Trong ánh mắt hâm mộ của các bạn học, Lạc Thư Nhan lên xe cùng với Thẩm Yến. Ở niên đại này không nhiều chủng loại xe con lắm, tại Ninh Thành có một số ít người lúc kết hôn sẽ mượn một chiếc Santana của người khác làm xe hoa cũng vô cùng có mặt mũi.
Miệng môi cô run rẩy hỏi: “Cha, xe này thiếu bao nhiêu tiền?”
Cho dù cô vẫn là trẻ nhỏ, nhưng bình thường cũng có xem tin tức, người lớn nói chuyện phiếm cũng có nghe một ít.
Santana xe mới muốn chừng hai mươi vạn, nếu như dùng ánh mắt người đời sau, đương nhiên là không đắt lắm, nhưng bây giờ là niên đại nào? Thập niên 90, tiền lương tháng của mọi người có hơn mấy trăm tệ, tại Ninh Thành một chiếc Santana có thể mua ba bộ phòng ốc!
Mặc dù cô đã chuẩn bị tốt tâm lý là ba ba sẽ đi mua xe, nhưng cũng không nghĩ tới buổi sáng nói, buổi chiều ông thật sự mua một chiếc xe về!
Tay Lạc Thiên Viễn nắm lấy bánh lái, ung dung nhìn chăm chú con đường phía trước, hiện tại phố lớn không rộng lắm, người đi đường hoặc đi bộ, hoặc là đạp xe đạp, chiếc xe con này vụt qua, thật sự rất bắt mắt người.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Anh cười khẽ một tiếng: “Đây là xe cũ, không mắc bằng xe mới, người khác vội vã bán ra, ba cũng coi như nhặt được của hời, mua lại với giá mười bốn vạn.”
Chủ xe rất yêu quý xe, bình thường không thường lấy ra đi, nhìn trình độ cũ mới, xem như còn mới 95%.
Cái giá tiền mười bốn vạn này xem như Lạc Thiên Viễn nhặt được của hời, nếu như không phải chủ xe cần tiền gấp bán ra, chỉ sợ xe này bán mười bảy mười tám vạn cũng không thành vấn đề.
Lạc Thư Nhan nghe xong lời này suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Lúc ba ba mới nói muốn mua xe, cô cho là ông sẽ mua một chiếc xe con cũ, cao nhất chỉ mấy vạn, khẽ cắn môi không phải không thể tiếp nhận, nhưng mà ai biết ba ba vừa ra tay là mua xe mười mấy vạn...
Bởi vì cái gọi là người trong cuộc thì mơ hồ người ở ngoài thì tỉnh, lúc Lạc Thư Nhan hít sâu tiến hành tự cứu giúp bản thân, Thẩm Yến lại ngẩng đầu nhìn gáy của Lạc Thiên Viễn.
Trong ấn tượng của cậu chú Lạc không phải là người khoác lác, không thiết thực, mười bốn vạn tại Ninh Thành chắc chắn là một con số lớn, có thể mua hai bộ phòng ốc cũng không tệ lắm, mà bộ dạng chú Lạc lại cảm thấy mười mấy vạn không lớn lắm, giọng điệu nói chuyện nhẹ nhõm, chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất, chú giả vờ là trang hảo hán, thứ hai, mười bốn vạn này đối với chú ấy thật sự không nhiều.
Cậu tương đối có khuynh hướng là cái sau.
Tâm tình Thẩm Yến không khỏi cũng dễ chịu hơn. Có thể do là thiên tài hay cuộc sống hàng ngày ảnh hưởng, lo lắng vì cuộc sống trong nhà không chỉ có Lạc Thư Nhan, Thẩm Yến cũng giống vậy, khó có thể tưởng tượng cậu không đến bảy tuổi, lại có thể có nhận biết sâu sắc về giá hàng tiền bạc. Chú Lạc giúp đỡ bọn họ nhiều như vậy, cậu thật sự không hi vọng nhà họ Lạc bởi vì một chiếc xe mà lâm vào trạng thái túng quẫn.
