuổi con bé đi đọc sách làm bài tập, thế là hai cô gái, một lớn một nhỏ chiếm ghế sô pha, mắt không chớp nhìn cô gái xinh đẹp tên Tiểu Yến Tử quậy hoàng cung tới gà bay chó chạy.
Thẩm Yến đi từ phòng ngủ ra rót nước uống, thấy ma ma cùng Lạc Thư Nhan đều đang xem TV, lúc cậu đi qua, chỉ dừng trước TV mấy giây liền bị đổi xử tàn nhẫn——
“Thẩm Yến, mau tránh ra mau tránh ra, cậu đứng như cọc gỗ ở đấy làm gì!”
“Con trai, tránh ra một chút —— “
Thẩm Yến không khỏi lắc đầu, lại bởi đã làm xong bài tập, chuẩn bị bài ngày mai nên có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, mà lần đầu tiên lựa chọn ngồi xuống cùng bọn họ xem bộ phim truyền hình mà hầu như gia đình nào có TV ăng ten đều có thể xem này.
Hiện tại, các kênh truyền hình TV có thể thu được rất hạn chế, một bộ phim hài hước với những thăng trầm trong cốt truyện rất được yêu thích khi được phát sóng.
Ngày thứ hai tan học, lúc đầu Lạc Thư Nhan đi cùng với Thẩm Yến, còn chưa đi ra sân trường, Diệp Hân ngồi cùng vàn với Lạc Thư Nhan liền đi theo sau, thế là biến thành ba người cùng đi.
Diệp Hân rất sợ Thẩm Yến, vừa lúc Thẩm Yến cũng lười để ý cậu ta, hai người không nói được mấy câu.
Diệp Hân kéo cánh tay Lạc Thư Nhan, tiếp tục nói chuyện về bộ phim truyền hình kia, “Lạc Thư Nhan, cậu thích Ngũ A Ca hay Nhĩ Khang? Mình không thích Nhĩ Thái, anh ta thật đen.”
Lạc Thư Nhan thích ai đây.
Cô có thể nói là cô không thích cả hai không?
Diệp Hân phối hợp nói: “Có phải cậu thích Ngũ A Ca không á, tất cả mọi người đều thích.”
Lạc Thư Nhan không hề nghĩ ngợi liền điên cuồng lắc đầu, “Mình không thích anh ta đâu, sau này anh ta như đồ đần ấy, kết hôn rồi sinh con với người khác!”
Thốt ra lời này, cô ngây ngẩn cả người.
Diệp Hân cùng Thẩm Yến cũng ngây ngẩn cả người.
Diệp Hân nói: “Cậu nói gì thế, anh ta thích Tiểu Yến Tử mà.”
Lạc Thư Nhan cũng không biết tại sao mình lại nói ra câu này, rõ ràng phim truyền hình mới chiếu tới đoạn bọn họ cùng Hoàng A Mã cải trang vi hành, rõ ràng trong lòng Ngũ A Ca chỉ có Tiểu Yến Tử, vậy sao cô lại nói Ngũ A Ca kết hôn sinh con với người khác chứ?
Cô rơi vào trầm mặc.
Chẳng lẽ quyển tiểu thuyết cô mơ thấy từng nói đến à, hình như không có mà?
Sao cô lại nói vậy? Chẳng lẽ kiếp trước cô từng xem qua bộ phim này, chẳng lẽ sau này còn có gì khác?
Mãi đến khi họ vào tiểu khu, Thẩm Yến thấy Lạc Thư Nhan vẫn còn buồn rầu, liền kéo 乃úp bê nhỏ trên cặp sách của cô, “Đi đường nhìn đường, nghĩ gì thế?”
Vẻ mặt Lạc Thư Nhan đau khổ, “Mình đang nghĩ tại sao mình lại cho rằng Ngũ A Ca sau này sẽ kết hôn sinh con với người khác.”
Thẩm Yến im lặng: “Anh ta là A Ca, không cùng người khác kết hôn sinh con mới không bình thường ấy?”
Lạc Thư Nhan: “Thế nhưng mà thế nhưng mà...”
Sau khi nghĩ lại, a, Thẩm Yến đang thảo luận với cô à? Cô lập tức không quan tới tới cái gì mà Ngũ A Ca nữa, có chút hăng hái hỏi: “Cậu thích Tử Vi hay Tiểu Yến Tử?”
Thẩm Yến: “...”
Cậu có thể nói cậu không thích cả hai không?
Một người điên điên khùng khùng, một người khóc sướt mướt.
“Sao cậu không nói gì, mình coi như cậu thích Dung ma ma nha?”
Cậu hối hận, cậu không nên chú ý tới Lạc Thư Nhan.

Chuyện Tần Vũ Đồng mua áo len cho Lạc Thư Nhan, Tống Vãn Tình cũng thông qua cách khác biết được.
