Ninh thành đến mùa thu, mặc dù Lạc Thiên Viễn cùng Tần Vũ Đồng trao đổi phương thức liên lạc, nhưng anh quay đầu liền đem chuyện này quên ở gáy.
Thẳng đến buổi chiều một hôm Tần Vũ Đồng chủ động gọi điện thoại tới.
“Thiên Viễn, thật ngại khi quấy rầy cậu vào lúc này. Thực sự mình cũng không còn cách nào khác, cậu cũng biết mình tại Ninh thành chưa quen cuộc sống nơi đây, trừ cậu ra mình cũng không quen ai khác, quan hệ với các đồng nghiệp khác cũng không tốt lắm. Mấy ngày trước, mỗi lần tan làm mình đều cảm giác có người đi theo mình, không biết có phải là ảo giác của mình không, nhưng mình rất sợ hãi, đơn vị sắp xếp cho mình ở chung với một nữ đồng nghiệp, nhưng gần đây cô ấy không ở ký túc xá...” Giọng Tần Vũ Đồng bất lực, giống như một giây sau sẽ khóc.
Lạc Thiên Viễn biết Tần Vũ Đồng tại phương diện vẻ ngoài cực kì xuất sắc, ở Bắc Kinh cũng có rất nhiều người theo đuổi, khí chất của cô ở thành phố nhỏ này cũng rất dễ gây chú ý.
Lúc trước quan hệ của hai người cũng không tệ, lại là bạn học, hiện tại cô gặp phải loại chuyện này, Lạc Thiên Viễn không thể nào ngồi yên không chú ý đến, anh trầm ngâm nói: “Cậu đừng sợ, hôm nay cậu tan làm lúc mấy giờ?”
Tần Vũ Đồng hình như khóc nức nở một chút, “Hôm nay mình không có việc gì, năm giờ liền có thể tan làm.”
“Vậy thì tốt, mình xin phép nghỉ với công ty, hiện tại đến công ty cậu đón cậu, cậu chỉ mình đường đến ký túc xá cậu ở. Cậu kể kỹ cho mình nghe chuyện xảy ra mấy hôm nay rồi mình đến đồn cảnh sát, bọn họ có lẽ sẽ phái cảnh sát tới quan sát mấy ngày, nếu có thể bắt được người khả nghi đương nhiên là tốt nhất, cho dù không bắt được thì cũng coi như tạo uy Hi*p giúp cậu an toàn thêm mấy ngày đi.”
Tần Vũ Đồng nghẹn ngào nói: “Được, Thiên Viễn, cám ơn cậu, nếu không có cậu, mình thật sự sợ ૮ɦếƭ khi*p rồi.”
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Lạc Thiên Viễn lại trấn an cô vài câu, sau khi cúp điện thoại, liền chào hỏi mấy câu với đồng nghiệp, cầm lấy chìa khóa xe rời khỏi công ty.
Chân trước anh lái xe vừa rời đi, chân sau Tống Vãn Tình lại tới, cô ngồi trên xe nhìn anh lái xe rời đi, nhìn thấy xe anh đi ngược hướng về nhà, liền để ý bbảo lái xe: “Đuổi theo xe kia, nhưng không được cách quá gần, đừng để anh ta phát hiện.”
Xe hôm nay Tống Vãn Tình ngồi là một chiếc xe khác, cho dù Lạc Thiên Viễn thấy từ kính chiếu hậu cũng sẽ không nhận ra.
Khoảng cách từ lần Lạc Thiên Viễn nói bọn họ không thích hợp cho tới hôm nay, đã nhanh qua một tháng.
Tống Vãn Tình từ nhỏ đã được người nhà nâng trong lòng bàn tay lớn lên, vật chất cũng tốt tinh thần cũng được, cho tới bây giờ không có ai bạc đãi cô, thực chất bên trong cô cũng rất kiêu ngạo, Lạc Thiên Viễn nói như vậy, theo lý mà nói anh nên biến mất khỏi thế giới của cô, lúc đầu cô cũng có dự định như thế, thế nhưng một tháng này Lạc Thiên Viễn không có tới tìm cô, tâm tình của cô liền bắt đầu thay đổi, hôm nay cô đến tìm anh, cũng là lấy hết dũng cảm.
Lạc Thiên Viễn không biết Tống Vãn Tình đi theo mình, một đường lái xe tới đến cửa công ty Tần Vũ Đồng.
Anh đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, ở trong điện thoại anh cùng Tần Vũ Đồng hẹn thời gian cẩn thận, anh sẽ tới đúng giờ, cô cũng sẽ xuất hiện ở cửa công ty đúng giờ, nhưng đã qua gần mười phút so vơi thời gian hen,cô còn chưa đi ra.
Anh nghĩ nghĩ, dứt khoát nói chuyện với bác bảo vệ, bác kia là người rất tốt, cho gọi điện thoại đến văn phòng, không đầy một lát Tần Vũ Đồng mới chạy chậm ra.
Hôm nay nhiệt độ không khí không cao lắm, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với váy, bên ngoài mặc một cái áo len có vẻ rất mềm, cả người nhìn ôn nhu lại ưu nhã.
Tần Vũ Đồng đứng trước mặt Lạc Thiên Viễn, có chút ngượng ngùng nói: “Thiên Viễn, thật có lỗi, vừa rồi có cái đồng nghiệp tìm mình hỗ trợ, mình không từ chối được, cậu chờ lâu không? Nếu không, hôm nay mình mời cậu ăn cơm coi như bồi tội nhé?”
Lạc Thiên Viễn cười, “Không cần khách khí như vậy, mình cũng không đợi bao lâu, mà hôm nay chủ nhiệm lớp con gái mình muốn tới cửa thăm hỏi các gia đình, mình thực sự không có thời gian ăn cơm ngoài, hôm khác đi.”
Tần Vũ Đồng chỉ sửng sốt vài giây đồng hồ, rất nhanh liền khôi phục bình thường, “Vậy được rồi, chuyện của trẻ nhỏ đặt lên đầu.”
Khi nhìn thấy Lạc Thiên Viễn lái xe tới, Tần Vũ Đồng còn rất kinh ngạc, “Là xe của công ty cậu à?”
Lạc Thiên Viễn một bên giúp cô mở cửa xe một bên trả lời: “Xem như thế đi.”
Kỳ thật hai người bọn họ cũng không có nói chuyện gì, nhưng ở cách đó không xa Tống Vãn Tình nhìn thấy, hai người kia là một đôi cẩu nam nữ.
Trong mắt cô sắp bốc lửa, đôi tay siết thật chặt túi xách tay.
Quả nhiên Lạc Thiên Viễn nói cái gì mà bọn họ không hợp đều là lừa cô, rõ ràng là anh đã di tình biệt luyến, hóa ra là có người muốn cậy góc tường của cô. Hoang mang một tháng này mang đến đã có được một lời giải thích, vì cái gì anh đột nhiên nói sẽ không kết hôn, vì cái gì lúc cô tìm tới cửa anh lại không mừng rỡ như điên, ngược lại còn rất lãnh đạm nói bọn họ không hợp, hóa ra là bên cạnh anh xuất hiện người khác!
Tống Vãn Tình chưa từng tức giận như vậy bao giờ.
Đồ đạc của cô, cô có thể không cần, nhưng trước khi cô vứt bỏ nó, người khác đừng mơ tưởng ςướק đi từ tay cô!
“Đi thăm dò xem người phụ nữ vừa rồi là ai!”
Tống Vãn Tình tức giận đến nghiến răng.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Cùng lúc đó, trên xe Lạc Thiên Viễn cùng Tần Vũ Đồng cũng không có lời trò chuyện gì.
Hai người nhiều năm không gặp mặt, trong cuộc sống thường ngày, đã sớm hoàn toàn trái ngược, công việc Tần Vũ Đồng xử lí, Lạc Thiên Viễn không hiểu, công việc của Lạc Thiên Viễn, càng không có khả năng nói cho người ngoài biết.
Bọn họ năm đó chỉ thiếu một chút xíu đã trở thành một đôi, dưới cái nhìn của Tần Vũ Đồng, cô với Lạc Thiên Viễn sẽ một lần nữa ở bên nhau, chỉ cần cô nguyện ý. Dù sao Lạc Thiên Viễn hiện tại cũng không có lựa chọn tốt hơn, không phải sao? Ninh thành này cô cũng đi dạo mấy lần, cũng không có nhìn thấy mỹ nhân xuất sắc nào, cô không tin lúc anh đối mặt với cô sẽ không động lòng.
–
Lạc Thư Nhan cũng không biết ba ba già của mình có số đào hoa, mỗi một năm số đào hoa đều phá lệ thịnh vượng.
Cô bắt đầu phiền não vì việc của mình, cô đã đọc qua sách giáo khoa của tiểu học với cấp hai, dưới sự lôi kéo của phần tử tích cực Thẩm Yến, cô đã ôn tập xong tất cả các chương trình học, chương trình học cấp ba chờ đến khi học cấp hai sẽ chuẩn bị. Từ lớp một đến cấp ba, đây chính là thời gian nhiều năm, bài tập của cô Lưu đối với cô mà nói không có tý tính khiêu chiến nào, thi càng không phải là vấn đề nan giải gì, việc học của học sinh tiểu học không liên quan chút nào tới từ gấp gáp này.