Lạc Thư Nhan lại không nghĩ xa như vậy, cô lại là người mơ hồ, ôm quan niệm chính trước đây ‘điều kiện gia đình không tính là quá tốt, nhưng cũng còn có thể chấp nhận’, giờ phút này cô hận không thể đi lắc lắc bả vai ba ba, buộc ông đi trả xe.
Kỳ thật trong mắt người ngoài, điều kiện gia đình nhà họ Lạc vẫn rất tốt.
Ông Lạc là cán bộ cốt cán của nhà máy, tại niên đại kia của ông, ai có thể có một phần công việc ở nhà máy thì chính là bát sắt, về sau số lớn công nhân nghỉ việc, ông Lạc cũng đã về hưu, vốn liếng để dành được cũng coi như khá nhiều, bà Lạc thì là giáo viên tiểu học, đơn vị phân cho một bộ phòng ở, người già đã quen sống tiết kiệm, vì Lạc Thiên Viễn tích trữ tiền cưới vợ, đáng tiếc không có phát huy được chút tác dụng nào...
Có một phần vốn liếng này, Lạc Thiên Viễn mua phòng thứ hai cũng không tính quá đột ngột.
Mà bản thân Lạc Thiên Viễn càng được coi là tinh anh, anh là sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng, cho dù tại thập niên 90, không có quá nhiều. sinh viên cùng tuổi với anh.
Hiện tại Lạc Thiên Viễn đi làm tại một công ty, ngoại trừ cầm lương cơ bản còn có hoa hồng, nhiều lúc cũng có thể đến một hai ngàn, lúc thiếu cũng có hơn trăm.
Lạc Thư Nhan quan sát qua, dựa theo trình độ tiêu phí của nhà bọn họ, bọn họ có lẽ được coi như gia đình khá giả.
Dưới loại tiền đề này, ba ba lấy tiền đi mua xe ở đâu?
Nếu là một vạn hai vạn tệ còn dễ nói, hiện tại thế nhưng là mười bốn vạn!
Lạc Thư Nhan lập tức tỉnh táo hơn không ít, nhưng cô không nghĩ tới trong nhà thật sự có mười bốn vạn, trong nhà mình có tình huống gì cô chẳng lẽ còn không rõ ràng?
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Tư duy nam nữ có thể nói hoàn toàn trái ngược nhau, Thẩm Yến nghe giọng nói Lạc Thiên Viễn nhẹ nhàng, kết luận anh không để mười bốn vạn vào mắt, Lạc Thư Nhan nghe cha ruột nói, liền suy đoán ba ba già đang trêu chọc cô, cố ý lừa cô chơi.
Đúng, buổi sáng mới nói mua xe, buổi chiều lấy ra xe, nhà ai có thể trả hết một lần mười bốn vạn?
Ba ba không phải người không thiết thực như thế.
Lạc Thư Nhan càng nghĩ càng thấy được bản thân suy đoán đáng tin cậy, nghĩ lại, trước đó lúc ba ba đưa cô đến công ty, nhìn thấy công ty của ông có đậu một chiếc Santana ở gần đó, có thể là xe của ông chủ công ty, hoặc là xe chung của công ty? Ba ba chỉ mượn dùng một chút?
Có lý lắm!
Thẩm Yến nhìn thấy Lạc Thư Nhan trở mặt, vừa mới nãy còn ‘đôi mắt mở to giống chuông đồng’, cả người lung lay sắp đổ, sau một giây lại nhíu chặt lông mày, rơi vào trong trầm tư, biểu cảm đa dạng trong một giây này, giờ lại cười giống như lúc ăn đùi gà to.
Trong lòng cậu lắc đầu, choáng váng, điên rồi.
Lạc Thư Nhan không thèm phối hợp diễn kịch với ba ba, cũng lười hỏi ông góp được tiền từ đâu, tuy số lần Lạc Thiên Viễn lái xe không nhiều, mặc dù trên phố lớn không có xe con gì, nhưng anh vẫn nhấc lên mười hai vạn phần tinh thần, lúc này không có tâm tư gì giải thích quá nhiều với con gái.