Tống gia tại Ninh thành căn cơ lớn mạnh, muốn tìm mấy người nhìn chằm chằm Tần Vũ Đồng là lại chuyện quá đơn giản.
Hiện tại Tống Vãn Tình muốn gây sự, cô không còn cố chấp với Lạc Thiên Viễn, bởi vì cô biết đối phương thật sự không muốn kết hôn, cũng thật sự không muốn tiếp tục với cô nữa, cô tiếp tục như vậy cũng chỉ khiến bản thân thêm khó chịu.
Mặc dù cô biết từ cẩu nam nữ này nam xếp trước nư, tất nhiên là nam sai càng lớn hơn, nhưng cô vẫn là không muốn trả thù Lạc Thiên Viễn, đối với người đào chân tường, đoạt người đàn ông của cô Tần Vũ Đồng mới nhớ tới liền nghiến răng.
Hiện tại cô biết Tần Vũ Đồng mua áo len cho Lạc Thư Nhan, càng ngồi vững suy đoán của mình, người phụ nữ Tần Vũ Đồng này tâm cơ rất sâu.
Tống Vãn Tình đối với Lạc Thư Nhan không tính là rất thích, nhưng cũng tuyệt đối không ghét, ai lại rảnh hơi đi ghét một cô bé chứ, chẳng qua cô là một người phụ nữ chưa lập gia đình, bản thân cũng chưa làm mẹ, nên càng không có khả năng yêu thương con gái của người khác.
Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới việc dùng cách đường vòng cứu nước này, suy nghĩ của cô rất đơn giản, việc của người lớn có liên quan gì tới trẻ con đâu?
Lợi dụng trẻ nhỏ luôn có cảm giác gì đấy là lạ.
Tần Vũ Đồng này thì tốt rồi, thế mà muốn thông qua việc đối xử tốt với Lạc Thư Nhan để tranh thủ lấy được thích của Lạc Thiên Viễn, thủ đoạn này quá bỉ ổi, Tống Vãn Tình rất chướng mắt.
Gần đây cô cũng rất bực mình, gia đình đã sắp xếp cho cô xem mắt với con trai của một doanh nghiệp có tiếng ở tỉnh lẻ, cô không có hứng thú xem ảnh, tuy anh ta không xấu nhưng hoàn toàn chẳng liên quan gì tới từ đẹp trai, sau một thời gian ở với Lạc Thiên Viễn, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để kết hôn với loại vớ va vớ vẩn này.
Dưới cơn khó thở, Tống Vãn Tình ném vỡ chén trà trong tay, bảo người thần không biết quỷ không hay đặt mấy con mèo hoang dưới ký túc xá Tần Vũ Đồng kia ở, không phải Tần Vũ Đồng sợ mèo sao?
Dù sao, chỉ cần Tần Vũ Đồng ở Ninh thành một ngày, cô sẽ không để cô ta trôi qua êm ả.

Cái áo len Tần Vũ Đồng tặng kia vẫn luôn ở trong tủ quần áo, Lạc Thư Nhan không tiếp tục mặc nữa.
Cô không thiếu quần áo mới để mặc, mỗi lần Lạc Thiên Viễn đi nơi khác đi công tác đều sẽ đến siêu thị mua rất nhiều bộ quần áo thời thượng cho cô mặc, Tống Tiền Tiến cũng sẽ gửi quần áo trẻ em từ thành phố Cảng Thâm Quyến đến.
Từ sau khi Lạc Thư Nhan biết trong nhà có tiền, cô không còn gánh nặng với việc trong nhà có thêm quần áo mới.
Phú nhị đại thì nên có dáng vẻ của phú nhị đại, mặc dù bây giờ bên ngoài nhà bọn họ vẫn còn trạng thái thiếu nợ, nhưng Lạc Thư Nhan đã có gánh nặng hình tượng thiên kim tiểu thư, cái gì nhìn đẹp thì cô mặc cái đấy, mấy ngày này trường tổ chức du lịch mùa thu, cô liền mặc bộ cao bồi lúc trước mua ở Bắc Kinh, loại quần áo kiểu cao bồi này rất ít thấy tại Ninh thành, cô đắc ý đứng trước gương xoay một vòng, trẻ nhỏ lớn nhanh, lúc ấy ở Bắc Kinh mặc thử lúc còn hơi rộng, hiện tại đã mặc vừa người.
Cô cứ nghĩ mình sẽ là nhóc con xinh đẹp nhất cả lớp, nhưng không ngờ cô lại tình cờ thấy Thẩm Yến cũng đang mặc bộ đồ cao bồi giống cô đi ra ngoài.
Lạc Thư Nhan: “...”