Chẳng lẽ mỗi ngày cô tan học về nhà liền đọc truyện qua ngày sao?
Cái này cũng quá giống cá muối rồi!
Kỳ thật đại bộ phận học sinh tiểu học, nhất là học sinh lớp một tiểu học đều rất cá ướp muối, ngay cả giáo viên chủ nhiệm bình thường cũng không tạo áp lực gì cho họ. Xế chiều mỗi ngày bốn giờ hơn liền ra về, tích cực hơn một chút về nhà liền lập tức làm bài tập, làm xong bài tập liền xem TV, cùng đám bạn nhỏ chơi đùa, thời gian rất thư thái rất vui vẻ.
Nếu như hàng xóm của Lạc Thư Nhan không phải Thẩm Yến, cô cũng sẽ không nhận ra mình là cá muối.
Thẩm Yến làm bảo bối thiên tài, trí thông minh đã rất cao, cậu ta vẫn muốn cố gắng hơn tất cả các học sinh tiểu học khác, cái này khiến Lạc Thư Nhan thường xuyên thấy tự ti mặc cảm.
Thời gian dài, cô liền cảm giác chính mình là một con cá ướp muối.
Không thể tiếp tục như vậy được.
Nhưng hiện tại cô thật sự không muốn đọc sách giáo khoa cấp ba đâu, cô mới lớp một mà đã chuẩn bị bài cho nhiều nằm sau nhỡ quên thì sao, chẳng phải là uổng phí hết thời gian à? Trí nhớ của cô lại không tốt bằng Thẩm Yến.
Làm một thiên kim tiểu thư ẩn mình không có ai biết, Lạc Thư Nhan cảm thấy mình cần phải phát triển thêm một số kỹ năng.
Cuối cùng, Lạc Thư Nhan lựa chọn qua lại, vì chính mình lựa chọn hai hạng mục tương lai nhất định phải có năng khiếu: Dương cầm, vũ đạo.
Nữ chính trên TV ở trước mặt mọi người đàn tấu khúc dương cầm, hiển thị rõ sự ưu nhã, dễ dàng bắt tù binh là tim của nam chính soái khí bức người.
Thẩm Thanh Nhược cũng biết đánh đàn dương cầm, có sẵn một giáo viên như thêz, Lạc Thư Nhan cho là mình tuyệt đối không thể bỏ qua.
Về phần vũ đạo...
Cô không biết nhiều về vũ điệu lắm, nhưng ngẫm lại hẳn là có rèn luyện hình thể thử? Hiện tại cô vẫn là bé gái mập mạp nè, vẫn còn chưa trổ cành, cô cũng có thể đốt cháy khá nhiều calo bằng cách khiêu vũ. Trong lòng cô cảm thấy các dì nhảy đều rất đẹp!
“Thẩm Yến, cậu cảm thấy mình học dương cầm với vũ đạo có được không?” Lạc Thư Nhan đã bổ não bộ dạng bản thân trong tương lai trở thành tiểu tiên nữ, sau khi nghĩ thoải mái xong lại hỏi Thẩm Yến.
“Mình thấy cậu phù hợp chơi bông hơn.” Bây giờ Thẩm Yến ở trước mặt Lạc Thư Nhan, thành công tiến hóa hoàn toàn từ anh trai lạnh lùng thành anh trai độc mồm độc miệng.
Lạc Thư Nhan: “Thẩm Yến cậu đi ૮ɦếƭ đi.”
Thẩm Yến cúi đầu tiếp tục nhìn đề, “Cậu hào hứng không nổi ba phút đâu.”
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Mặc dù Lạc Thư Nhan luôn không thừa nhận mình là nhóc con ngây thơ, nhưng mỗi lần Thẩm Yến sử dụng phép khích tướng với cô đều có tác dụng lạ thường.
Lạc Thư Nhan bị bộ dạng này của cậu đâm một dao, buổi tối Lạc Thiên Viễn tan làm về, cô dưới sự xúc động nói: “Ba ba, con muốn học đánh đàn dương cầm, còn muốn học khiêu vũ!”
Lạc Thiên Viễn nghe con gái lời này còn rất vui vẻ, anh không có yêu cầu gì với con gái, khỏe mạnh vui vẻ là được, hiện tại thành tích của con bé học tập tốt, còn chủ động yêu cầu học dương cầm với vũ đạo, là một người cha già, lòng bỗng nóng ran, con gái của anh chăm chỉ, ưu tú vậy đấy, cũng không nghĩ nhiều liền thốt ra: “Được! Ba ba mua cho con một cây dương cầm!”
“Ba ba, dương cầm rất đắt!” Lạc Thư Nhan cũng thốt ra.
“...”
“...”
Hai người đều vì câu mình “thốt ra” mà trầm mặc.
Một người luôn quên mình còn có thiết lập nhân vật giả nghèo.
Một người luôn quên thân phận của mình là phú nhị đại.
Lạc Thiên Viễn vì đền bù sai lầm trước đó, vội vàng chân thành bổ sung: “Dương cầm đúng là rất đắt, nhưng chỉ cần là con gái của ba ba muốn, ba ba ngay cả mạng cũng cho con, Thư Nhan, con yên tâm, gần đây công ty làm ăn rất tốt, ông chủ tăng lương cho ba, tiền thưởng của ba cũng nhiều hơn so với những đồng nghiệp khác, không phải chú Tống của con đang phát triển thị trường ở Thâm Quyến sao, chú ấy có giới thiệu cho ba ba một việc riêng, cũng có thể kiếm không ít tiền, mua cho con một cây dương cầm hẳn là không có vấn đề gì!”
“Ba ba, kỳ thật chúng ta trước tiên có thể không mua dương cầm, để cho con học trước một thời gian, nếu con đã đàn tốt rồi, khi đó mua cũng không muộn...”
“Cũng được, vậy ngày mai ba ba liền đi nói chuyện với cô Thẩm con, khiêu vũ này ba ba cũng đi hỏi thử đồng nghiệp xem có quen ai dạy vũ đạo không.”
Hai cha con sau khi trải qua thảo luận, hỗ trợ nhau diễn kịch, xác định phương án sau cùng.
Đương nhiên, Lạc Thiên Viễn làm người diễn kịch, cũng chưa quên trữ tình của mình, biểu đạt chân thành tư tưởng này với Lạc Thư Nhan “Mặc dù tình huống trong nhà cũng không đặc biệt tốt, nhưng ba ba nhất định sẽ cố gắng làm việc, cũng mong con gái bảo bối không cần vì chuyện này mà bỏ giấc mơ làm nghệ sĩ dương cầm, nhà vũ đạo, chỉ cần con dụng tâm học, chính là hồi báo lớn nhất đối với ba ba và cái nhà này”.
Lạc Thư Nhan làm con gái diễn viên, cũng biểu thị mình nhất định sẽ học thật tốt, tuyệt đối sẽ không cô phụ kỳ vọng của ba ba, càng sẽ không lãng phí tiền mồ hôi nước mắt của ba ba, nhưng nếu sau này nếu con không thể trở nhà nghệ sĩ dương cầm hay nhà vũ đạo, cũng mong ba ba không thất vọng.
Cuối cùng, Lạc Thư Nhan trở lại phòng ngủ, trong lòng thở dài, làm một phú nhị đại giả vờ như không biết trong nhà có tiền thật khó khăn.
*
Tác giả có lời muốn nói:
【 đã mở thưởng, mọi người có thể nhìn xem có trúng thưởng không nha, chương tiếp tục phát một trăm cái hồng bao nhỏ. 】
Có độc giả đang hỏi truyện này đi theo hướng nào, có phải bọn họ sẽ mãi là học sinh tiểu học không, vậy để tôi giải thích một chút
Tuyến chính của truyền này xoay quanh sự trưởng thành của hai đứa bé, giao đoạn tiểu học bóng kết bạn, giai đoạn cấp hai bóng* ngây thơ, mới biết yêu, thời cấp ba bóng đơn phương, mơ hồ theo đuổi (cầu: Cho cô mười phút đổi lại đại cương!) cùng về sau bắt đầu tình yêu tuyệt mĩ của hào môn. (*Thẩm Yến đóa)
Tuyến cảm tình thật sự là phải chờ đến khi bóng với Nhan hơn mười tuổi mới bắt đầu, mặc dù là đơn phương.
Yên tâm, tôi sẽ không từ lớp một viết đến lớp sáu, giai đoạn tiểu học phải kết thúc.
Bên lề, có tuyến sự nghiệp của ba ba Khởi Điểm (độ dài không nhiều) còn có bao nhiêu tuyến cảm tình (... Đây là tránh không khỏi, bởi vì muốn dẫn nhân vật mới xuất hiện), cũng có Tấn Giang ma ma cùng Tấn Giang ba ba cẩu huyết thoải mái ngược luyến (cầu cha cũng mau ra trận)
Tổng thể mà nói, quyển truyện này rất thông thường, cũng có độc giả sẽ cho rằng kéo dài, chủ yếu là tôi cũng muốn ghi lại chút ký ức thời học sinh đã sắp quên mất = = nhưng tình cảm thanh mai trúc mã, mỗi một giai đoạn tôi đều cố gắng viết hết sức kỹ càng, coi như bù lại tiếc nuối không có trúc mã hu hu hu.
Ai lại không muốn có trúc mã như bóng chứ.