–
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Buổi tối, Lạc Thư Nhan từ sát vách trở về, tắm rửa một lát xong chuẩn bị trở về phòng ngủ đi ngủ, lại nhìn thấy Lạc Thiên Viễn ngồi ở phòng khách trên ghế sa lon đang nghe điện thoại.
Cô không quá hứng thú với công việc hay chuyện tình cảm của ba ba, đang muốn một bước vào phòng ngủ, đột nhiên nghe được mấy câu chui vào trong lỗ tai ——
“Tôi thanh toán bốn vạn tiền đặt cọc, còn lại mười vạn ký hợp đồng trả nợ trong một tháng...”
“Xe cũ cũng tốt, không thấy gì, cái gì mà xứng hay không, là phương tiện giao thông thôi.”
“Nhưng mà mười bốn vạn quả thật so hơn tôi nghĩ nhiều.”
Lạc Thiên Viễn đang gọi điện với bạn tốt Tống Tiền Tiến.
Tống Tiền Tiến là một trong số ít những người biết ngọn nguồn nhà anh, được anh sắp xếp ở thành phố Thâm Quyến trông coi công ty. Hiện tại giá nhà ở Hồng Kông sụt giảm, người đốt than tự sát cũng không ít, Lạc Thiên Viễn không định tại lúc này chép ngọn nguồn, anh còn muốn quan sát thêm. Ngoại trừ chủ trì công ty, anh còn muốn kiếm một chén canh ở ngành giải trí, nhưng bây giờ con gái nhỏ, anh lại không thoát thân được, chỉ có thể cho bạn tốt đi nghe ngóng tình hình.
Hôm nay Tống Tiền Tiến biết anh mua một chiếc xe cũ, lập tức gọi điện thoại tới.
Cậu ta hài hước đập lên иgự¢ trong điện thoại hỏi, chất vấn Lạc Thiên Viễn làm một phú ông lớn, làm sao phải mua chiếc xe cũ, nhưng thực ra làm bạn tốt nhất, anh ta biết Lạc Thiên Viễn có nỗi khổ tâm. Gọi điện thoại tới, chỉ có trêu chọc là nhiều, dù sao một chân chạy của cậu ta, bây giờ tại Hồng Kông cùng Thâm Quyến tiêu sái như một ông chủ lớn.
Lạc Thư Nhan nghe vậy biểu cảm cứng ngắc, tựa như cái xác không hồn, đi vào phòng khách.
Lạc Thiên Viễn thấy con gái thế này, vội vàng cúp điện thoại, “Không nói, Thư Nhan tìm mình có việc.”
Tống Tiền Tiến còn trong điện thoại nói, “Vậy thì tốt, tháng sau mình trở về một chuyến, mua cho cháu gái bảo bối không ít quà, con bé nhất định rất thích!”
Sau khi cúp điện thoại, Lạc Thiên Viễn thấy bộ dạng Lạc Thư Nhan như phải chịu kích thích rất lớn, vội vàng hỏi: “Sao vậy, có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”
Lạc Thư Nhan chậm rãi ngẩng đầu, lời nói cũng không lưu loát, “Cha, ba ba, ba thật sự mua xe?”
Lạc Thiên Viễn kinh ngạc một giây, gật đầu, “Đúng vậy, xế chiều hôm nay không phải nói với con sao.”
Cô cho là ba ba lúc ấy đang nói đùa! Lúc đó nói chuyện giọng điệu nhẹ nhàng như vậy!
Lạc Thư Nhan gấp đến độ đổ mồ hôi, “Mười bốn vạn, trong nhà của chúng ta không có nhiều tiền như vậy!”
Vậy mà cô lại biết, lúc ấy ông bà nội còn cho cô uống sữa, trẻ con nhỏ như vậy sẽ không nhớ gì, cho nên không có kiêng kị gì mà nói trước mặt cô, cả đời hai người cực cực khổ khổ mới kiếm được mấy vạn, nếu là ở hiện tại, mấy vạn đặt ở gia đình bình thường đã là con số không nhỏ.
Hiện tại mười bốn vạn là khái niệm gì, trong nhà làm sao có thể có nhiều tiền như vậy!