Suýt chút nữa quên mất, lúc ấy ba ba cô cũng mua cho Thẩm Yến một bộ, trang phục trẻ em kiểu dáng không khác mấy, áo khoác của cô nhiều hơn của Thẩm Yến nhiều mấy đóa hoa nhỏ, còn lại giống nhau.
Thẩm Yến: “...”
Nếu không phải sợ phiền phức, cậu muốn về đổi bộ khác.
Nhưng bộ đồ này chú Lạc mua cậu chưa mặc qua lần nào, giá cả cũng không rẻ, mùa thu củaqNinh thành ngắn, lần này không mặc, sang năm sẽ nhỏ, như thế cũng quá lãng phí.
Thẩm Thanh Nhược nhìn thấy hai mắt lại tỏa sáng, ngay cả bác gái dưới lầu cũng nói: “Không biết còn tưởng rằng đây là anh em sinh đôi đấy. Quần áo cũng mặc giống nhau.”
Thẩm Yến: “Cháu không có em gái như thế này.”
Từ khi ma ma cậu nói với cậu là mẹ với chú Lạc không có khả năng thì cậu không còn mong chờ có em gái nữa.
Lạc Thư Nhan mới không phải em gái của cậu.
Lạc Thư Nhan cũng không để ý cậu ta: “Cháu cũng không có anh trai như thế.”
Hai đứa bé luôn cãi nhau, có thể là cảm tình cũng rất tốt. Lạc Thiên Viễn nhìn thấy con gái gần như mặc giống Thẩm Yến, lập tức nghĩ, sau này không mua quần áo trẻ em có kiểu dáng giống nhau nữa, mặc không giống nhau nhìn bớt khó xử hơn.
Địa điểm du lịch mùa thu của lớp một cơ bản đều là vườn bách thảo, trong túi Lạc Thư Nhan nhét đầy đồ ăn, lúc chuẩn bị đồ ăn vặt không cảm thấy nhiều, lúc này túi sách trên lưng rất nặng, cô nhìn xung quanh một vòng, thấy Thẩm Yến đang đứng một bên, cặp sách Thẩm Yến nhìn có vẻ rất nhẹ.
Cậu không thích ăn đồ ăn vặt, trong cặp sách ngoại trừ mấy quyển với chai nước cả cái bánh mì thì chẳng còn gì nữa.
Lạc Thư Nhan từ trước đến nay không ngại phiền người như, liền chạy đến trước mặt Thẩm Yến, kéo khóa cặp sách ra, không nói hai lời liền kín đáo đem bánh bích quy, thạch, bánh kẹo đưa cho cậu ta.
“Mình không cầm hết được.”
Thẩm Yến liếc cô: “Vậy cậu còn mang nhiều thế làm gì? Cho cậu ăn bể bụng.”
Hôm qua lúc Lạc Thư Nhan nhét đồ ăn vặt vào túi, cậu cũng từng nhắc cô, chỉ đi du lịch mùa thu nửa ngày, buổi trưa còn về nhà ăn cơm, căn bản không ăn hết nhiều đồ ăn vặt như thế, nhưng cô không những không nghe, còn nói đây là cảm giác nghi thức, là một loại tôn trọng đối với du lịch mùa thu... Hiện tại mới biết lưng đeo nhiều đồ ăn vặt nặng như nào à?
Lạc Thư Nhan giận mà không dám nói gì, dù sao còn phải nhờ Thẩm Yến hỗ trợ cầm đồ ăn vặt.
Đợi khi cặp sách cô nhẹ hơn hẳn, cô mới chạy tới tụ họp cùng bạn trong lớp.
Mấy bé trai bên cạnh Thẩm Yến thấy Lạc Thư Nhan rời đi, có thể là hôm nay không lên lớp, tâm tình mọi người đều rất tốt, thế là lá gan cũng to lên, cười hì hì nói đùa: “Thẩm Yến, cô vợ nhỏ của cậu đối xử với cậu tốt thật đấy, đưa cho cậu nhiều đồ ăn ngon ghê.”
Thẩm Yến sững sờ, chậm rãi nhìn về phía bọn họ, hỏi: “Cậu biết cô vợ nhỏ có ý gì không?”
Mấy đứa bé trai chỉ biết ý mặt ngoài, cô vợ nhỏ là vợ chứ sao nữa.
Nhưng bọn họ cũng mới chỉ học lớp một, chỉ biết có ý này còn vợ là gì thì lại không biết.
Tựa như trò chơi đóng vai năm ngoái họ vẫn chơi, có người đóng vai ba ba, có người đóng vai ma ma, nhưng phía sau có ý gì nữa thì lại không biết.
Thẩm Yến thấy bọn họ vẫn đang cười, lúc ấy sắc mặt liền trầm xuống, “Không biết thì đừng nói linh tinh.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc