Lạc Thư Nhan cũng không có vội vã rời giường, mà là ngồi trên giường bắt đầu nhớ lại kịch bản trong mơ.
Kỳ thật quyển tiểu thuyết này rất kỳ quái, chia làm hai bộ, bộ một có bao nhiêu đặc sắc, phần dưới liền có bấy nhiêu u ám, qua loa.
Phần một miêu tả tuyến sự nghiệp của Lạc Thiên Viễn, kể rõ ràng lịch sử gia đình anh. Lạc Thiên Viễn trong lúc học đại học kiếm được một số tiền nhờ kinh doanh nhỏ, dưới cơ duyên xảo hợp anh nhìn thấy thông tin mua bán cổ phiếu trên báo Thượng Hải, anh biết về ngành tài chính và ngay lập tức nhận ra đây là cơ hội, dùng tiền tiết kiệm với đủ loại biện pháp vay mượn mua mấy vạn tệ cổ phiếu, sau này được hậu thế gọi là năm 92 cổ phiếu phát tài, Lạc Thiên Viễn kiếm lời hơn mấy trăm vạn, lúc mọi người vẫn còn hâm mộ “hộ mấy nghìn tệ*”, Lạc Thiên Viễn đã nhảy lên liền trở thành đại phú ông. (các hộ gia đình có đơn vị tài sản lên đến nghìn tệ trở lên)
Anh dám nghĩ dám làm, chưa từng sợ thua, ở Thâm thị mở một công ty quần áo, thuê hồng nhan tri kỷ một bạn học thời cấp ba làm nhà thiết kế thời trang, vị bạn học này từ nhỏ đã thích vẽ quần áo, quần áo thiết kế ra khiến người sáng mắt, người trong nhà đều nói ý nghĩ của cô hão huyền, chỉ có Lạc Thiên Viễn thưởng thức cô tôn trọng cô, cô cũng xem Lạc Thiên Viễn như Bá Nhạc, cho dù ngày sau trở thành nhà thiết kế nổi danh, vẫn như cũ ở lại công ty Lạc Thiên Viễn vì anh cống hiến sức lực.
Công ty quần áo này đã tỏa sáng trong ngành chỉ trong vài năm, và nó cũng đã ký nhiều hợp đồng đa quốc gia và kiếm được đầy bồn đầy bát.
Mấy năm sau Lạc Thiên Viễn lại thành lập công ty bất động sản, công ty giải trí, thậm chí còn đầu tư cổ phần vào internet, bản thân anh lại có ánh mắt độc đáo ở phương diện cổ phiếu với hợp đồng dài hạn, không quá mấy năm tài sản của anh tăng lên gấp nhiều lần, mãi cho đến lúc quyển một kết thúc, tài sản của anh đã đạt chục tỷ.
Trong giới anh là một truyền kỳ, thời gian ngắn ngủi ngắn ngủi, liền từ học sinh nghèo biến thành phú ông chục tỷ.
Tuy Lạc Thiên Viễn phát tài quá thuận lợi, tác giả trong quyển hai đã sắp đặt nỗi đau thương cho anh, nỗi đau thương này là thân tình, là con gái anh luôn nâng niu trên đầu quả tim.
Sau khi con gái qua đời, Lạc Thiên Viễn đồi phế bi quan chán đời, mặc dù sau này lại tỉnh lại một lần nữa, nhưng con gái lại thành vảy ngược, cấm kỵ của anh, cho dù là nữ chính cùng anh vượt qua thời gian khó khăn nhất cũng không dám nhắc tới. Đại khái là nhân vật chính trải qua tang nữ bi thương nhất trong đời người, bầu không khí quá mức u ám, quyển hai đăng lên cũng không có thành tích tốt lắm, tác giả liền kết thúc rất qua loa, mãi cho đến lúc hoàn, Lạc Thiên Viễn cũng không có kết hôn, càng không có con cái nào khác.
Hồi ức hoàn tất.
Lạc Thư Nhan vẫn đang ngập trong mờ mịt, cô cũng không dám tin tưởng đây là sự thực, ai lại xem một giấc mơ như cuộc sống thật chứ, nhưng không biết vì cái gì, cô cúi đầu nhìn về phía cánh tay mình, phát hiện tay nổi da gà.
Cô dứt khoát rời giường,đi dép lê mở cửa phòng, lại bị một màn trước mắt dọa đến lùi lại hai bước
Lạc Thiên Viễn đang gấp giường xếp lại, nghe thấy động tĩnh, anh vô ý thức tranh thủ thời gian ngồi dậy, thấy con gái đang trợn tròn mắt nhìn anh, anh nắm tóc, cười với con bé một tiếng: “Bảo bối, buổi sáng tốt lành.”
Lạc Thư Nhan một mặt dấu chấm hỏi, “Sao ba ba lại ngủ ở đây?”
“Chắc là do ba ba uống nhiều quá chăng?” Lạc Thiên Viễn đứng lên ôm gối ôm chăn, động tác nhanh chóng cất kỹ giường xếp, lại quay đầu nói với con gái: “Có phải là dọa đến con không?”
Lạc Thư Nhan lắc đầu: “Không sao ạ. Không phải ba ba không uống rượu sao?”
“Hôm qua công ty tụ tập.” Lạc Thiên Viễn trợn tròn mắt bịa đặt, cũng không muốn nói tình hình thực tế cho con gái nghe.
...
Lạc Thiên Viễn đi từ phòng rửa tay ra, liền nhìn thấy con gái đang thu dọn cặp sách, anh chần chờ một chút, đi ra phía trước, “Hôm qua cô Thẩm của con có nói với ba ba, nếu hôm nay con cảm thấy không ổn thì ba ba dẫn con tới bệnh viện khám được không, để bác sĩ kê một liều an thần?”
Anh tận lực không đề cập tới chuyện ngày hôm qua, sợ gợi lại ký ức đáng sợ của con bé.
Lạc Thiên Viễn không biết hiện tại cảm xúc đóng chiếm trong lòng Lạc Thư Nhan không phải là bóng ma ngày hôm qua, mà là giấc mơ mà cô mơ thấy kia.
Cô không biết Lạc Thiên Viễn trong mơ kia có phải ba ba của mình không, càng không biết Lạc Thư Nhan đã ૮ɦếƭ trong mơ kia có phải cô không.
“Không cần đâu ạ.” Lạc Thư Nhan từ chối, có lẽ do khi còn bé đi bệnh viện không ít lần, dẫn đến bây giờ cô có chút sợ bệnh viện: “Con không cần đến bệnh viện đâu ạ.”
Lạc Thiên Viễn thấy tình trạng con bé vẫn tốt, cũng không miễn cưỡng con bé nhất định phải đến bệnh viện, nhưng...
“Hôm nay nghỉ học đi, ba ba gọi điện thoại xin chủ nhiệm cho con nghỉ một ngày, ba ba cũng xin công ty nghỉ phép một ngày để đi chơi với con được không?”
Lạc Thư Nhan giật mình.
Sở dĩ giấc mộng kia khiến cô để bụng như vậy chủ yếu vì bên trong có một số chi tiết mà người ngoài không biết, cô có chút sợ hãi, sợ giấc mơ kia là thật.
Giờ chỉ sợ mù quáng vẫn chưa đủ, cô còn phải cần có bằng chứng, giống như việc chứng minh cha cô là một người giàu có mấy ngày trước, bây giờ cô phải chứng minh giấc mơ đó là đúng hay sai.
Giờ khắc này đầu óc Lạc Thư Nhan xoay chuyển rất nhanh, cô cầm lấy hộp 乃út xinh đẹp, nhỏ giọng nói: “Ba ba cứ đi làm đi á, nhưng có thể mang con theo không?”
“Đi làm với ba?” Lạc Thiên Viễn hơi kinh ngạc, “Thế nhưng chỗ ba ba làm không có TV, rất chán đấy.”
“Không sao đâu ạ, con chỉ cần ở cạnh ba ba là đủ rồi.”
Lạc Thư Nhan hiểu chuyện hơn đa số trẻ nhỏ, cũng càng ngồi vững hơn, nhưng thế cũng không có nghĩa là có thể để cô nghỉ ngơi trong phòng làm việc một ngày, trước đó Lạc Thiên Viễn cũng mang cô đến công ty, cô sững sờ nửa ngày liền rùm beng muốn về nhà.
Có lẽ con gái chỉ nhất thời hứng khởi?
Lạc Thiên Viễn đối với con gái luôn luôn là hữu cầu tất ứng*, cho dù biết con bé đến không bao lâu sẽ ầm ĩ đòi đi, nhưng anh vẫn đồng ý với yêu cầu đòi đến công ty của con bé. (có yêu cầu nhất định sẽ đáp ứng)
–
Sau khi Lạc Thư Nhan đi theo Lạc Thiên Viễn xuống xe, đứng dưới tầng một nhìn bảng hiệu công ty. Đây là một công ty vận chuyển, chủ yến vận chuyển nguyên vật liệu đến Thâm thị, Lạc Thiên Viễn phụ trách tiếp thu đơn đặt hàng cùng giữ liên lạc với hộ khách, ngày thường công việc cũng không bận rộn, ngẫu nhiên cũng cần đi nơi khác công tác, trước đó, Lạc Thư Nhan chưa từng có hoài nghi tới tính chất công việc của ông.
Cô theo ba ba đi vào công ty, trên đường đi cũng ᴆụng phải mấy nhân viên, bọn họ đều biết cô, cô cũng cẩn thận quan sát vẻ mặt của họ khi nói chuyện với ba ba, xác nhận bọn họ cũng không biết bí mật của ba ba. Trong tiểu thuyết cũng có miêu tả công ty vận chuyển này, bề ngoài ông chủ là một thương nhân ở Thâm thị, trên thực tế ông chủ lớn sau màn là Lạc Thiên Viễn.
Trước đó cô nghe thấy ba ba nói chuyện điện thoại, biết nhà bọn họ không giống vỏ ngoài phổ thông, cũng biết cô có lẽ là phú nhị đại, nhưng giờ phút này cô cũng không dám tùy tiện nhận định ba ba của cô giông với “Lạc Thiên Viễn” trong tiểu thuyết kia cũng là ông chủ lớn sau màn.
Thẳng đến khi cô đi theo Lạc Thiên Viễn vào văn phòng.
Văn phòng của Lạc Thiên Viễn cũng không lớn, bình thường cũng dùng chung văn phòng với người khác, trong khoảng thời gian này nhân viên bán hàng kia đi nơi khác đi công tác.
Lúc đầu Lạc Thiên Viễn muốn đọc sách với con gái, nhưng khi vừa đến văn phòng điện thoại riêng liền vang lên, bên phía nhà máy có chuyện muốn gặp anh, lúc anh chuẩn bị đi, lại lấy ví tiền trong túi ra để lên bàn, “Thư Nhan, ba ba có chút việc đi ra ngoài một chút, bên ngoài công ty có quầy bán quà vặt, không cần qua đường cái, ra khỏi cửa ngay bên tay trái, con muốn ăn cái gì thì tự mình mua, ba ba để tiền cho con.”
Lạc Thư Nhan ngoan ngoãn lên tiếng.
Chờ sau khi Lạc Thiên Viễn rời đi, cô mới cầm lấy cái ví da kia, mở ví da ra, bên trong đặt một tấm hình, là ảnh chụp chung của cô lúc ba tuổi với ba ba.
Lúc trước cô còn mập hơn bây giờ, cô nhìn bản thân béo ị mà buồn cười, đang chuẩn bị bỏ ví tiền lại, lơ đãng thoáng nhìn trong góc ví bên phải có hai chữ, Tiếu Nhan.
Cô đột nhiên sửng sốt.
Tiểu thuyết, công ty bên Thâm thị của Lạc Thiên Viễn tên là Tiếu Nhan, công ty thời trang trách nhiệm hữu hạn Tiếu Nhan.
Hiện tại mọi người đều tìm hiểu thế giới bên ngoài từ TV cùng báo chí, tại Thâm thị công ty trách nhiệm hữu hạn Tiếu Nhan vừa ra kiểu dáng mới liền trở lên lưu hành, nhưng Ninh thành cách Thâm thị quá xa, ngay cả Thẩm Thanh Nhược cũng chưa từng nghe qua công ty Tiếu Nhan này.