Lạc Thiên Viễn sâu kín thở dài một hơi trong lòng.
Sở dĩ hiện tại anh giả nghèo, vẫn có mấy lý do, thứ nhất, anh còn chưa có mạnh đến mức độ kia, đầu năm nay có rất nhiều người kinh doanh đường biển, người phát tài cũng không ít, nhưng càng có tiền thì sinh hoạt trôi qua càng không quá an bình, anh đã đồng ý với cha mẹ đã qua đời, muốn để Thư Nhan bình an vui vẻ lớn lên.
Thứ hai, ngoại trừ Thẩm Thanh Nhược thì anh vẫn chưa tìm được người nào có thể chăm sóc cho con gái, lúc anh còn chưa ra vẻ giàu có, đã có bảo mẫu có ý đồ lấy được chỗ tốt từ con gái anh, một khi anh bộc lộ ra bản thân, làm sao có thể có lòng tin là có người toàn tâm toàn ý tới chăm sóc con gái anh, lòng người khó dò. Nếu như bảo mẫu cùng kẻ xấu trong ngoài phối hợp làm con gái anh bị thương, đến lúc đó cho dù có chém đám người kia đi thành ngàn khúc, nhưng những tổn thương của con gái anh lại không có cách nào bù đắp, mà Thẩm Thanh Nhược chỉ đồng ý ở lại Ninh Thành, anh có thể hiểu được cô, cô không đồng ý để cho người ta chỉ vào mắng, không đồng ý để cho con của cô phải chịu chỉ trích.
Thứ ba, hai năm trước anh đã tiếp xúc qua một thương nhân giàu có, nhà thương nhân đó rất có tiền, chiều con đến không biết trời cao đất giày là gì, chọc ra không ít tai họa. Anh hi vọng con gái có thể sinh hoạt đơn giản một chút, anh cũng sẽ tiến hành thay đổi chất lượng sinh hoạt xem biến hóa của con gái ra sao.
Anh chỉ hi vọng con gái mà anh yêu thương có thể lớn lên hạnh phúc vô lo.
Căn cứ vào mấy điểm trên, Lạc Thiên Viễn ở trước mặt con gái vẫn luôn che giấu rất khá, mà Lạc Thư Nhan thì sao, hoàn toàn tin tưởng ba ba, lời của ông nói cô đều tin, cho đến nay, Lạc Thiên Viễn vẫn chưa từng lật xe.
Lạc Thiên Viễn đã sớm nghĩ kỹ đầy đủ lý do, người ngoài đồng nghiệp đều tin tưởng không nghi ngờ.
Anh nhìn khuôn mặt non nớt của con gái, chậm rãi nói: “Hai năm này ba ở công ty biểu hiện không tệ, trước đó không lâu mới phát một món tiền thưởng, có một hai vạn, tiền để lại của ông bà con cũng còn một hai vạn, ba góp lại, góp thành bốn vạn thanh toán tiền đặt cọc.”
“Còn lại mười vạn, ừm... Mấy ngày này ba cùng với cô Thẩm của con thương lượng xong, bán toàn bộ căn phòng kia cho cô ấy, cô đi vay, được khoảng chừng năm sáu vạn, còn lại bốn, năm vạn... Ba ba đang nghĩ biện pháp tích góp với mượn thêm của mấy người bạn.”
Lạc Thiên Viễn nói với Thẩm Thanh Nhược là thu của cô hai vạn đặt cọc, còn lại cô từ từ trả, bên ngoài thì lại nói Thẩm Thanh Nhược vay mua nhà ở ngân hàng kiếm đủ tiền phòng đưa cho anh.
Thẩm Thanh Nhược cũng vui vẻ với dạng này, nếu phương thức giao dịch thực sự truyền ra ngoài, nói không chừng còn bị đồn đại khó nghe.
Lần này Lạc Thiên Viễn giải thích còn tính là không có lỗ thủng, mà đứng ở trước mặt anh Lạc Thư Nhan lại suýt nữa bất tỉnh ——
Phòng ở hết rồi!!!