Lạc Thư Nhan còn nhớ rõ có một đoạn kịch bản, mùa thu công ty Tiếu Nhan ra một nhóm áo da, phẩm chất cùng kiểu dáng đều rất tốt, là lúc tiêu thụ bộc phát, công ty Tiếu Nhan rèn sắt khi còn nóng đẩy ví tiền ra.
Hiện tại bên trên ví da của ba ba in hai chữ “Tiếu Nhan”, chẳng lẽ đây là trùng hợp sao?
Ngay tại lúc Lạc Thư Nhan sa vào đến trong trầm tư, ánh mắt quét đến sổ sách trên bàn, sổ còn đang mở, trên đó viết một ít chữ, viết rồi lại gạch bỏ, cuối cùng kết thúc bằng hai chữ.
Lạc Thiên Viễn còn băn khoăn con gái ở văn phòng một mình, làm xong liền chạy về bằng tốc độ nhanh nhất, vào văn phòng liền thấy con gái một tay chống cằm ngẩn ngơ.
Anh không còn dám dọa con bé, liền đưa tay ra gõ cửa.
Nghe được tiếng gõ cửa, Lạc Thư Nhan ngồi thẳng lên, nhìn thấy ba ba đứng ở cửa.
Lạc Thiên Viễn đi tới, đứng vững trước bàn làm việc, đưa thay xoa xoa cái đầu nhỏ của con gái, “Là không ra ngoài mua đồ ăn hay là đã ăn xong rồi?”
Hiện tại Lạc Thư Nhan làm gì có tâm tư ăn cái gì, cho dù là sơn hào hải vị, Mãn Hán toàn tịch bày ở trước mặt cô, cô cũng không có hứng thú.
Hiện tại cô càng muốn chứng thực một sự kiện, một sự kiện khiến cho da đầu cô tê dại.
Cô chỉ chỉ hai chữ trên sổ: “Ba ba, trong hai chữ này có tên của con.”
Kỳ thật cô cũng biết hai chữ này, rất nhiều chữ cô đều biết, nhưng cô không dám nói, sợ bị người khác coi là quái vật nhỏ.
Lạc Thiên Viễn thuận tiện nhìn theo ngón tay nho nhỏ mập mạp của con gái, cười cười, thần sắc tự nhiên lại ôn hòa, “Ừm, đằng sau cái chữ này là tên của con, chữ phía trước cũng có nghĩa là tặng, gửi.”
“Ba ba rất thích hai chữ này, sau này ba ba muốn tặng cho con một bất ngờ. Hiện tại còn chưa thể nói cho con biết được.”
Anh vẫn luôn nghĩ thoáng mở một công ty giải trí, hai năm này cũng đang trong kế hoạch thăm dò, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chậm nhất sang năm cuối năm công ty sẽ sáng lập.
Tống Tiền Tiến để anh sớm nghĩ kỹ tedn công ty rồi đăng ký, miễn cho tên rất hay lại bị người khác dùng rồi.
Với anh mà nói, cái tên Trí Nhan này thích hợp nhất.
Là món quà tặng cho con gái Thư Nhan.
Lạc Thư Nhan nghe vậy lung lay sắp đổ, bên trong tiểu thuyết, nhân vật nam chính Lạc Thiên Viễn mở một công ty giải trí, đầu tư không ít đắt khách gọi phim tốt, càng tạo ra không ít ca sĩ diễn viên có danh tiếng.
Mà công ty này tên gì?
Tập đoàn truyền thông Trí Nhan.
Lạc Thiên Viễn thấy biểu hiện của con gái có chút kỳ quái, liên tưởng đến chuyện hôm qua con gái bị kinh hãi, liền lo lắng khẩn trương hỏi: “Sao thế, có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”
Nội tâm Lạc Thư Nhan buồn bã lắc đầu, nhưng vẫn không thể giữ vững tinh thần đối phó với ba ba già, “Không có.”
Không có việc gì, chỉ là cô có cảm giác như thời gian của mình không còn nhiều...